Chương 12: Cùng sống chung

"Hmm...Cậu có muốn đọc sách sao?" Sầm Hạ dụi mắt ngồi dậy, đi đến phòng khách để lấy túi của Phong Quyết, khi anh quay lại, anh cảm giác không nên ngủ nữa, ở bên cạnh cùng đọc sách chung với hắn.

Khi Phong Quyết đến gặp Sầm Hạ vừa vặn là sau hai ngày vừa thi xong, trong túi của hắn có một vài cuốn sách và sách bài tập, vì vậy hắn đã lấy một tư liệu giáo phụ ra.

Sầm Hạ khéo léo không làm phiền hắn nhưng anh thực sự không thể hiểu những thuật ngữ chuyên môn ở trong, vì vậy anh đã chạy đến xem qua cặp sách của hắn.

Phong Quyết cũng không ngăn cản anh, dù sao việc bỏ tù bất hợp pháp Sầm Hạ còn làm được, việc xâm phạm quyền riêng tư không là gì cả.

Căn phòng im lặng trong giây lát, có tiếng giấy bị cắt, bọc vài cuốn sách và vở bài tập trong cặp bằng bìa sách màu kẹo, đường viền cạnh góc gãy ra rất đẹp.

Phong Quyết sững sờ trong giây lát, sự chú ý của hắn đã bị đôi bàn tay khéo léo đó lấy đi một cách vô thức, ngay cả sau khi Sầm Hạ bao lấy cuốn sách cuối cùng, hắn vô thức đưa cuốn sách trên tay. Sầm Hạ sửng sốt, lập tức lấy cuốn sách ra khỏi tay Phong Quyết, vui vẻ chỉ vào tờ giấy gói nhiều màu sắc trải trên giường và hỏi hắn: "Cậu thích màu nào?"

Phong Quyết buột miệng thốt ra "Màu xanh", sau khi nói xong hắn nhận ra điều gì đó không ổn, tức giận trừng mắt nhìn Sầm Hạ, thản nhiên cầm lấy cuốn sách, quay người phớt lờ anh.

Sầm Hạ mím môi khễ cười, Phong Quyết nghe thấy, mở bộ luật hình sự màu hồng dịu dàng trong tay hắn, tìm thấy chương về giam giữ trái phép, dùng giọng đọc to các luật và quy định một cách lạnh lùng.

Những điều khoản pháp lý long trọng được Phong Quyết trịnh trọng cố tình đọc bằng giọng trầm thấp, thực sự có chút đáng sợ, Sầm Hạ đã nổi da gà khi nghe nó, đặt xuống cuốn sách được bọc ,anh tuyệt vọng bỏ chạy với một con dao rọc giấy.

Phong Quyết có một chút bình tĩnh, lấy ra một tập sách bài tập từ đống sách đầy màu sắc để làm bài. Hắn vẫn còn hai môn tự chọn, vì vậy hắn có thể chờ khai giảng để thi bù.

Nghĩ đến Phong Quyết liền không thể nhịn tức giận, khi hắn đầy tức giận không có nơi nào để trút giận, Sầm Hạ bước vào với một đĩa trái cây, nhìn hắn không chớp mắt, đút cho hắn một quả dâu tây lớn, "Đọc sách có mệt không, chúng ta ăn trái cây trước đi."

Ngày hắn đến đây có mua dây tây, bây giờ nó được sử dụng để mượn hoa kính phật Phong Quyết rất khó chịu, quay đầu lại một cách chán ghét, "Không ăn, mang nó đi."

Vì vậy, Sầm Hạ ngồi cạnh hắn với một đĩa trái cây, vừa ăn vừa xem hắn đọc sách.

Phong Quyết lắng nghe âm thanh nhai cố ý bị đè nén bên tai, trán giật giật, hắn lại mở Pháp Điển ra và bắt đầu đọc to. Sầm Hạ bị hắn dọa sợ bỏ đi như thường lệ, một lúc sau lại lặng lẽ quay lại, lặp đi lặp lại nhiều lần, dành cả buổi chiều để đọc và dọa Sầm Hạ.

