Chương 7

Edit: Lam Phượng Hoàng

Mười dặm rừng hoa Tuyết Quỳnh kia đúng là Trần Ngộ Bạch ra lệnh phá hủy, nhưng căn bản

không

phải vì hoa

yêu

lắm mồm gì —— Quốc sư đại nhân

không

thèm để ý những thứ này.

Là hôm đó lão quản gia té ngựa, mới nằm mấy ngày liền chống người đứng dậy, lão vịn thắt lưng

đi

vòng vo

một

ngày trong rừng hoa Tuyết Quỳnh, muốn nghe thử rốt cuộc mấy cái cây kia

sẽ

nói

gì?

Sau khi trở về chỗ đau ở hông của ông ta đương nhiên trở nên

không

tốt. Ngày hôm sau Trần Ngộ Bạch liền sai người dời toàn bộ rừng hoa

đi.

Lão quản gia chăm nom đứa trẻ này từ

nhỏ

tới lớn, sao có thể

không

hiểu tấm lòng của

hắn? Nhưng ông giữ lại cái mạng này chính là vì trông chừng tiểu chủ tử này, thấy kiếp số trong mệnh của tiểu chủ tử

đã

tới, sao ông còn có thể nằm được chứ?

Nhớ tới tiểu



nương vô dụng, quái dị náo loạn đó, lão quản gia nhức đầu thở dài: "Tiểu Thiên, đỡ ta

một

chút, chúng ta đến Quan Tinh Lâu

một

chuyến."

Trong Quan Tinh Lâu, Quốc sư đại nhân

không

ngắm sao đoán mệnh, cũng

không

vẽ tranh trước cửa sổ, mà đứng

trên

đài cao, khóe miệng mang theo nét cười lạnh, nhìn về phía thiếu nữ xa xa xoay quanh trong vườn hoa bên dưới.



gái

kia đương nhiên là Kỷ Tiểu Ly.

Qua hai ngày nữa chính là ngày hưu mộc của nàng, người nhà

sẽ

đến đón nàng, nàng

đã

quyết định về nhà cũng

sẽ

không

trở lại cái nơi quỷ quái này nữa, cho nên cố ý tới

nói

lời từ biệt với con bồ câu mất mạng

một

cách oan uổng.

Xuyên qua vườn hoa, loại cỏ lần trước thân mật quấn mắt cá chân nàng chơi

không

xuất

hiện,

trên

cỏ vốn xanh mượt nay trụi lủi xếp đặt mấy tảng đá lớn.

Dĩ nhiên nàng

không

suy nghĩ nhiều.

Nhưng lúc tới



ràng vừa liếc nhìn

đã

thấy



đường

đi, sao lúc trở về lại

không

ra được? Nàng

đã

đi

hơn

một

canh giờ, trước mặt vẫn là mấy tảng đá lớn này, cuối cùng nàng lại phát

hiện

mình

đã

quay trở về bên cạnh bụi cây Lục phù – nơi chôn bồ câu nướng.

Kỷ Tiểu Ly

đi

lòng vòng vừa mệt vừa sợ, ngồi chồm hổm

trên

mặt đất rút bả vai dụi mắt.

Người

trên

lầu cao nơi xa nhìn thấy

một

màn này, cảm nhận gió thổi qua người, giờ phút này toàn thân

thật

thoải mái!

không

phải chỉ giây lát là có thể phá giải trận pháp sao? Sao cỏ cây đổi thành tảng đá

thì

không

làm được?

không

phải đạn Phích Lịch rất lợi hại sao? Lấy ra nhuộm tảng đá thành màu đỏ cũng

thật

tốt đó! Ha ha!

hắn

nhịn

không

được bật cười chế nhạo. Vườn hoa an tĩnh như thế, Kỷ Tiểu Ly

đang

cảnh giác cao độ, nghe rất



ràng, vội vàng ngẩng đầu thê lương nhìn xung quanh, liếc mắt liền nhìn thấy người kia tay áo bay bay trong gió.

Nàng nhảy dựng lên phất tay: "Quốc sư đại nhân! Quốc sư đại nhân!", "Quốc sư đại nhân cứu ta! Ta

không

ra ngoài được hu hu…!"

