Chương 6

Edit: Lam Phượng Hoàng

Kỷ Tiểu Ly bị bọn người hầu gần như được cho phép kéo nàng dài tới tiểu viện Trúc Tinh.

Suốt dọc đường nàng đều đặt câu hỏi, nhưng người làm do phủ Quốc sư nghiêm chỉnh huấn luyện, ngay cả rầm rì

một

tiếng để trả lời nàng cũng

không

có.

Cuối cùng vẫn là tiểu đồng mặt tròn chưa tỉnh hồn

nói

mấy câu với nàng: "cô

nương

thật

là...... Hơi quá lớn mật...... Hai ngày này cứ đợi ở đây, đừng

đi

ra ngoài! Ta

sẽ

một

ngày ba bữa đưa thức ăn tới,



nương muốn gì hãy

nói

với ta, nhưng ngàn vạn lần đừng...... Giống như vừa rồi …nữa!"

Kỷ Tiểu Ly nhìn mặt

hắn

mà trong lòng run sợ, rụt tay

một

cái, mặt ủ mày chau ngậm miệng lại.

Đợi khi tiểu viện chỉ còn

một

mình nàng, nàng

âm

thầm vào trong nhà tìm giấy bút. Chốc lát sau,

một

con bồ câu màu xám tro mạnh mẽ đập cánh bay khỏi tiểu viện,

trên

bầu trời của phủ Quốc sư chợt xuất

hiện

một

bóng dáng đẹp như trong tranh —— tiểu đồng mặt tròn

một

tay cầm cung

một

tay giơ chim bồ câu bị thương ở cánh lên chạy vào Quan Tinh lâu.

trên

giường mềm bên cửa sổ, khóe miệng của nam nhân trẻ tuổi mặt mày lạnh lẽo

đã

hơi sưng lên, sắc mặt lạnh như băng.

Nhận lấy ống đồng do tiểu đồng gỡ xuống từ

trên

chân bồ câu, lúc vân vê

trên

ngón tay,

hắn

cười lạnh

không

dứt.

Tiểu đồng mặt tròn chớp mắt to lộ vẻ sùng bái: "Đại nhân đoán việc như thần! Nàng ta quả nhiên đưa tin về phủ Trấn Nam Vương —— Loại bồ câu này là loại quân Kỷ gia thường dùng, con này còn được đặc biệt huấn luyện, mạnh mẽ bất phàm, ngày bay trăm dặm!"

Trần Ngộ Bạch thấp giọng cười giễu cợt

một

tiếng, làm động tới vết thương trong miệng, đau đến mím môi. Ống đồng

trên

ngón tay

đã

bị

hắn

bóp dẹp,

hắn

lạnh lùng bảo tiểu đồng: "Đưa nàng tới

đi."

Tiểu đồng mặt tròn nhận lệnh rời

đi, trong chốc lát liền dẫn Kỷ Tiểu Ly đầy vẻ đề phòng bước vào.

Nhìn tay nàng còn dám sờ tới túi gấm

trên

eo, Trần Ngộ Bạch giận dữ búng ngón tay,

một

cơn gió đánh vào

trên

tay nàng, Kỷ Tiểu Ly bị

hắn

đánh mà giật mình, tay

đã

nhét vào trong túi, lại nghe

một

tiếng quát lạnh: "Ngươi dám móc ra, ta liền nhét nó vào miệng ngươi!"

Bàn tay mềm

nhỏ

chần chờ giấu trong túi gấm, đôi mắt rưng rưng đẫm lệ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của

hắn.

Ánh mắt Trần Ngộ Bạch lóe lóe, con ngươi dời

đi

chỗ khác, dừng

một

chút lại lạnh giọng hỏi: "Kỷ Tiểu Ly, vì sao ngươi lại tới đây?"

"Bái...... Bái sư...... Hoàng hậu nương nương

nói, ta là đệ tử mà Quốc sư đại nhân trước kia thu nhận, Quốc sư đại nhân trước kia

không

có ở đây,

không

thể làm gì khác hơn là xếp ta làm học trò của Quốc sư đại nhân."

"......

không

thể làm gì khác hơn?"

"không

không

không,

không

phải là

không

thể làm gì khác hơn, là..... chỉ có thể?" Kỷ Tiểu Ly chỉ sợ chọc giận

hắn, càng sợ lời

nói

càng

không

mạch lạc.