Buổi tối, Sầm Hạ không ra ngoài bày hàng mà ở nhà nướng bánh kếp cho Phong Quyết, hai ngày không ra sạp hàng, anh nói dối coi như không có việc gì.

Sau bữa tối, Phong Quyết đi dạo quanh nhà, thỉnh thoảng vận động cơ xương, co duỗi, còn Sầm Hạ thì đứng trước cửa phòng ngủ sau khi rửa bát xong nhìn hồi lâu, si mê nhìn eo hắn cùng cơ bắp trên cánh tay hắn, từ phía sau rút ra còng tay, "Chồng... Buổi tối tôi sẽ đeo những thứ này..."

Phong Quyết im lặng chửi thề, Sầm Hạ vừa ngồi xuống giường, Phong Quyết nắm chặt tay, hắn đấm vào cằm của Sầm Hạ, như thể đang nói, anh dám thử còng tay hắn lại lần nữa xem.

Sầm Hạ ngượng ngùng ném còng tay ra cửa, đẩy chúng vào tường, đi đến giá sách, lôi cuốn sách dành cho tuổi trẻ từ trên xuống, cầm trên tay lắc lắc nó hướng Phong Quyết, "Chúng ta cùng đọc nó đi."

Phong Quyết khịt mũi đồng ý, cả hai dựa vào giường để đọc tạp chí cùng nhau, Phong Quyết phụ trách đọc, Sầm Hạ phụ trách lật trang, bầu không khí khá hài hòa.

"À, cậu đọc bài thơ này như thế nào?" Có một bài thơ tiếng Anh ở góc dưới bên phải của một bài báo nào đó, Sầm Hạ hỏi, chỉ vào những dòng ngắn của bài thơ cho Phong Quyết.

“Đơn giản như vậy cũng không biết đọc?" Phong Quyết đọc nó trôi chảy, định cười với Sầm Hạ, khi hắn nhìn kỹ hơn, đó là thực ra là một bài thơ tình, ngay lập tức nhếch mép quay đi.

Sầm Hạ từ từ rút tay ra, để lộ bản dịch tiếng Trung bị chặn ngạc nhiên thì thầm: "Thì ra đây là một bài thơ tình..."

Phong Quyết lật trang trong tích tắc, nói với Sầm Hạ với giọng điệu, vẻ mặt hung dữ, "Đừng nói chuyện trong khi đọc!" Không khí lại yên tĩnh trở lại, Sầm Hạ dần dần chuyên tâm xem xét, Phong Quyết đột nhiên hỏi lại: “Anh định nhốt tôi bao lâu?”

Sầm Hạ vừa xem xong một câu chuyện tình yêu, ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nói với hắn một cách ngây thơ: "Tới khi nào cậu yêu tôi”

Phong Quyết trực tiếp kéo tạp chí qua ném đến giá sách, giơ tay vỗ nhẹ công tắc đầu giường, kéo chăn đi ngủ.

Sầm Hạ đợi một lúc mới dám nghiêng người, nhẹ nhàng chui vào trong chăn, quấn lấy tay chân Phong Quyết, giống như một viên kẹo màu nâu, cả hai vì chuyện này mà xích mích thêm vài lần nữa, cuối cùng Phong Quyết để Sầm Hạ ôm hắn.

Mấy ngày tới, Sầm Hạ không chỉ ra chợ đêm mà còn không đi chợ sáng, cả ngày ở nhà trông coi Phong Quyết, Chu Dao Dao gọi điện tới hỏi thăm anh lý do anh không mở sạp hàng, anh cho rằng việc giam giữ Phong Quyết đã bị phát hiện, anh sợ hãi lắp bắp.

Phong Quyết lúc đó đang nằm trên sàn phòng ngủ chống đẩy, hắn tranh thủ thời gian ngước lên nhìn anh, lông mày và đôi mắt đều đẫm mồ hôi rất gợi cảm nhưng hắn vẫn không ngăn được biểu cảm hết sức giễu cợt.

Sau khi cúp điện thoại, Sầm Hạ ngồi ở mép giường, cầm một chiếc khăn trong tay, chờ đợi để lau mồ hôi cho Phong Quyết nhưng đợi nửa ngày hắn không có dưng lại, lấy điện thoại gõ vài cái, sau đó đưa cho hắn mà hỏi: "Cậu nghĩ máy chạy bộ nào tốt hơn?"

