Chương 6.1: “Đây là cái gì?”

Editor: Ngọccc

Lưu ý: Tên chương là do người edit đặt, không phải tên gốc.

Đến buổi chiều Lý Minh Nguyệt tới trường học mới biết vị trí ngồi học đều được thay đổi, cô chỗ ngồi ở bàn ba kế bên cửa sổ.

Cô ngồi ở chỗ trống không có ai ngồi bên cạnh Kiều Nguyễn, đưa cho Kiều Nguyễn một tấm vé vào cửa: “Đây là vé vào cửa tuần sau xem Tô Dao Nguyệt thi đấu, Thẩm Phụ bảo tớ đưa cho cậu.”

Kiều Nguyễn đưa tay nhận lấy, sau đó kẹp ở sách giáo khoa.

“Thứ mấy tuần sau?”

Lý Minh Nguyệt nói: “Thứ năm.”

Kiều Nguyễn ngước mắt: “Thứ năm nghỉ sao?”

“Đến lúc đó chúng ta xin nghỉ không phải là được rồi sao.” Cô tò mò nhìn vị trí mình đang ngồi, bàn học cái gì cũng không có, “Vị trí bên cạnh này không ai ngồi sao?”

“Có.”

“Vậy sao sách giáo khoa cũng không có, người cũng không thấy.”

Chần chờ sau một lúc lâu, Kiều Nguyễn mới mở miệng: “Là Giang Diễn.”

Lý Minh Nguyệt trong nháy mắt mày liền chau lại: “Ai sắp xếp vị trí vậy, sao lại để cậu với cái tên ngu ngốc Giang Diễn này ngồi cùng nhau?”

Bài tập vừa mới viết ra kết quả sai, Kiều Nguyễn lại kiểm tra thêm một lần nữa, phát hiện là trong đó một bước tính sai đáp án.

Cô dùng cục tẩy xoá đi, viết lại đáp án: “Chủ nhiệm sắp xếp, tớ đã đi tìm chủ nhiệm lớp, thầy không đồng ý.”

“Thầy ấy vì cái gì không đồng ý chứ, chẳng lẽ thầy không biết Giang Diễn là người như nào?”

“Biết rõ chứ, cho nên muốn để tớ giúp đỡ cậu ta học tập.”

Tuy rằng đây là một việc hoàn toàn không có khả năng sảy ra.

Lý Minh Nguyệt rất nhanh thấy tức chết rồi: “Lão Lưu đây là suy nghĩ cái gì không biết, cái loại người Giang Diễn này sao có thể sẽ hảo hảo học tập.”

“Không có việc gì.” Kiều Nguyễn nói, “Một tháng sau liền có thể đổi vị trí, rất nhanh.”

Rõ ràng người chịu ủy khuất chính là cô, người đi an ủi, lại cũng là cô.

Lý Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, Kiều Nguyễn không nên như vậy, cô càng như vậy, càng tự làm khó bản thân thôi.

Cô cảm thấy thật khổ sở ...

Đến tận lúc tan học, Giang Diễn cũng chưa tới. Kiều Nguyễn thở phào một hơi nhẹ nhõm, hôm nay rốt cuộc cũng bình an vượt qua.

Cô đeo cặp sách lên từ phòng học rời đi, vừa lúc đυ.ng tới Thẩm Phụ đứng ở cửa.

Cô bị bất ngờ chớp mắt một cái, cùng anh chào hỏi, sau đó chuẩn bị rời đi.

Thẩm Phụ nhìn từ đơn tiếng Anh trên cổ tay áo khoác của cô, ý cười trong đáy mắt thu liễm, khóe môi cong lên cũng biến thành một đường thẳng tắp: “Ai viết?”

Lần đầu tiên Kiều Nguyễn nhìn thấy anh lộ ra biểu tình như vậy, không thích hợp với anh một chút nào cả.

Kiều Nguyễn nghĩ nghĩ cũng biết chính mình không nên nói năng lộn xộn.

Nếu cô nói ra là Giang Diễn, như vậy Thẩm Phụ khẳng định sẽ không ngồi yên mặc kệ, nhưng Kiều Nguyễn lại không muốn như vậy.

Cách thời điểm mấu chốt còn đúng một năm, một người nhân sinh lý lịch ưu tú như anh không nên có một vết bẩn nhỏ nào.