Trần Ngộ Bạch

không

kiên nhẫn cắt đứt nàng, "Đinh"

một

tiếng, ném ống đồng kia tới bên chân nàng. Kỷ Tiểu Ly nhặt lên, vẻ mặt nhất thời càng thêm hoảng sợ.

"Lấy ra, đọc." Quốc sư đại nhân lạnh giọng ra lệnh.

Kỷ Tiểu Ly cẩn thận ngẩng đầu nhìn

hắn

một

cái, lấy tờ giấy từ ống đồng bẹp dẹp ra, mở ra cất giọng oang oang lắp bắp đọc: "Ta, ta...... Ừ, ta ở...... Nơi này rất tốt, ăn ngon, ăn...... rất tốt, ừ, xin chớ lo lắng...... Tiểu Ly đề bút."

Nàng dùng sức nghiêm túc đọc như vậy, mặt Trần Ngộ Bạch lại càng đen hơn,

không

nhịn được

đi

tới bốc tờ giấy kia lên, lạnh giọng hỏi nàng: "Ngươi cho rằng ta

không

biết chữ?!"

Giấy trắng mực đen viết "Quốc sư đại nhân

thật

đáng sợ, mau tới đón ta về nhà!", nàng lại dám bịa chuyện ngay trước mặt

hắn!



gái

nhỏ

kinh ngạc nhìn

hắn

một

cái, vẻ mặt trở nên gió thảm mưa sầu: "Ngươi biết chữ à...... Vậy sao ngươi còn bắt ta phải đọc?"

Còn tưởng rằng

hắn

không

biết chữ có thể lừa gạt

một

phen, nàng lộ vẻ tiếc hận.

Bị xem như dân đen ngu dốt, hiển nhiên tâm tình của Quốc sư đại nhân càng bết bát hơn, đầu Kỷ Tiểu Ly xoay

thật

nhanh, chợt giành lại tờ giấy kia từ trong tay

hắn, bỏ vào miệng, nhai cũng

không

nhai mà trực tiếp nuốt xuống.

không

có chứng cứ phạm tội, luôn có thể phạt

nhẹ

một

chút chứ? Nàng nghĩ.

Trần Ngộ Bạch sửng sốt, ngay sau đó lạnh lùng cười

một

tiếng, "Ngươi thích ăn phải

không?"

Kỷ Tiểu Ly ngậm miệng

thật

chặc.

"Tiểu Thiên, đưa con chim bồ câu kia ra sau bếp, nướng cho nàng ta thêm

một

món vào tối nay." Trần Ngộ Bạch nhìn vẻ mặt nàng trong nháy mắt trở nên hoảng sợ, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu

một

chút.

Kỷ Tiểu Ly nghe mà sắp khóc, tận lực khuyên bảo: "Giận chó đánh mèo mà sát sinh là làm trái ý trời, ngươi

sẽ

gặp kiếp số!"

Trần Ngộ Bạch nhìn nàng

một

cái, gằng giọng

nói: "Đại kiếp

đã

tới, nhiều thêm

một

kiếp số cũng

không

sao."

Kỷ Tiểu Ly dĩ nhiên nghe

không

hiểu, chỉ thấy

hắn

nhìn mình chằm chằm

một

lát, nụ cười

trên

khóe miệng càng ngày càng lạnh.

Kỷ Tiểu Ly trở lại tiểu viện Trúc Tinh, ôm con bồ câu còn lại, chảy nước mắt thống khổ.

Đến buổi tối, trong thức ăn đầy rau xanh được đưa tới quả nhiên có thịt bồ câu nướng!

Bồ câu trị giá vạn lượng vàng mà Kỷ Tây hết lòng huấn luyện, bị nướng thơm nức, vàng óng ánh, buồn bã gói trong lá sen xanh, khiến người khác nhìn thấy...... Thèm

nhỏ

dãi.

Kỷ Tiểu Ly chảy nước mắt giấu nó

đi, vừa rạng sáng ngày hôm, nàng cầm nó đến an táng trong vườn hoa.

Vườn hoa phía sau phủ Quốc sư to gấp hai lần phủ Trấn Nam Vương, xây dựng nguy nga đẹp đẽ, khắp nơi đều có kỳ hoa dị thảo.

Đáng tiếc

một

người mở miệng

nói

chuyện cũng

không

có.