Băng trù màu đen đón gió dịu dàng lay động, người lại

không

nhúc nhích.

Kỷ Tiểu Ly kêu khàn cả cổ họng, chợt hiểu được:

hắn

chính là muốn nhốt nàng!

hắn

ghen tỵ tuệ căn của nàng! Muốn gϊếŧ nàng!

Can đảm sinh ra từ bất lợi, Tiểu Ly nuốt

một

ngụm nước miếng, dũng cảm lớn tiếng kêu lên với

hắn: "Cha ta là Đại tướng quân! Ta có bốn ca ca! Bọn họ

sẽ

đánh chết ngươi! Còn có công chúa nương nương! Nàng

sẽ

đến...... mắng chết ngươi! Mẫu thân ta

sẽ

cầm châm cắm lên người ngươi! Cắm hết toàn thân!" Sợ chưa?!

đã

sợ chưa!

một

chút phản ứng cũng

không

có.

Kỷ Tiểu Ly sợ hãi: "Hu hu… ngươi cho ta ra ngoài

đi! Sau này ta tu thành thần tiên,

sẽ

phù hộ cho ngươi cũng sớm thành tiên!" Nàng cầu khẩn thêm dụ dỗ.

Nam tử trẻ tuổi áo đen đứng chắp tay

trên

lầu cao, trong nụ cười lạnh cũng mang theo chút suy ngẫm.

Lão quản gia được Tiểu Thiên đỡ thở hổn hển

đi

lên đài cao, theo ánh mắt của Quốc sư đại nhân, ông thấy được vị



nương kia của phủ Trấn Nam Vương,

đang

ngước đầu lộ vẻ sợ hãi trong trận pháp Tam Sinh Thạch.

Lão nhân gia thở dài trong lòng, lúc này cũng

không

dám thay nàng cầu xin tha thứ. Hai nô bộc

một

già

một

trẻ an tĩnh rũ tay đứng

một

bên.

Phía dưới Kỷ Tiểu Ly

đã

sắp khóc: "Để ta ra ngoài

đi...... Ta, ta muốn

đi

ngoài!"

Trời sanh thích sạch

sẽ, đuôi lông mày của Quốc sư đại nhân nhảy lên "...... Ngươi dám!"

Giọng nam trong trẻo lạnh lùng hờ hững từ trong gió truyền đến, rốt cục Kỷ Tiểu Ly cũng được

hắn

đáp lại, lập tức nắm

không

buông: "Ta

đi

ngoài rất thối! Ở chỗ này lại là đầu gió, nhất định

sẽ

thổi tới chỗ ngươi!"

Giọng của tiểu nha đầu giống như chim hoàng oanh, trong trẻo du dương,

nói

ra đặc biệt chân thành tha thiết, mùi hôi thối kia phảng phất cũng

đã

như đập vào mặt. Hôm nay Trần Ngộ Bạch vốn

không

có ý định gϊếŧ nàng, tối mặt vung tay lên, Tiểu Thiên lập tức nhanh nhẹn

đi

xuống lầu cứu người.

"Trước khi

hắn

tới, nếu ngươi dám......

không

nhịn được, ta liền vứt ngươi vào trong hố xí!"

một

câu cuối cùng

đã

là cắn răng nghiến lợi.

"không,

sẽ

không

đâu!" Kỷ Tiểu Ly chỉ mong còn sống, rụt rè an ủi

hắn: "Cho dù......

không

nhịn được, ta cũng

sẽ

tự mình chôn

đi! Bảo đảm ngươi

sẽ

không

đạp phải!"

Quốc sư đại nhân hít dài

một

hơi, lại cảm thấy toàn bộ

không

khí trong phổi đều thối, ngực cũng thối mà đau! Nghiến răng,

hắn

xoay người rời

đi.

Lão quản gia vội vàng đuổi theo.

**

Trước cửa sổ của Quan Tinh Lâu có

một

cái bàn, là nơi Quốc sư đại nhân thường dùng để vẽ, cửa sổ nhìn về phía phong cảnh của vườn hoa, cảnh đẹp ý vui.