Hơn nữa, bọn họ cũng không có quan hệ gì, Thẩm Phụ không có nghĩa vụ phải giúp cô.

Cho nên cô lắc lắc đầu: “Tớ tự mình viết.”

Thẩm Phụ nhìn chằm chằm đôi mắt cô, cô lại đem tầm mắt dời đi.

Anh thông minh như vậy, chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn ra có phải cô đang nói dối hay không.

Cô nghe được tiếng cười của anh nhưng lại không hề giống như bình thường, kiểu cười hiện tại một chút độ ấm cũng không có: “Chính cậu tự mình viết lên áo khoác cái từ thô tục này?”

Lý Minh Nguyệt nghe được động tĩnh bên ngoài liền đuổi theo, vừa ra liền cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút quái quái.

Cô đi qua chắn trước mặt Kiều Nguyễn, nhìn Thẩm Phụ: “Cậu có chuyện thì bình tĩnh nói, hung dữ cái gì?”

Thẩm Phụ gật gật đầu: “Là tớ xen vào việc của người khác.”

Sau đó anh liền rời đi.

Lý Minh Nguyệt cảm thấy anh hôm nay có điểm kỳ quái, liền quay ra hỏi Kiều Nguyễn: “Các cậu vừa mới nói cái gì, cậu ta làm sao lại tức giận như vậy?”

Kiều Nguyễn lắc đầu: “Không có gì.”

Cô thấy Lý Minh Nguyệt không mang ba lô liền hỏi: “Cặp sách cậu đâu?”

Lý Minh Nguyệt nói ở để phòng học lại tiếp lời: “Hôm nay tớ muốn đi nhà bà ngoại ăn cơm, chờ Lý Thận viết xong tác nghiệp sẽ cùng trở về, tớ chờ em ấy.”

“Ra là thế, vậy tớ đi trước.”

“Được, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Kiều Nguyễn ra cổng trường, đi đến nửa đường phát hiện mình quên không lấy bình giữ ấm, lo lắng trường học đóng cửa, cô liền quay lại.

Ngõ nhỏ yên tĩnh cô vừa đi qua khi nãy, giờ nhìn đến nơi đó liền thấy hình bóng một người đang đứng rất quen thuộc.

Kiều Nguyễn theo bản năng lui lại về sau một bước.

Thẩm Phụ đứng dựa vào tường, giữa hai ngón tay thon dài kẹp một cây thuốc lá đốt một nửa.

Hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn không trung.

Đường cong cổ kéo duỗi ra giống như rất căng chặt, từ miệng anh phun ra một tầng sương khói, yết hầu trên dưới lăn lộn.

Tư thế anh hút thuốc rất quen thuộc, hẳn là không phải lần đầu tiên hút.

----

Kiều Nguyễn về đến nhà, nhìn một đống hỗn độn khắp mặt đất, những cái nồi, chén, gáo bồn tất cả đều rơi trên mặt đất, TV cũng bị đập phá.

Hạ Y Nhiên ngồi xổm trên mặt đất phát ngốc, trên mặt đều là vết thương.

Nhìn thấy Kiều Nguyễn, bà vội vàng từ dưới đất đứng lên, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như cũ kia: “Hôm nay làm sao mà trở về sớm như vậy, mẹ còn không có kịp đi mua đồ ăn.”

Kiều Nguyễn đôi mắt trừng lớn chạy tới: “Có phải hắn ta lại đánh mẹ hay không?”

Hạ Y Nhiên cười nói: “Không có, đây là mẹ tự ngã.”

Nước mắt Kiều Nguyễn lập tức liền trào ra: “Hắn ta ở đâu, con đi tìm hắn.”

Hạ Y Nhiên giữ chặt cô: “A Nguyễn, con đi tìm hắn ta có không tác dụng đâu, con không cần phải xen vào việc của mẹ, từng này vết thương không tính là gì, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của con chính là học tập thật tốt, biết không?”

Đúng vậy, cô đi cũng đâu có khả năng làm gì.

Đây không phải lần đầu tiên cô vô lực như vậy, nhưng lúc này đây tựa hồ so với những lần trước đều khổ sở như vậy .

Rất nhiều chuyện, toàn bộ chỉ trong nháy mắt đều tới, cô giống như là một cái bia cố định, tất cả viên đạn đều hướng tới cô mà bắn ra.

