Chương 25

Tất cả đều là vừa khéo, ít nhất thì nhìn qua là như vậy.

Khi Sở Bỉnh Văn nhận được điện thoại, đang ở thư phòng đọc sách, cuốn “The Castle” của Kafka. Anh đã đọc được đến chương 20, Pepi đang tranh cãi với K, K nói: “Thế này cũng tốt, so với việc hai người chúng ta nỗ lực muốn đạt được thứ gì đó, kỳ thực chỉ cần giống như Frida vậy bình tĩnh không hoảng hốt, thật sự cầu thị*, có thể dễ dàng thần không biết quỷ không hay đạt được mục đích.”

*Thành ngữ này có nghĩa là “giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế”, “tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực”.

Anh đồng ý với quan điểm này, ánh mắt đang muốn lướt xuống, tiếng chuông di động liền vang lên.

Điện thoại của mẹ Lý Cẩn Du gọi tới, anh không nhìn cũng biết.

Sở Bỉnh Văn khép sách lại, hắng giọng, nhận điện thoại. Anh cố gắng đảm bảo giọng điệu mình thật bình thản, xa cách mà chuyên nghiệp.

“Alo, xin chào, tôi là Sở Bỉnh Văn.”

Như anh dự đoán, anh thoải mái nhận chức vụ gia sư cho Lý Cẩn Du, đối phương nói ra tiền lương cũng cao hơn giá thị trường nhiều.

Anh giống như báo săn vồ mồi trong bóng tối, dưới sự che chắn của thảo nguyên, chỉ lộ ra đôi mắt nguy hiểm. Anh tùy cơ ứng biến, có thể ở trong nháy mắt cắn vào động mạnh con mồi, chế ngự nó.

Sáng sớm cuối tuần, ánh mặt trời tươi đẹp ngoài ý muốn.

Sở Bỉnh Văn như làm chuyện hiển nhiên đi tới trước cửa nhà Lý Cẩn Du, đúng giờ đã hẹn, không sớm không muộn. Lý Cẩn Du với bố mẹ đều ở nhà, bố mẹ cô vừa mới dùng xong bữa sáng, đang chuẩn bị ra cửa.

Anh nhìn nhìn, bánh bao cùng sữa đậu nành, là một bữa sáng rất bình thường.

Mặc dù anh đã từng đưa Lý Cẩn Du về nhà, nhưng vào trong nhà cô thì là lần đầu tiên. Bố mẹ Lý Cẩn Du đều có chút tiền, trong nhà bày biện rất có thẩm mỹ, phòng khách cũng coi như là rất rộng rãi.

Thấy anh tới, mẹ Lý Cẩn Du muốn đãi anh bữa sáng, từ phòng bếp lấy ra bát đũa. Sở Bỉnh Văn tự nhiên từ chối, mẹ cô cũng không bắt ép, đặt bát đũa lên bàn. Đợi bố mẹ Lý Cẩn Du đi rồi, anh mới ngồi xuống cạnh bàn ăn.

“Thầy đầu độc mẹ em thế nào vậy? Lý Cẩn Du há to miệng uống sữa đậu nành.

“Mẹ em tự mình tìm tôi, sao lại thành tôi đầu độc mẹ em rồi?” Sở Bỉnh Văn tự như cực kỳ quen thuộc ngồi xuống, rót sữa đậu nành, tách một cái bánh bao ra, “Ồ, còn có nhân xá xíu.”

“Ban nãy thầy nói không ăn, bây giờ lại tới cướp bánh bao của em.” Lý Cẩn Du tức giận nhìn anh, đoạt lại một nửa từ trong tay anh, “Bánh bao thịt đều cho thầy, bánh bao xá xíu thì không được cướp của em.”

Sở Bỉnh Văn luôn cảm thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của cô rất đáng yêu, chỉ là chưa từng thấy một mặt đáng yêu thành như vậy. Lý Cẩn Du khơi gợi sự dịu dàng ít có trong anh, một nửa khác cũng đặt vào trong bát cô.

“Lúc chúng ta làʍ t̠ìиɦ, không phải em cũng kêu “không cần không cần”, cuối cùng vẫn thoải mái gọi chồng sao?” Khi nói lời này mặt Sở Bỉnh Văn chưa từng đổi sắc.

“Ăn bánh bao thịt của thầy đi.” Lý Cẩn Du ăn như hổ đói.

“Gấp cái gì.” Sở Bỉnh Văn khẽ cười, “Chúng ta có rất nhiều thời gian.”

Lý Cẩn Du cảnh giác cách xa anh một chút, “Thầy, thầy muốn làm gì?”

“Làm em.” Sở Bỉnh Văn nuốt bánh bao trong miệng xuống, “Làm trọn một ngày.”

“Thầy… Không thể cầm tiền không làm việc được nha.” Tiếng Lý Cẩn Du yếu đi rất nhiều, “Thầy có tinh thần chuyên nghiệp không thế hả!”

“Tôi sẽ dạy em thật tốt.” Sở Bỉnh Văn cười đến gian trá.

Lý Cẩn Du uống một ngụm lớn sữa đậu nành, giống như chạy trối chết vào nhà vệ sinh rửa tay, thấy Sở Bỉnh Văn không qua đây cùng, cô mới thờ phào nhẹ nhõm.

“Căn bản là dẫn sói vào nhà mà!” Cô tuyệt vọng cảm thán.

“Dẫn sói vào nhà?” Âm thanh Sở Bỉnh Văn cách rất gần, ở bên ngoài phòng vệ sinh.

“Thầy đi đường không phát ra tiếng hả?” Lý Cẩn Du bị sợ hết hồn.

“Vốn là sói vào nhà, đương nhiên không có tiếng bước chân.”

Sở Bỉnh Văn kéo cửa nhà vệ sinh ra, Lý Cẩn Du sợ tới mức muốn lùi về phía sau để trốn, bị anh kéo vào trong lòng, sau đó ấn lên tường.

Sở Bỉnh Văn cúi đầu nhìn cô, cô cũng không chịu thua ngẩng đầu trừng anh. Hai người cách nhau rất gần, đôi bên có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, hơi thở cũng triền miên giữa hai người.

Anh chỉ cần vừa cúi đầu thì có thể nhẹ nhàng hôn lên môi cô.

Sở Bỉnh Văn biết quỷ kế của cô, anh là một tay chơi bạc cao ngạo, sau khi suy tính tiền cược chưa từng thua.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm của cô, cuối cùng vẫn không hôn xuống.

Sở Bỉnh Văn há miệng, giống như nuốt xuống lời nói nào đó, lên tiếng: “Rửa tay xong thì nhanh về phòng đợi, lấy mấy bài thi Ngữ văn gần đây ra.”

“Thầy còn chưa rửa tay, đừng chạm vào mặt em.” Lý Cẩn Du đến bồn rửa tay lau sạch cằm mấy cái, mãi cho đến khi cảm thấy Sở Bỉnh Văn có khả năng sắp tức giận rồi mới lè lưỡi về phòng trước.