Chương 11: Thành công

*****

"Không." Sầm Hạ nhìn thẳng vào Phong Quyết mà không chút sợ hãi, "Tôi biết hoàn cảnh gia đình của cậu, cậu sống với cha, mặc dù ông ấy là cảnh sát nhưng mối quan hệ giữa cậu và ông ấy rất tệ, ông ấy rất ít quan tâm đến cậu, cậu cũng không bao giờ về nhà trong những ngày nghỉ, cậu làm việc bên ngoài.

“Anh điều tra tôi!” Phong Quyết kích động lao về phía Sầm Hạ, nhưng bị xích sắt kéo lại, đôi mắt tức giận gần như bùng cháy, “Anh biết ông ta là cảnh sát, sao còn dám trói tôi? Anh bị ngu hay điên vậy!"

Sầm Hạ tự động bỏ qua chủ đề này, ôm eo hắn xuống giường, mặc đồ ngủ vào hỏi hắn "Cậu muốn ăn gì? Hửm?"

"...Ra ngoài."

Sầm Hạ ngoan ngoãn ra ngoài đi nấu cơm, sau khi Phong Quyết bình tĩnh lại, hắn bắt đầu xem xét căn phòng nhỏ này, bên trái giường có một phòng tắm, trên đó treo một chậu cây xanh nhỏ, trong phòng không có đồ đạc gì khác ngoài tủ quần áo, giá sách và bàn cạnh giường ngủ, tấm gỗ trên đầu dán đầy ảnh của hắn và ảnh phong cảnh hắn thường đăng trong khoảnh khắc, được xếp theo hình trái tim một cách trẻ con .

Tìm khắp nơi không thấy dụng cụ nào tiện dụng, Phong Quyết bị đau lưng dữ dội nên ngã xuống nằm.

Bây giờ hắn không chỉ mệt mỏi và buồn ngủ, mà còn có một chút suy thận.

Tình hình của Sầm Hạ còn tồi tệ hơn, đôi chân của anh yếu đến mức gần như không thể đứng vững, anh vẫn đang cố đứng vững vàng chống đỡ eo của anh, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, như nếu anh giống như một cô dâu nhỏ mới bước qua cửa, anh rửa tay nấu canh.

Phong Quyết cũng không tuyệt thực, có lẽ là do hắn thực sự không còn sức lực, hắn đã ăn hết đồ ăn mà Sầm Hạ nấu, chỉ là khi uống canh thập toàn đại bổ kia, khuôn mặt hắn hơi xấu xí.

Sau bữa ăn, Sầm Hạ có ý thức lấy chìa khóa ra, hỏi Phong Quyết có muốn tắm rửa không, rồi cúi xuống mở còng cho hắn.

Phong Quyết đã chuẩn bị sẵn sàng cho đòn tấn công, nhưng khi hắn nắm chặt tay lại, hắn phát hiện ra rằng hắn không có chút sức lực nào, lại nổi giận, "Con mẹ nó, anh...Anh lại đánh thuốc mê tôi!”

Sầm Hạ lùi lại nửa bước vì bị mắng, đỏ mặt xấu hổ giải thích với Phong Quyết, "Đó chỉ là chân của tôi quá yếu, ừm, tôi sợ cậu đánh tôi…”

Phong Quyết tức giận đến sống dở chết dở, nằm thẳng trên giường, để Sầm Hạ vất vả nâng hắn lên, rồi chật vật dìu hắn từng bước di chuyển vào phòng tắm.

Sầm Hạ không có nhiều sức lực, trọng lượng hàng chục kg của Phong Quyết liên tục đè lên nửa người của anh. Sau khi bước được hai bước, anh bị trượt chân, đầu ngã đập xuống nền gạch.

Vào thời điểm quan trọng, Phong Quyết nhanh chóng nắm lấy tay vịn trên tường, nghiến răng dùng hết sức tóm lấy Sầm Hạ, giận dữ mắng anh: "Con tôm chân mềm không có sức mà dám chơi thế này? Đi nghỉ đi!”

Sầm Hạ nhún vai, cụp mày ngồi xổm vào trong một góc, đợi Phong Quyết tắm rửa xong, anh đứng dậy, cẩn thận đỡ hắn trở lại giường và còng tay hắn lại.

Chút sức lực cuối cùng còn lại của Phong Quyết đã được tiêu hết trong phòng tắm, anh ngã xuống giường và bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Sầm Hạ đang sột soạt bên hắn, không biết anh đang làm gì "Chồng...”

"Ai là chồng của anh!"

"Phong Quyết..." Sầm Hạ đẩy cánh tay hắn ra, đáng thương gọi hắn, "Tôi vừa va vào eo, cậu xoa cho tôi được không? Tôi không nhìn thấy."

Phong Quyết nhắm mắt lại, tức giận khịt mũi, "Anh còng tay tôi thì sao có thể xoa đây?"

Tiếng sột soạt lại vang lên , trong vòng hai phút, Phong Quyết cảm thấy ớn lạnh trên cổ, mở mắt ra nhìn thấy Sầm Hạ đang khua tay múa chân quanh cổ anh với chiếc cổ áo đen rộng bằng hai ngón tay.

"Mẹ kiếp..."

Sầm Hạ nhanh chóng cài cổ áo vào trước khi Phong Quyết nổi giận, thắt chặt khóa thắt lưng, sau đó lôi từ chiếc hộp nhỏ dưới gầm giường ra một sợi xích sắt dài mấy mét, khóa một đầu vào cột dưới chân giường, khóa đầu còn lại vào cổ áo của con dấu.

