Chương 5: Gặp nhau

Thật xấu hổ khi tự nói chuyện với chính mình mỗi ngày?

Chương 05 Gặp nhau

Có lẽ do bản thân gặp chuyện vui nên trong lòng tràn đầy năng lượng, làm xong nguyên liệu bánh rán và mì lạnh anh quay qua đun nước đường, dự định làm một chút kẹo đường hồ lô cùng một chút mứt hoa quả mang tới chợ đêm bán.

Kẹo đường hồ lô là loại kẹo truyền thống ở quê phương Bắc của anh mọi người trong thành đều rất thích, Sầm Hạ làm lần đầu nên không nhiều tầm 30 cây hồ lô đường bán chỉ còn sót lại 2 cây.

“Wow ông chủ Hạ làm việc liều mạng như vậy là đang chuẩn bị tiền cưới vợ sao?”

A Huy lại trêu chọc anh còn anh thì bận làm mì lạnh cho những người đang xếp hàng chỉ cười cười không nói chuyện, nhưng trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, hẹn hò với bạn trai còn học đại học sẽ tốn bao nhiêu tiền.

“Cho 1 cái bánh”

Nghe tiếng nói quen thuộc phía trên Sầm Hạ ngẩng đầu lên thấy Phong Quyết đang đứng trước chiếc xe đẩy miệng há to đầy kinh ngạc, “Phong Quyết? Sao cậu lại ở đây?”

Sau khi kinh ngạc anh lại thấy bối rối khi hình tượng của anh hôm nay thật xấu xí, mặc áo khoác quân đội thật dày đội chiếc mũ ếch màu xanh lục, cả người xanh toàn thân nhìn anh giống như cây di động thật là xấu hổ.

Phong Quyết nhìn bộ dạng anh sửa soạn lại quần áo mà mắc cười, trêu chọc nói: “Đến gặp anh họ của tôi người đang bày gian hàng ở chợ đêm”

Mặt Sầm Hạ bắt đầu nóng bừng hai gò má cũng dần đỏ lên níu lấy quả cầu lông trên dây mũ nhỏ giọng nói quanh co, “Tôi, tôi không phải cố ý nói như vậy...”

Phong Quyết nhìn anh rồi để cái túi trong tay hắn lên băng ghế bên cạnh xe đẩy, sầm Hạ còn tưởng quà của mình mới đi qua đưa đầu nhìn xem, lại thoáng nhìn hộp quà màu đen, khuôn mặt nhỏ lập tức tức giận “Cậu, cậu tại sao lại trả lại cho tôi?”

“ Bởi vì không cần.”

“ Vậy cậu ném đi đi! Ta cũng không cần!”

Sầm Hạ giận dỗi quăng cái xẻng nhỏ ra, bánh rán cũng không muốn làm, Phong Quyết nghe anh nói thì nhìn hướng thùng rác mà quay đi, dọa anh sợ không quan tâm đến quầy hàng vội chạy theo ngăn hắn lại.

“Cậu ném thật à?”

“Không phải anh bảo tôi ném sao?” Phong Quyết dúi cái túi quà vào ngực Sầm Hạ nhàn nhạt mở miệng “Nếu không muốn ném thì lấy cất đi.”

Vào mùa đông rét lạnh cũng không bằng câu nói lạnh lùng của Phong Quyết, Sầm Hạ bỏ gian hàng chạy tới mặc cho xe đẩy nhỏ bên kia đã có người đang thúc giục, anh hiện tại đang dùng giọng điệu van xin mà hỏi Phong Quyết “Vậy cậu còn muốn lấy bánh không? Tôi đã đánh xong trứng gà.”

Sầm Hạ lại nói dối, bánh nướng của anh nướng một nửa thì bỏ trứng gà đều không có lấy ra.

Phong Quyết thật sự không đến để mua bánh, chẳng qua là gian hàng của Sầm Hạ quá đông khách vây quanh ở xe đẩy nhỏ hàng phía trước, hắn chẳng hiểu ra sao lại chen vào trong hàng.

“Muốn, anh quay về làm đi” Phong Quyết nghe thấy được tiếng mình thở dài và thỏa hiệp, hắn nhìn xem Sầm Hạ còn đang run rẩy trong chiếc áo khoác quân đội dày cộm mà không khỏi mềm lòng.

Chỉ một câu nói của Phong Quyết, Sầm Hạ như được hồi sinh, thân thể không run nữa, ngữ khí cũng hoạt bát, lớn gan đưa tay túm tay áo Phong Quyết kéo hắn tới ngồi trên ghế đẩu cạnh xe đẩy.

“Cậu ngồi đây đợi một lát, tôi làm xong sẽ làm cho cậu ngay.”

Miếng bánh lúc nãy đã bị cháy Sầm Hạ nói xin lỗi với cô gái đang đợi, một lần nữa múc vá bột đổ bánh làm xong cho cô gái phần này liền bắt đầu làm bánh cho Phong Quyết, tay vừa đánh trứng gà vừa nhìn lén bị Phong Quyết thấy được.

Đôi mắt sợ hãi rụt rè nhìn qua giống như một động vật nhỏ dễ bắt nạt tạo cảm giác đối phương không phải đề phòng, cho dù là Phong Quyết một người hay đề phòng cũng phải buông bỏ cảnh giác.