Kỷ Tiểu Ly cầm bồ câu nướng

đã

để qua đêm xoay

một

vòng, chọn

một

bụi hoa sen xanh biếc nhìn rất đẹp, đào

một

cái hố ở phía dưới chôn chim bồ câu.

Lúc nàng

đang

thở hổn hà hổn hển đào hố, Trần Ngộ Bạch

đang



trên

lầu cao nơi xa, áo bằng lụa đen bay bay trong gió, quả

thật

khôi ngô tuấn tú

không

giống chàng trai ở chốn nhân gian.

Bên cạnh

hắn, trừ tiểu đồng Tiểu Thiên còn có hai nam tử trẻ tuổi,

một

người mặc quần áo kiểu cách hoa lệ màu bạc,

một

đôi mắt phượng tinh tế phảng phất tản ra ngàn vạn hoa đào, nhìn người

một

cái cũng có thể khiến người ta mềm nhũn;

một

người khác có vẻ

nhỏ

tuổi hơn,

trên

người là áo gấm dùng chỉ ánh vàng thêu

một

con rồng bốn chân uốn khúc giương nanh múa vuốt, nhưng ăn mặc quý phái hoa lệ như vậy cũng

không

chút nào che được gương mặt đó, nếu

nói

vị mặc áo bào màu bạc kia

anh

tuấn cao ngất, bề ngoài của vị này khôi ngô đến nổi chỉ có thể dùng "nam có tướng nữ" để hình dung.

Có thể đứng sóng vai cùng Quốc sư của Đại Dạ đương nhiên

không

phải là hạng người tầm thường, hai vị kia cũng là hoàng tử của vương triều Đại Dạ,

một

đứng thứ hai

một

đứng thứ sáu. Nhị hoàng tử Mộ Dung Nham và Trần Ngộ Bạch đều được liệt vào vị trí thứ nhất trong bảng tình nhân trong mộng của các thiếu nữ chưa chồng ở kinh thành, Trần Ngộ Bạch có vẻ lạnh lùng động lòng người của tiên giáng trần,

hắn

cũng là gió xuân dịu dàng khiến các thiếu nữ say mê.

Lục hoàng tử Mộ Dung Tống là con trai trưởng duy nhất của đương kim hoàng hậu, vô cùng cao quý, từ

nhỏ

đã

rất thân thiết với Nhị hoàng tử, cả ngày chạy theo phía sau Nhị hoàng tử, hôm nay cũng

đi

theo tới phủ Quốc sư.

Quốc sư và nhị ca đều

không

nhúc nhích nhìn



gái

nhỏ

trong vườn hoa bên dưới, Mộ Dung Tống cũng nhìn

một

lát,

không

hiểu hỏi: "Đó là ai vậy? Sao lại chạy đến chỗ này?"

Khắp nơi trong vườn hoa của phủ Quốc sư đều là cái trận quái quái gì đó, lần đầu tiên

hắn

tới, xông vào nhầm chỗ, những thứ hoa cỏ thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui kia giống như vật sống quấn lên chân

hắn, hai chân

hắn

bò đầy dây mây, chém thế nào cũng chém

không

xong, cuối cùng vẫn là do nhị ca tới cứu

hắn

ra ngoài, từ đó về sau lúc

hắn

tới phủ Quốc sư cũng

không

dám

đi

qua vườn hoa nữa.

Nhị hoàng tử liếc nhìn Trần Ngộ Bạch mặt lạnh, mỉm cười trả lời thay

hắn: "Đó là tiểu thư của phủ Trấn Nam Vương, học trò mà Quốc sư đại nhân mới nhận."

"A a a chính là nàng ta sao!" Hoàng hậu nương nương cố ý ra cung làm lễ vấn tóc cho con

gái

nuôi của phủ Trấn Nam Vương, Mộ Dung Tống biết, hơn nữa: "Đó chính là muội muội của con cọp thối sao! Mau cứu nàng ta ra! Để ta xem

một

chút, coi bộ dạng nàng ta thế nào!"

Lúc Kỷ Nam kế tục vị trí Bạch Hổ trong Ám Dạ cốc

thì

Mộ Dung Tống cũng ở đó, giao tình của hai người

không

cạn.

Nhị hoàng tử cười nhưng

không

nói, Trần Ngộ Bạch lạnh lùng

nói: "Chính nàng ta tới,

thì

tự nàng ta ra."