Nhưng hôm nay Quốc sư đại nhân còn có thể ngắm vườn hoa sao? Vừa vào cửa liền phất tay áo tạo nên

một

trận gió, đánh rớt cây gậy trúc chống cửa sổ, cửa sổ đóng "rầm" lại, che kín phong cảnh trong vườn hoa kia ra khỏi tầm mắt

hắn.

hắn

trầm mặt

đi

tới cạnh bàn phác hoạ, nặng nề nhấn bút, mỗi

một

vết mực đều xuyên qua mặt giấy.

Lão quản gia rón rén đóng hết mấy cánh cửa sổ lại.

Chỗ đau

trên

thắt lưng của ông chưa lành, động tác khó tránh có chút chậm lại.

"Thuốc dán đưa qua cho ông

không

dùng được sao?" Người đứng vẽ bên cửa sổ chợt lạnh lùng hỏi

một

câu.

Lão quản gia vội vàng xoay người lại, khom lưng cúi đầu, "Lão nô dùng, dùng...... Chẳng qua dù sao cũng

đã

có tuổi rồi,

một

chân cũng

đã

bước vào quan tài, sợ là

không

dễ dàng hoàn toàn khỏe lại."

"Quan tài của ông ta còn chưa bảo người chuẩn bị, nếu bây giờ ông chết,

không

thể chôn bên cạnh sư phụ ta." Quốc sư trẻ tuổi đặt bút xuống,

đi

tới trước bàn ngồi xuống, đưa mắt nhìn ông, hơi

không

kiên nhẫn nhíu mày lại, "Được rồi, đứng lên

đi, có lời cứ

nói."

Lão quản gia

không

đứng dậy, ngược lại còn quỳ xuống,

một

mực cung kính dập đầu với

hắn. "Tiểu thiếu gia!" Ông dùng cách gọi thường ngày,

nói

thẳng: "Năm đó tuổi thọ của lão Quốc sư đại nhân vốn chưa hết, lại sớm phải

đi, là vì điều gì? Tiết lộ Thiên Cơ

sẽ

bị hao tổn tuổi thọ, ngài cũng

không

thể thay đổi mệnh trời! Vị tiểu thư của phủ Trấn Nam Vương kia...... Ngài

không

thể gϊếŧ nàng!"

Giọng lão nhân gia nghẹn ngào thê lương bi ai như vậy, giọng Trần Ngộ Bạch lại vẫn nhàn nhạt: "Vậy ông

đi

gϊếŧ nàng thay ta?"

Lão quản gia

đang

muốn khóc, liền nghẹn lại. Nghẹn hồi lâu ông mới phục hồi tinh thần, tận tình khuyên bảo: "Đại nhân cần gì phải khiến nàng chết chứ? Cứ để nàng ở trong phủ thái thái bình bình đợi mấy năm,



nương gia đến tuổi luôn luôn phải lập gia đình, phủ Trấn Nam Vương nhất định

sẽ

sắp xếp cho nàng ấy."

"Ai

sẽ

lấy nàng chứ?" Cười lạnh khinh thường.

"Cái này...... Hẳn vẫn

sẽ

có người cưới...... chứ?" Lão nhân gia do dự

một

chút, khích lệ giọng

nói

của mình kiên định hơn: "Binh sĩ trẻ tuổi trong quân của Trấn Nam Vương rất nhiều,

không

thể vô ích...... cũng

sẽ

có người đến cửa Kỷ gia...... Đại nhân cứ yên tâm!"

Trần Ngộ Bạch cong khóe môi, ý cười lại

không

chút nào lan tới đáy mắt, lão quản gia biết

hắn

không

tin lời này, lại thở dài muốn khuyên nữa, bị

hắn

giơ tay ngăn lại: "Tạm thời ta

sẽ

không

gϊếŧ nàng."

Lão quản gia nửa tin nửa ngờ.

Ánh mắt Quốc sư đại nhân lạnh lùng dừng ở

một

đống Lục La chết héo

trên

đất, chậm rãi

nói: "Hoàng thượng ban thánh chỉ muốn ta nhận nàng làm đồ đệ, ta có thể làm trái sao?"

Lão quản gia cảm thấy lời này còn khó tin hơn chuyện

sẽ

có người cưới nha đầu quái dị náo loạn kia.

Quốc sư đại nhân ngài

đã

có bao giờ từng sợ hoàng đế chứ?

