Chương 26

Cằm cô vẫn còn nhiệt độ còn dư lại từ cái đυ.ng chạm của anh, rõ ràng, minh bạch. Tim cô đập nhanh quá, cho đến lúc cô hít thở sâu rất nhiều cái thì tâm tư mới có thể bình tĩnh lại.

Vừa rồi Sở Bỉnh Văn thiếu chút nữa đã sắp hôn cô rồi.

Lý Cẩn Du cũng chờ mong rất lâu cái hôn của anh, đôi môi mỏng thường mím lại thành một đường, hôn lên có phải sẽ rất mềm không?

Cô lục bài thi từ trong bàn học ra, lấy bút ra từ trong cặp sách, thuyết phục bản thân bình tĩnh.

Sở Bỉnh Văn là lần đầu tiên vào phòng cô.

Khác với phong cách không chút cẩu thả trong suy nghĩ của anh, phòng của cô cực kỳ dễ thương.

Giấy dán tường màu hồng nhạt, rèm giường là ren viền hoa, đêm trên giường in hình hoa anh đào. Một tấm thảm trắng được đặt trên bệ cửa sổ, xếp một hàng thú bông.

Trên giường cô có một con gấu bông màu nâu, nhìn qua là con cô thích hơn cả.

Hẳn là buổi tối sẽ ôm nó đi ngủ.

Anh không ngờ tới cô lại có một mặt trẻ con như vậy, anh đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra cô vẫn chỉ là học sinh cấp ba, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.

Điều này cũng sẽ không khiến anh có bất kỳ cảm giác tội ác nào, chỉ càng cảm thấy cô đáng yêu.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng vào phòng của nữ sinh hả?”

“Chưa từng vào.” Sở Bỉnh Văn ăn ngay nói thật.

Anh khóa cửa phòng lại, ngồi bên cạnh Lý Cẩn Du. Bàn học của cô không lớn, hai người ngồi song song, không tránh được lúc vô tình cố ý tay chân chạm vào nhau.

Cô mở bài thi ra, chống đầu.

“Thầy giảng đi.”

Sở Bỉnh Văn như có như không cong môi mỉm cười.

“Kỹ xảo viết luận tôi nghĩ em đều nắm rõ, cái còn thiếu là một chút cảm xúc chân thật cần bộc lộ.” Sở Bỉnh Văn cũng chống đầu nhìn cô, “Bây giờ, tất cả những việc tôi làm với em, tất cả những việc tôi bảo em làm, cảm nhận nội tâm em như nào đều phải nói ra.”

“Cái gì?” Lý Cẩn Du không thể tin nổi nhìn anh.

“Nếu như em không làm theo lời tôi nói, nội dung em nói không đúng với cảm nhận thật sự trong lòng em, hoặc là chém gió lung tung. Chỉ cần tôi cảm thấy bất kỳ chút khả năng nhỏ nào, tôi sẽ gọi điện thoại cho mẹ em, nói cho bà ấy biết em không phối hợp với công việc của tôi.”

“Thầy…” Lý Cẩn Du á khẩu không nói được gì, nếu như anh gọi điện cho mẹ cô thật, cô sẽ gặp đại nạn đến nơi rồi, hình tượng con gái ngoan ngoãn trước mặt cha mẹ cũng toang luôn.

“Bây giờ, cởϊ qυầи áo ra.” Môi mỏng của Sở Bỉnh Văn khẽ nhếch, đầu lưỡi liếʍ môi, giống như rắn độc lè lưỡi.

“Nói cho tôi biết, em đang làm gì.”

“Em đang… cởϊ qυầи áo.”

Lý Cẩn Du chầm chậm cởϊ qυầи áo của mình ra, bên trong váy ngủ chỉ mặc quần áσ ɭóŧ, lúc cô do dự có cần cởi đồ lót xuống hay không, đúng lúc này Sở Bỉnh Văn thêm một câu.

“Cởi sạch.”

Cô từng chút từng chút cởi móc áσ ɭóŧ ra, hai bầu ngực tròn trịa lộ ra, tiếp đó là qυầи ɭóŧ. Chưa từng ở tình huống trần trụi như vậy, cô cực kỳ không quen dùng tay che lại.

“Bây giờ, nói cho tôi biết, tôi đang làm gì?”

Tay Sở Bỉnh Văn vuốt ve gó má cô, nhẹ nhàng gãi cằm cô, giống như là chơi đùa với mèo.

“Đang sờ mặt em.”

“Có cảm nhận gì?”

“Có hơi ngứa.”

Tay Sở Bỉnh Văn đi xuống, hai tay nắm lấy nơi tròn trịa của cô, hai đầu ngón tay kẹp lấy đầṳ ѵú, nghiền qua nghiền lại.

Lý Cẩn Du giật mình, toàn thân như bị điện giật, hạ thể ẩm ướt cực nhanh.

“Nói cho tôi biết, tôi đang làm gì?” Sở Bỉnh Văn tựa như trừng phạt lôi kéo đầṳ ѵú, “Đừng để tôi nhắc nhở em nữa.”

“Đang… chơi đùa đầṳ ѵú của em.”

“Cảm nhận thì sao?”

“Ngứa…” Lý Cẩn Du cắn môi, “Còn muốn nhiều thêm…”

“Ồ, là động dục rồi.” Sở Bỉnh Văn nhìn thẳng vào cô, “Bị chơi đùa đầṳ ѵú đã động dục rồi, Tiểu Cẩn Du quả nhiên rất dâʍ đãиɠ.”

“Huhu…” Đôi tay kia vẫn không ngừng vuốt ve vuốt ve đỉnh nhọn, lời nói ra từ trong miệng của chủ nhân cái tay cũng kí©h thí©ɧ thần kinh của cô.

“Sao thế? Không vui hả? Vậy tự em tới đi.” Sở Bỉnh Văn giống như rất dân chủ mà buông tay, “Vừa xoa đầṳ ѵú nhỏ của mình, vừa xoa hạt đậu nhỏ của em nữa.”

Lý Cẩn Du sững sờ, ngón tay không tự chủ được mà nghe theo lệnh. Cô biết rõ làm thế nào để bản thân sung sướиɠ, rất nhanh lại thở gấp liên tục.

Cô cảm nhận được ánh nhìn của Sở Bỉnh Văn, tự biệt bản thân đã quên cái gì, vội vàng nói: “Em đang… Xoa đầṳ ѵú nhỏ và hạt đậu nhỏ của chính mình… Rất thoải mái… Nhưng mà…”

“Ah… Huyệt nhỏ… Rất muốn… Huhu… Chỉ mỗi hoa hạch… Không đủ…”

Âm thanh của cô vang vọng mang theo nhịp thở dốc quyến rũ.

“Quỳ trên mặt đất, liếʍ cho tôi.” Sở Bỉnh Văn ném lót ghế mềm mại xuống đất, cởi dây lưng, lấy vật nam tính đã bị màn ướŧ áŧ ban nãy kí©h thí©ɧ đến hết sức cương cứng.