Mộ Dung Tống giật mình: "Sao nàng ta có thể ra ngoài được? Những thứ cây

yêu

hoa

yêu

kia của ngươi

sẽ

cầm chân nàng!"

"không

phải Hoàng thượng

đã

khen nàng ta là ‘nuôi dưỡng gia giáo, bản chất thông minh, tài năng chói lọi’ sao?" Trần Ngộ Bạch cười lạnh

không

dứt, "Dĩ nhiên nàng ta có thể ra ngoài được."

Chuyện Hoàng đế ép buộc Quốc sư đại nhân thu nhận đồ đệ Mộ Dung Tống có biết, còn nghe

nói

vì thế mà Quốc sư nổi trận lôi đình, hết sức

không

tình nguyện, nhưng

không

ngờ là —— "Ngươi muốn gϊếŧ nàng ta?" Mộ Dung Tống

không

dám tin, "Nàng là con

gái

nuôi của Trấn Nam Vương! Kỷ Nam mới vừa thắng trận về triều, Kỷ Đông cũng đánh giặc ở biên cương, lúc này mà ngươi dám cả gan gϊếŧ con

gái

nuôi của phủ Trấn Nam Vương?!"

trên

mặt Trần Ngộ Bạch

không

lộ chút vẻ gì, "Lục hoàng tử nên

nói

năng cẩn trọng. Là chính nàng lầm đường xông vào trận pháp, chết là do tự phụ. Nếu phủ Trấn Nam Vương hỏi tội, hai vị hoàng tử tận mắt nhìn thấy, cũng nên làm chứng cho ta."

thật

tàn bạo! Mộ Dung Tống kêu to trong lòng, lại còn cố ý mời bọn họ tới quan sát thiếu nữ chết trong trận, còn bắt bọn họ làm chứng!

Quá đáng sợ!

Rưng rưng chôn chim bồ câu, lúc này Kỷ Tiểu Ly muốn đứng lên

đi

ra ngoài, quả nhiên dây mây liền bám lấy chân nàng,

âm

thanh nàng thét chói tai cách xa như vậy, thế mà ba nam tử

trên

lầu cao cũng nghe được.

Kỷ Tiểu Ly

đang

hô lên: "Oa! Động đậy được!

thật

là giỏi!"

Nàng còn tưởng rằng trong vườn này

không



yêu

ma tu thành tinh!

Những thứ dây mây Lục La (dây leo màu xanh) quấn lên

một

gốc cây Túc Chủ (vật chủ cho thứ khác ký sinh) hơn hai trăm năm,

đang

rơi lệ đầy mặt giấu mặt chôn xuống đất ——

không

mặt mũi gặp người.

Phải biết rằng trận pháp của Quốc sư đại nhân rất kỳ diệu, có

một

không

hai, nó được Quốc sư đại nhân chọn trúng mà bày trận, luôn luôn kiêu ngạo nhất trong vòng mười trượng xung quanh, mỗi khi có người tự tiện xông vào luôn bị dây mây run rẩy rít gào quấn lấy, nó càng thêm tự hào!

Trong tiếng rít gào của nó có chút sợ hãi mang theo cười khẽ lạnh lùng cao quý: loại người ngu xuẩn mà!

Nhưng nhìn



gái

nhỏ

da thịt tinh tế này hình như là có gì đó kỳ lạ!

Rốt cuộc nàng hưng phấn thú vị cái gì chứ!

Đây là trận pháp,

không

ra được

thì

sẽ

chết ở đây!

Nó là cây thông có trí tuệ

đã

thành tinh đó, cái người ngu xuẩn này!

Kỷ Tiểu Ly bị dây mây bò lên nhột mà cười

không

ngừng, rất hứng thú ngồi chồm hổm xuống kéo

một

dây mây trong số đó, dùng sức nhéo

một

cái tìm hiểu nguồn gốc, muốn xem rốt cuộc là dài đến thế nào. Lục La nhất thời bị nhéo mà nổi giận, mặc kệ nàng là loại gì, dây mây quấn lấy nàng dùng sức siết

một

cái —— dây mây thô ráp lại có đốm gai

thật

nhỏ, nơi bị quấn ở mắt cá chân nàng siết lại mà cắt vào da thịt nàng, vài giọt máu rỉ ra từ vết thương.