Trần Ngộ Bạch nhìn chằm chằm bụi cây Lục La chết héo

không

tra ra bất kỳ điều gì khác thường kia, ánh mắt thêm

âm

u, "Ta cũng muốn xem thử

một

chút, trừ trời cao, còn có ai dám can đảm tính toán

trên

đầu ta!"

**

Lão quản gia được bảo đảm tạm thời

sẽ

không

gϊếŧ Kỷ Tiểu Ly, tạm thời thở phào

nhẹ

nhỏm, lại đến tiểu viện Đúc Sao dặn dò



gái

nhỏ

lúc nào cũng có thể bị làm thịt kia:

không

nên chủ động trêu chọc Quốc sư đại nhân;

không

nên bị động trêu chọc Quốc sư đại nhân;

không

nên hơi

một

tí cũng trêu chọc Quốc sư đại nhân.



gái

nhỏ

khúm núm nhận lời, trong lòng lại khóc nghĩ



ràng là

hắn

ghen tỵ nàng, nàng

không

hề trêu chọc

hắn

mà! Chỉ còn hai ngày là hưu mộc, nàng mà trở về nhà, nàng cũng

sẽ

không

tới nữa!

Đại khái là trong lòng nàng nghĩ gì cũng viết hết lên mặt, ngày hôm sau Quốc sư đại nhân liền phái người tới mời nàng đến, vừa vào cửa liền hỏi nàng: "Ngày mai là hưu mộc, phủ Trấn Nam Vương có thể phái người đến đón ngươi

không?"

Kỷ Tiểu Ly kiêu hãnh, dè dặt lại

thật

cẩn thận gật đầu

một

cái.

Quốc sư đại nhân cũng gật đầu

một

cái, "Ngày mai là ngày hưu mộc. Sáng sớm ngày mai,

sẽ

có người lái xe chở ngươi

đi

ra mười dặm bên ngoài." Nhìn sắc mặt nàng tự cho là che giấu rất tốt mà xem thường, trong lòng Trần Ngộ Bạch cười lạnh

một

tiếng, "Nghe

nói, ngươi bái ta làm thầy là muốn học tu tiên?"

"Phải..... Vốn là vậy."

Trần Ngộ Bạch cúi đầu thổi thổi chung trà, thờ ơ hỏi: "Thần tiên

thì

có gì hay?"

nói

đến cái này, Kỷ Tiểu Ly liền lên tinh thần: "Thần tiên biết chuyện thiên hạ! Ừm, còn có thể bay! Có thể khiến cho xương trắng hóa thịt tươi, cải tử hồi sinh!" Ánh mắt của nàng long lanh, hưng phấn

nói.

Người có ‘quẻ thuật’ (tài năng bói toán) đứng đầu vương triều Đại Dạ

nhẹ

nhàng kéo kéo khóe miệng, nhíu mày nhìn nàng hỏi: "Ngươi muốn biết điều gì?"

Kỷ Tiểu Ly nháy nháy ánh mắt, "Ta muốn biết: lúc nào

thì

ta có thể thành tiên?!"

Quốc sư đại nhân mím môi, trầm lặng, khạc ra

một

câu: "Đổi cái khác."

"...... Vậy...... Ngày mai trời

sẽ

mưa chứ?"

trên

mặt viết "Căn bản là ngươi coi

không

ra", lại "Dịu dàng săn sóc"

đổi......

một

câu.

Trần Ngộ Bạch cảm thấy đầu rất đau, nơi huyệt Thái Dương căng lên lợi hại, nhắm mắt cố gắng kiềm nén

một

hơi thở,

nói

thầm "lấy đại cục làm trọng",

hắn

mở mắt ra bình tĩnh

nói

cho nàng biết: "Với câu hỏi đầu tiên. Ngươi

nói

thần tiên

sẽ

bay đúng

không?"

Vừa dứt lời, người nào đó

đã

nhẹ

nhàng bay bổng lướt ra ngoài, giống như

một

con Giao Long. Băng trù màu đen giống như cơn gió lộng lẫy giữa trời đêm, lướt qua trước mắt Kỷ Tiểu Ly.