"Cởi thứ này ra! Anh coi tôi như chó đúng không!" Nghĩ luẩn quẩn nó thực sự trông giống như một con chó săn vồ lấy anh.

Sầm Hạ lui đến cuối giường, giơ chiếc chìa khóa trong tay lên, cố gắng xoa dịu anh, "Tôi sẽ mở còng tay và mắt cá chân của cậu, để cậu có thể tự do đi lại trong phòng. Nó sẽ không còn nữa."

Phong Quyết cười nhạo, lắc cổ áo quanh cổ, nắm đấm siết chặt, "Sao anh dám cởi trói cho tôi? Cậu không sợ tôi bóp chết anh sao?”

Sầm Hạ sợ tới mức co rụt cổ lại, run rẩy đi tới mở còng cho hắn, cảnh cáo hắn trong khi mở còng, "Gϊếŧ tôi!Gϊếŧ người là phạm pháp." Cái nhìn hèn nhát và tiêu chuẩn kép khiến Phong Quyết nghiến răng trong giận dữ.

Ngay khi còng tay được thả ra, Phong Quyết lập tức đẩy người đàn ông dưới thân mình ra, bóp cổ chiếc cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, ngón tay dùng sức một chút , "Anh còn biết đến phạm pháp à!"

"Ô...Tôi...Tôi chỉ muốn cậu xoa eo tôi thôi...Đau quá.. ." Sầm Hạ chắp tay cầm cổ tay Phong Quyết, nhưng không giãy giụa, anh trông giống như đang bị làm thịt, đôi mắt lại ngân ngấn lệ.

Nghi ngờ anh nói dối, Phong Quyết thô bạo xoay người, không ngờ nhìn thấy một bên eo của anh có một vết bầm tím lớn, vết bầm tím trên làn da trắng nõn non nớt trông khá đáng sợ.

"Không có dầu hoa hồng sao? Anh tự bôi đi!" Phong Quyết chán nản buông tay ra, ném Sầm Hạ sang một bên.

“Ô... Tôi không nhìn thấy..." Sầm Hạ đứng dậy, lẩm bẩm một lúc, khi thấy Phong Quyết kiên quyết phớt lờ anh, anh thật thà lấy dầu thuốc ra, lúng túng xoa thuốc lên người.

Phong Quyết thấy anh xoa cái này cái kia, làm loạn cả người lên mà không bôi đúng chỗ, liền sốt ruột giật lấy lọ thuốc, đè anh xuống bôi thuốc cho anh.

Sầm Hạ lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó quay đầu lại ngoan ngoãn cười với Phong Quyết, hai chân vẫn hếch lên vui vẻ, Phong Quyết tức giận giơ tay tát vào mông anh.

Vì dầu thuốc cần được xoa bóp mạnh nên Phong Quyết cố tình xoa nắn rất mạnh, mỗi khi Sầm Hạ đau, hắn sẽ vỗ vào mông anh, ậm ừ và tát cho một lúc, vừa đánh vừa khiển trách không được như vậy, không được làm ầm ĩ lên.

Nhưng Sầm Hạ không nhịn được, mặc dù đang cắn tay áo nhưng anh vẫn không tránh khỏi phát ra vài tiếng rêи ɾỉ, Phong Quyết bắt chuyện, cởi bỏ quần của anh và dọn dẹp.

Cuối cùng, sau khi xoa eo, mông của Sầm Hạ sưng tấy, anh thậm chí không thể đứng dậy được.

"Cảm ơn chồng ..." Sầm Hạ không quên cảm ơn Phong Quyết sau khi bị đánh, di chuyển đến bên cạnh hắn trong khi khóc nấc lên, ngước lên để hôn hắn.

Phong Quyết phản ứng nhanh tránh được, giơ tay đẩy đầu Sầm Hạ xuống, giọng điệu không gay gắt như trước, “Mông của anh không đau nữa sao? Biết điều mà nằm xuống." Bất đắc dĩ, Sầm Hạ nằm xuống, thấp giọng lẩm bẩm: "Hôm qua còn có thể hôn..."

Phong Quyết nghe thấy lời này, thật vất vả mới nén được giận lại lần nữa bốc lên "Hôm qua tôi suýt nữa đã làm anh đến chết! Hôm nay anh có muốn làm thêm một lần nữa không! Hả?"

Sầm Hạ co rúm bịt tai lại, bất mãn nói lại, "Nhưng... cậu không làm chết tôi...”

Phong Quyết: ...

"Anh còn dám cãi!"

“Tôiii... Hạ Hạ không cãi mà chỉ muốn hôn ??”

Dù thế nào đi chăng nữa, Phong Quyết rất ghét hôn, hắn chỉ từ chối để Sầm Hạ không hôn, cố tình ngồi thẳng để anh hôn nhưng không với tới được.

Bực bội, Sầm Hạ dựa lưng vào gối, nghiêng đầu vào eo Phong Quyết lén ngửi cơ thể của hắn, đó là một loại xà phòng rất sạch sẽ và mùi thoải mái. Anh ngáp một cách thoải mái sau khi ngửi thấy hết mùi này đến mùi khác, dễ lây qua Phong Quyết cũng ngáp vài lần.

Ánh nắng ngoài cửa sổ tốt quá, dùng nó để ngủ thì quá lãng phí, Phong Quyết nhéo mặt Sầm Hạ đem người đánh thức, sai anh đi đem túi của hắn tới.