Bánh rán đã nhanh chóng làm xong, Sầm Hạ đang cho thịt xông khói và rau xà lách, hai nam sinh đứng trước xe đẩy thấy đầy rau thịt và trứng gà liền đặt câu hỏi “Anh, cái này hình như nhiều topping hơn bình thường thì phải?”

“Bánh cũng to hơn bánh bình thường nữa?”

“Ơ? Bên trong còn có cua và chà bông?”

“Ặc...... Đây là bánh lớn gấp đôi thịt, thêm trứng thêm......Tùy chọn.” Sầm Hạ thình lình bị hỏi khó anh vội giải thích lung tung.

Nam sinh đột nhiên hiểu ra “Ồ, bánh đặc biệt hả? Cho em một phần như vậy, bao nhiêu tiền?”

Phong Quyết nghe thấy cuộc đối thoại của họ ánh mắt nghi hoặc vội đi tới xem, Sầm Hạ không còn cách nào khác cắn môi dưới nói với hai nam sinh “Mười nhân dân tệ”

Ban đầu bánh rán chỉ mất 5 nhân dân tệ để Sầm Hạ bỏ đồ tùy ý lại tăng lên 10 nhân dân tệ, Phong Quyết cũng không suy nghĩ nhiều hai tay nắm lấy cái bánh bỏ đầy ắp topping căng phồng như chiếc Hamburger có chút bối rối không biết nên cắn từ đâu.

“Cái đó, tôi vô ý quá chỉ là muốn cho cậu nhiều đồ ăn hơn và tôi không muốn tính thêm tiền cho cậu.”

Sau khi hai cậu nam sinh rời đi, Sầm Hạ muốn đưa lại 5 nhân dân tệ cho Phong Quyết nhưng Phong Quyết không lấy, Sầm Hạ còn muốn đưa hai xâu kẹo đường hồ lô còn lại cho hắn.

“Cái này nước đường tôi tự làm bên trong cho thêm mật ong, đặc biệt ngọt quả hồ lô ăn cũng ngon.”

“Còn có bánh rán, tôi có bí quyết nấu sốt riêng cậu ăn thử đi, cực kỳ ngon, thật!”

Lúc này không có người đến mua Sầm Hạ như nhân viên môi giới bất động sản ra giới thiệu quảng bá bánh rán và hồ lô đường mình làm cho Phong Quyết đại khái là thảo luận mình có chút hiểu biết món ăn địa phương, lời nói ở giữa lộ ra một chút kiêu ngạo nhưng không để cho người ta cảm thấy phản cảm.

Phong Quyết vì không muốn nghe anh lãi nhãi hắn cúi đầu cắn miếng kẹo hồ lô đường, hắn là người không thích ăn đồ ngọt nhưng lớp đường thơm thơm giòn giòn cùng miếng hồ lô chua chua nhanh chóng tóm được vị giác của hắn, mang theo hương vị của ký ức tuổi thơ ùa về.

“Thế nào? Ăn ngon không?” Sầm Hạ ánh mắt đầy trông đợi nhìn hắn một dáng vẻ ngoan ngoãn chờ hắn khen ngợi.

Phong Quyết gặm quả hồ lô đường khẽ gật đầu, Sầm Hạ thấy vài người đến trước xe đẩy nhỏ anh vội đứng dậy và rời đi.

Sầm Hạ gọi hắn lại, từ trong ngăn kéo xe đẩy lấy ra túi giữ nhiệt “Dùng cái này gói bánh lại nếu không về trường bánh sẽ nguội mất.”

Phong Quyết nhận lấy cái túi nói cảm ơn mang theo túi đồ ăn rời đi không quay đầu lại.

Sầm Hạ lại giống như lần trước si ngốc nhìn bóng lưng Phong Quyết dần dần mất dạng, chờ mong đối phương vô tình quay người tình cờ nhìn anh một cái.

Nhưng người kia thật lạnh lùng đi một đoạn dài cũng không hề ngoảnh lại.

Phong Quyết rời đi trái tim Sầm Hạ cũng bay theo hắn, người lơ đễnh bán vài cái bánh rán không đợi chợ đêm tan chợ mà vội dọp dẹp quầy hàng về nhà.

Sau khi tắm rửa xong cũng gần 11h, Sầm Hạ muốn gửi tin nhắn Wechat cho Phong Quyết hỏi bánh ăn có ngon không nhưng lại sợ quấy rầy đến người đi ngủ, cứ ấn ra ấn vô khung chat cuối cùng đang không biết nên gửi không tay vuốt điện thoại ngủ thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau vừa thức dậy, Sầm Hạ cũng không biết nghĩ như thế nào, bắt đầu chịu khó nấu nước đường làm kẹo hồ lô không thèm quan tâm đến chính mình, khiêng chuỗi lớn hồ lô đường nhắm đường đến cổng trường cảnh sát mà chạy, cùng với ông lão sáu mươi tuổi tranh giành khách hàng.

Ngày chủ nhật có rất nhiều học sinh ra vào cổng trường, Sầm Hạ mặc chiếc áo khoác lông màu trắng qua gối đội mũ lông tai thỏ, anh đứng giữa chuỗi kẹo hồ lô màu đỏ rực trông anh rất sáng, hấp dẫn không ít ánh mắt hút hết các khách hàng của những người bán khác.

Sầm Hạ biết mình làm như vậy trái đạo đức lắm nhưng anh thực sự không chịu nổi chỉ muốn gặp Phong Quyết.