Phong Quyết liếc nhìn điện thoại của anh trên trang mạng Taobao có máy chạy bộ đa năng giá mấy chục nghìn đô, Sầm Hạ không biết anh ngu hay thiếu suy nghĩ mà nghĩ mua một thứ viển vông như vậy để lấy lòng hắn.

"Anh nên giữ lại tiền của bản thân mà đến bệnh viện để kiểm tra kỹ bộ não của mình.”

"Tôi có bảo hiểm y tế..." Sầm Hạ không tức giận khi bị bắt nạt mà nghiêm túc giải thích: "Năm bảo hiểm xã hội và một chỉ vàng cũng được bảo hiểm." Anh thậm chí còn lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ từ dưới gầm giường đưa cho hắn cuốn sổ tiết kiệm bên trong, anh nhìn, "Tôi giàu có. Tôi kiếm được nhiều tiền từ việc làm đồ ăn nhẹ. Tôi có thể mua cho cậu một chiếc máy chạy bộ."

"Tôi không muốn!" Phong Quyết nhìn cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ, như thể ai đó đã đấm mạnh vào trái tim hắn rồi sau đó lại hôn hắn, ngay lập tức hét vào mặt Sầm Hạ với giọng điệu rất tệ: "Anh đừng cho tôi cái tất trước rồi cho ăn kẹo!"

Sầm Hạ uể oải mang theo chiếc hộp sắt nhỏ đi, quay lại với một thùng giấy nhỏ sau đó ăn tối.

Trong hộp có một chồng sách, phim nhựa mới tinh còn chưa mở ra, Sầm Hạ ôm Phong Quyết như báu vật, "Tôi đã mua một vài cuốn truyện tranh và tiểu thuyết trinh thám trên mạng, chúng ta cùng đọc nhé!”

Dạo này đọc sách trước khi đi ngủ dường như đã thành thói quen, Phong Quyết chọn một truyện tranh từ chồng sách trên trong chọn lấy bản manga ra, hai người họ nằm trên giườn nhìn nhau như thường lệ.

Cốt truyện khá hấp dẫn, nhưng lời thoại của thám tử và trợ lý hơi lạ, vì là truyện tranh Nhật Bản, Phong Quyết nghĩ vậy ban đầu là do dịch thuật, nhưng hóa ra sau khi đọc xong một vụ án lật sang chương tiếp theo, hai người họ đã mất cảnh giác và cuộn ga giường lại!

Những dòng chữ và hình ảnh cỡ lớn khiến Phong Quyết bị sốc, hắn ném cuốn sách sang một bên như một bóng ma, "Anh mua loại sách gì vậy?"

"Thám tử... Truyện tranh trinh thám..." Sầm Hạ cũng hơi giật mình, cầm manga lên nhìn kỹ, có hai dòng chữ nhỏ màu hồng nhân vật: Đam mỹ H & Điều giáo & Kích yêu.

Phong Quyết:...

Sầm Hạ vội vàng nhét cuốn sách vào gầm giường, trơn tru tắt đèn đi ngủ.

Ánh trăng sáng xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào, Phong Quyết nhắm mắt hồi lâu không ngủ được.

Lòng như lửa đốt, hắn cảm thấy món canh đen như mực vào buổi tối có gì không ổn, bèn đẩy tay Sầm Hạ hỏi: “ Tối nay anh nấu canh gì”

Sầm Hạ đã sắp ngủ thϊếp đi, sững sờ trả lời: “ À, canh pín bò, còn thêm một huyết nhung hươu, hạt kỷ tử”

Pín bò? Nhung hươu? Kỷ tử?

Phong Quyết tức giận tới mức bắn ra “Đêm hôm khuya khoát anh hầm canh pín bò làm gì!”

“ Cho…Cho cậu bồi bổ thân thể a…” Sầm Hạ bị Phong Quyết nói tỉnh giấc, nắm lấy chăn mền ngồi xuống với vẻ mặt vô tội nhìn hắn, sao vậy? Hắn không thích uống sao?