Nàng vội vàng đuổi theo,

hắn

đã

như

một

con chim ưng màu đen đậu lên cây, bóng dáng màu đen di chuyển tự nhiên qua lại giữa ngập tràn xanh biếc, cây kia còn cao hơn nóc nhà của Vạn Thiên đường, lúc Kỷ Tiểu Ly nhìn

hắn

không

thể

không

ngước cổ.

Quốc sư đại nhân bay vòng quanh cây đại thụ bên cạnh Vạn Thiên đường, tư thế lúc rơi xuống đất thoải mái hoa lệ, bộ dạng

thật

đẹp mắt, băng trù màu đen

trên

người phồng lên đầy gió, khiến nhìn

hắn

quả

thật

tựa như tiên nhân từ đám mây bước xuống.

"Thế nào?" Tiên nhân nhíu mày nhàn nhạt giọng hỏi nàng.

Kỷ Tiểu Ly gật đầu

không

dứt, "Ngươi bay

thật

cao đó!"

Tiên nhân hừ

một

tiếng.

"Nhưng đây

không

phải là thần tiên cưỡi mây đạp gió! Đây là khinh công, cha ta làm được, các ca ca cũng làm được, Kỷ Nam còn bay cao hơn ngươi đó!"

Tiên nhân quên:



gái

này mặc dù

nhỏ...... nhưng nàng sinh ra trong gia đình tướng quân uy vũ nhất Đại Dạ Quốc, nam nhi của cả nhà Kỷ gia đều nhập ngũ, lại còn có hai vị làm chủ Bạch Hổ lệnh

đang

sinh sống, người tập võ có phương pháp mượn lực tung người, đối với nàng mà

nói

tựa như con Tiểu Bạch do công chúa nương nương nuôi kia tự nhiên

sẽ

kêu "gâu gâu".

Trong đình vốn là trời trong nắng ấm bỗng nhiên sắc trời tối xuống, cây Hòe tinh run lẩy bẩy, tán cây

không

gió tự lay động, Tiểu Ly

không

xác định được là nó nhịn cười hay bị dọa sợ. Nàng khó xử nhìn Quốc sư đại nhân vẻ mặt

âm

trầm trước mắt.

Nhưng Trần Ngộ Bạch cũng

không

thẹn quá thành giận,

hắn

mím môi nhìn chằm chằm nàng

một

lát, nở nụ cười.

Nụ cười này giống như vạn cây hoa Lê nở rộ

trên

biển băng đồng tuyết hơn ngàn năm, khiến khóe mắt Tiểu Ly giật giật, hình ảnh đó giống như nước thủy triều vọt tới đánh sâu vào trí nhớ. Nhưng

không

đợi nàng kịp nhớ tới hình ảnh kia, Trần Ngộ Bạch

nói

với nàng: "Được lắm, ngươi mở to hai mắt xem cho kỹ nhé."

hắn

giơ tay để lên

trên

môi mỏng, huýt sáo

một

khúc nhạc du dương.

Rất nhanh từ bầu trời phía sau Vạn Thiên đường,

một

cái bóng màu xám đậm đánh tới, vật kia bay cực nhanh, chớp mắt

đã

đến trước mặt, vững vàng dừng

trên

cánh tay Quốc sư đại nhân.

Quốc sư đại nhân lạnh mặt đưa cánh tay đến trước mặt nàng.

Kỷ Tiểu Ly

không

thể tin trợn tròn hai mắt! Là bồ câu! Là con bồ câu bị nướng thơm ngào ngạt mà nàng tự tay mai táng!

Xương trắng hóa thịt tươi! Chết mà sống lại!

"Sư phụ!" Nàng nhào tới ôm lấy cánh tay kia, chim bồ câu cũng giật vỗ cánh bay

đi. Nàng ôm chặt lấy cánh tay kia, tựa như chỉ sợ sau

một

khắc liền hóa thành mây khói, "Sư phụ ở

trên

cao! Đồ nhi...... Đồ nhi ở dưới đất!" Từ

nhỏ

lập chí tu tiên,



gái

nhỏ

kích động, lời

nói

không

mạch lạc.

Tác giả có lời muốn

nói: tư thế này thế nào? Năm sao có được khen ngợi cho

một

sao

không?