Vì thế cô liền cắt đứt đi hồng tâm.

Cô dọn dẹp lại mớ hỗn độn trong phòng, bảo Hạ Y Nhiên cứ yên tâm nghỉ ngơi, cô đi mua đồ ăn nấu cơm.

Hạ Y Nhiên vui mừng nhìn cô, nói cô ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nhưng cô lại nhìn không bình tĩnh như vẻ ngoài kia, trái tim kia trải qua nhiều gánh nặng mà rơi mất.

Buổi tối ngày hôm đó, Kiều Nguyễn nhìn chằm chằm dao trang trí nhìn thật lâu, cuối cùng duỗi tay cầm lấy nó.

Thử cắt một đường ở trên cổ tay, không sâu, chỉ là ra một chút máu.

Cô cảm thấy chính mình thực vô dụng, chỉ là chết thôi mà còn băn khoăn nhiều như vậy.

Sợ mẹ cô phải khổ sở.

Cô xử lý vết thương đơn giản một chút liền đi ngủ.

Ở trong mơ, cô mơ thấy mình trở thành sao Thuỷ, thái dương ở trước mặt cô trở nên rất lớn.

Cô cảm thấy thật ấm áp.

Nhưng sau đó liền tỉnh.

Cô là bị tiếng mở cửa đánh thức, cô mở cửa đi ra ngoài, Mã Việt Lâm trên tay đưa một cái hộp đặt lên bàn.

Nhìn thấy Kiều Nguyễn, thần sắc ông ta có chút không được tự nhiên: “Mày làm sao dậy sớm thế.”

Nghĩ vết thương trên mặt mẹ, ánh mắt cô nhìn ông ta còn mang theo tia thù hận: “Đi học.”

Mã Việt Lâm không thấy cô, cho nên cũng không thấy được vẻ mặt của cô: “Đây là bánh kem mẹ mày mua, nếu mày không ăn cơm thì ăn cái này đi rồi đi học.”

Hắn ngày hôm qua uống say, về nhà liền phát điên một trận.

Hôm nay tỉnh rượu mới nhớ lại những việc đó, là có phần quá mức, cho nên muốn xin lỗi Hạ Y Nhiên.

Kiều Nguyễn nói không cần, đi đến toilet đánh răng, băng gạc trên tay đêm qua khi ngủ đã rơi ra, vết thương trên da còn rất rõ ràng, nhưng đã không còn chảy máu.

Ý nghĩ của tự tử của bản thân thật là ngu ngốc, cô không có yếu ớt đến mức này.

Về sau sẽ không làm loại việc ngu ngốc này.

Lúc Kiều Nguyễn đến lớp còn không có bao nhiêu người, chờ cô chuyên tâm làm xong một bộ đề thì mọi người đều đã tới rồi.

Hôm nay trời mưa, thể dục buổi sáng bị hủy bỏ, đổi thành tự học.

Giang Diễn là người tới cuối cùng, Kiều Nguyễn nghiêm túc viết, không có chú ý tới.

Bài thi này là bài kỳ trước cao tam khảo thí, lão sư toán học bảo Kiều Nguyễn làm.

Cuối cùng có một câu trong đề có vẻ khó khăn, cô thay đổi rất nhiều loại công thức đều giải không ra, bản nháp giấy đều tràn ngập công thức.

Giang Diễn đem cặp sách đặt xuống, nhìn cô một cái. Trương Thành ở phía sau chạy tới: “A Diễn, trận bóng rổ buổi tối mày có đi không?”

Hắn nhíu mày: “Cút xa một chút.”

Thanh âm cố tình đè thấp.

Trương Thành hậm hực đi ra xa.

“A.”

Kiều Nguyễn giống như rốt cuộc cũng giải ra, kích động phát ra một tiếng âm thanh trẻ con cực nhỏ.

Tươi cười đều chứa đầy đáy mắt, cô cầm bút ở trên mặt bài thi viết xuống các bước giải đề.

Giang Diễn khinh thường xoay bút, con mọt sách.

Ngoài miệng nói như vậy, tầm mắt lại hướng trên bài thi cô nhìn, sau đó thấy được miệng vết thương trên cổ tay cái tay đang lấy bút của cô.

Hắn nắm lấy cổ tay của cô, lạnh giọng hỏi cô: “Đây là cái gì?”