Vết máu thấm ướt

một

chút, dây mây xanh bóng thô chắc lập tức khô héo, màu xám tro từ chỗ đó nhanh chóng lan tràn, giống như trong chớp mắt trời đông giá rét, dây mây xanh mượt vừa quấn nàng, chớp mắt

một

cái biến thành

một

nhúm cành khô. Lục La ở xa ngoài Túc Chủ hai trượng cũng

không

thể thoát,

không

thể phát ra

một

tiếng gào rít nào, liền rũ mặt xuống lòng đất tạo ra tư thế chết héo.

Kỷ Tiểu Ly cảm thấy kỳ quái đá đá chân, cành khô tuôn rơi ào ào xuống, nàng buồn bực

buông lỏng tay, hoàn toàn

không



chuyện gì

đã

xảy ra.

Ba nam nhân

trên

lầu cao, trơ mắt khó hiểu nhìn



gái

nhỏ

giữa

một

trong những trận pháp lớn nguy hiểm nhất của phủ Quốc sư, trong giây lát

đã

nghênh ngang phóng khoáng ra khỏi vườn hoa.

Nhị hoàng tử cười nhưng

không

nói, Mộ Dung Tống há to miệng, cằm sắp rớt luôn xuống, sắc mặt của Quốc sư đại nhân Trần Ngộ Bạch......

âm

trầm lạnh lẽo, giống như mưa to sắp tràn đến.

"A Tống, chúng ta

đi

thôi." Mộ Dung Nham cố nén cười kêu Lục đệ nhà

hắn.

trên

đường về cung, Mộ Dung Tống thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, có chút hơi quan tâm, lo lắng

hỏi: "thật

không

mang muội muội của con cọp thối

đi

sao? Trần Ngộ Bạch

thật

sự

dám gϊếŧ nàng đó!"

"Bất quá,

hắn

phải gϊếŧ được rồi mới

nói." Nụ cười của nhị hoàng tử điện hạ bây giờ nhìn có chút...... Có chút hả hê.

Bọn họ mới rời khỏi phủ Quốc sư, Kỷ Nam

đã

chờ ở đầu đường cách đó mười dặm, vừa thấy bọn họ ra ngoài lập tức giục ngựa tiến lên, "Sao rồi? Có nhìn thấy muội ấy

không?"

Mộ Dung Tống

đang

muốn há mồm bày tỏ

sự

kinh ngạc, bị nhị ca nhà

hắn

liếc mắt nhìn, liền vòng vo đầy

ẩn

ý: "Có nhìn thấy! Nàng

đang

chơi trong vườn hoa!"

Thiếu chút nữa là chơi đến cái mạng

nhỏ

cũng

không

còn.

Kỷ Nam vừa nghe Tiểu Ly vui tươi thoải mái như thế, nhất thời yên tâm. Mộ Dung Tống lại nhớ tới tin đồn, cười hì hì hỏi Kỷ Nam: "A, con cọp thối, ngươi

thật

muốn cưới nha đầu kia sao? Ngươi thích...... như vậy sao?"

Kỷ Nam bị hỏi sửng sốt, ấp úng, cảm thấy Nhị hoàng tử nhìn

hắn

một

cái,

hắn

bị nhìn lại càng

không

tự nhiên, quay đầu

đi

nói

sang chuyện khác: "A? Nơi này

đã

xảy ra chuyện gì? Mấy ngày trước lúc ta tới đây, tất cả đều trồng đầy hoa!"

Mộ Dung Tống cũng

không

để

hắn

đánh trống lảng,

đang

muốn tiếp tục truy kích trêu ghẹo, lại nghe Nhị hoàng tử điện hạ luôn luôn dịu dàng như mười dặm hoa đào cất giọng lạnh lẽo: "Nghe

nói

là quá mức lắm mồm, bị Quốc sư đại nhân hạ lệnh phá hủy toàn bộ."

đang

nhiệt tình nhiều chuyện,

Mộ Dung Tống lập tức ngậm miệng

thật

chặc.

Tác giả có lời muốn

nói:

Tư thế ‘bổn văn’ thưởng thức, chính xác chia làm hai loại: A, chỉ vào đứa

nhỏ

cười ha ha

có chút hả hê; B, núp ở sau cửa cười ha ha có chút hả hê.

Bằng

không

như cây Hòe tinh bị nhuộm hồng nửa người và rừng hoa Tuyết Quỳnh trong

một

đêm bị phá sạch chính là kết quả.

Tự trọng, phải tự trọng