Con số tám còn chưa có viết xong, bởi vì hành động bất ngờ của hắn mà viết một nét thật dài.

Kiều Nguyễn kéo tay muốn rút ra, không coi như là đặc biệt kiên cường, nhưng là ngữ khí bình tĩnh đến không mức không thấy bất kì gợn sóng nào: “Tôi biết cậu chán ghét tôi, tôi trước nay cũng không nghĩ tới muốn trêu chọc cậu, tôi chỉ muốn học tập thật tốt, sẽ không quấy rầy cậu, hy vọng cậu cũng không quấy rầy tôi.”

Cô lại tiếp túc đặt bút xuống giải đề, Giang Diễn lại không vì vậy mà buông tha: “Mẹ nó! Tao hỏi trên cổ tay mày chính là cái gì!”

Thanh âm này quá lớn, tất cả mọi người trong phòng học đều bị dọa sợ, lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, cũng đã quên luôn việc mình đang làm.

Kiều Nguyễn cũng không nghĩ sẽ trả lời hắn bất luận vấn đề gì.

Yên lặng duy trì vài giây, Giang Diễn tránh đi vết thương trên cổ tay cô, đem cô kéo ra ngoài.

Bên ngoài phòng học, không có ai cả.

Giang Diễn nói: “Hiện tại có thể nói?”

Kiều Nguyễn đối Giang Diễn đã không chỉ đơn thuần là chán ghét, mà là chán ghét, là ghê tởm.

Hắn làm trò xé đi phần giấy mà cô đã chạm qua mà lại không biết, đồ vật nào bị hắn chạm qua cô đều sẽ không muốn nữa.

Cái bút kia hắn viết qua cô vứt, cái áo khoác kia cô cũng vứt.

Cô không có bất cứ cái gì phải giấu giếm, trắng trượn nói ra: “Tôi tự cắt.”

Giang Diễn nhíu mày: “Mày vì sai lại muốn cắt như vậy?”

Kiều Nguyễn ngước mắt nhìn hắn, giả vờ trấn định nhưng vẫn là bị sợ hãi phá thành mảnh nhỏ.

Thấy cô nhìn chính mình, Giang Diễn sửng sốt một lát: “Bởi vì tôi?”

Kiều Nguyễn im lặng thật lâu đột nhiên mở miệng: “Tôi biết cậu thực chán ghét tôi, vậy cậu có biết hay không, kỳ thật tôi cũng rất chán ghét cậu.”

Giang Diễn mặt vô biểu tình: “A, đúng vậy không.”

“Tôi có thể đi vào chưa?”

Giang Diễn cười lạnh: “Hiện tại là tôi lôi kéo cậu không cho cậu đi vào?”

Kiều Nguyễn không có để ý tới hắn nữa mà đi vào.

Cô tên Nguyễn không phải là mềm, cô kỳ thật một chút cũng không mềm yếu, cô là có phản kháng, nhưng mà phản kháng cũng vô dụng.

Vì thế cô trở nên nhẫn nhục chịu đựng, nhưng điều này cũng không cho thấy là cô mềm yếu.

Cô ái hận quá rõ ràng, rõ ràng đến không hề quay lại tìm đường sống.

Giang Diễn tự tiện đem vị trí thay đổi, lại đến bàn cuối cùng ngồi, bạn ngồi cùng bàn đổi thành một nam sinh hướng nội nhưng lại rất thông minh.

Hắn e lệ cùng Kiều Nguyễn chào hỏi, Kiều Nguyễn cũng cùng hắn chào hỏi.

Rốt cuộc, rốt cuộc cũng thoát khỏi Giang Diễn.

Giữa trưa tan học, Lý Minh Nguyệt không đi ăn cơm, cô không muốn ăn uống.

Kiều Nguyễn cũng không đi, cùng cô ấy ở phòng học gặm bánh mì: “Giang Diễn sao lại như vậy, tự mình thay đổi vị trí, cắn rứt lương tâm sao?”

Bánh mì đang ăn liền nghẹn lại, Kiều Nguyễn uống nước một hồi lâu cục nghẹn rốt cuộc mới chịu đi xuống, cô không muốn thảo luận chuyện về Giang Diễn rất lãng phí thời gian, gật gật đầu: “Chắc là vậy đi.”

-----------------------------

Ủng hộ tớ nhoa :3