Chương 18

Edit: Lam Phượng Hoàng

Chờ ở phòng khách, ba huynh đệ Kỷ gia

đang

uống trà, chợt thấy Quốc sư đại nhân áo đen cả người lạnh lùng, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng lộ vẻ

âm

trầm

không

vui......

Trong mắt Kỷ Bắc chỉ có thiếu nữ

nhỏ

nhà

hắn, hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay gọi nàng

đi

đến ngồi bên cạnh mình. Nhưng sắc mặt đó của Quốc sư đại nhân...... Sao thiếu nữ

nhỏ

còn dám chạy loạn? Mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm ngoan ngoãn đứng bên tay sư phụ.

Quốc sư đại nhân thu hết ánh mắt buồn bã của Kỷ Tây,

không

cam lòng của Kỷ Bắc vào đáy mắt, nhận lấy trà xanh mà học trò

yêu

nhà

hắn

hai tay dâng lên, híp đôi mắt xinh đẹp nhấp

một

miếng, cuối cùng mặt lạnh cũng dịu

đi.

Nhưng dù vậy,

hắn

cũng chỉ

nói

chuyện với Kỷ Nam: "Hôm nay Kỷ tiểu tướng quân tới đây là có chuyện gì quan trọng?"

Kỷ Nam

không

thể

nói

"Ngươi

không

thả em

gái

ta về nhà, hai ca ca nhà ta nổi điên, ta vì đuổi theo bọn họ mà tới", chỉ có thể

nhẹ

nhàng

nói: "Vốn hôm nay là ngày hưu mộc của tiểu muội, ai ngờ sáng nay có người làm của quý phủ tới cửa truyền lời,

nói

hôm nay tiểu muội

không

về được, mấy người chúng ta vốn

đang

ở nhà chờ tiểu muội về gặp mặt,

không

thể làm gì khác hơn là tới cửa quấy rầy, xem thử có phải tiểu muội làm chuyện gì sai rồi hay

không, chọc Quốc sư đại nhân

không

vui?"

Quốc sư đại nhân cũng

không

hề chán ghét Kỷ Nam, thậm chí khẽ cười cười: "Lệnh muội chăm chỉ chịu khó, ta rất yên lòng."

Ý trong lời

nói

này...... Ba huynh đệ Kỷ gia hai mặt nhìn nhau: khó ở chỗ là tiểu nha đầu nhà mình

không

chịu trở về? Kỷ Bắc kích động nhất, nhìn chằm chằm Tiểu Ly mà hỏi: "Là

thật?!"

Kỷ Tiểu Ly cười híp mắt gật đầu. Đương nhiên là

thật! Nàng

thật

chăm chỉ chịu khó!

một

lòng muốn tu tiên! Sư phụ hẳn là thường xuyên rất yên lòng ~

"Muội...... muội!" Kỷ Bắc tức giận, xắn tay áo muốn

đi

tới bắt nàng, Kỷ Tây Kỷ Nam chưa kịp quát bảo ngưng lại, phía Trần Ngộ Bạch

đã

nhẹ

nhàng bâng quơ vung tay áo đánh

hắn

bay ra ngoài.

Kỷ Bắc nhào tới, phản ứng đầu tiên của Kỷ Tiểu Ly chính là hai tay co co bảo vệ đầu, nhưng thấy Kỷ Bắc bị đánh bay ra ngoài, ngã ngồi

trên

đất, nàng lại theo bản năng muốn chạy tới. Chẳng qua chân mới vừa bước ra

một

bước, liền bị mắt lạnh của sư phụ nhà nàng trừng mà ngượng ngùng rụt trở về.

Kỷ Bắc muốn bắt Kỷ Tiểu Ly, căn bản

không

dùng sức, chợt bị đẩy ra mà lộn đầu, đặt mông ngồi dưới đất. Từ

nhỏ

Kỷ Tam Thiếu có bản lĩnh thế nào? Ba tuổi cưỡi ngựa năm tuổi luyện thương, chỉ

một

mình

hắn

là có thể đánh tan cả

một

đội quân của Nam quốc! Hôm nay bị đẩy tới mức này —— muốn ra tay với ông phải

không? Tới đây! Đánh chết ngươi! Quốc sư

thì

sao? Đánh

đi!

hắn

giận tím mặt! Tay chống lên mặt đất,

hắn

nhảy

thật

cao, tiếp theo chân đạp

một

cái xông về phía đầu Trần Ngộ Bạch.

Kỷ Nam biết bản lĩnh và lòng dạ của Trần Ngộ Bạch, vội vàng quát khẽ

một

tiếng, cùng Kỷ Tây hai người song song nhào ra, mỗi người nắm lấy

một

cánh tay Kỷ Bắc, dùng sức kéo

hắn

trở lại.

Ầm ĩ muốn chết. Võ biền. Trần Ngộ Bạch nhìn ba huynh đệ

một

nhà kia đánh nhau thành

một

đoàn, cau mày chán ghét.

Kỷ Bắc thấy bộ dạng

hắn

lạnh như băng

không

coi ai ra gì liền tức giận, tay bị đè

trên

ghế

không

nhúc nhích được,

hắn

rống giận: "Kỷ Tiểu Ly! Muội lập tức trở về cùng ta! Đây là chỗ quỷ quái gì!

không

cho muội ở đây nữa! Cùng ta trở về!"

Chủ nhân của nơi quỷ quái,

một

ngón tay nhàn rỗi đặt

trên

trán nhìn ba huynh đệ kia, chậm chạp lên tiếng ngạo mạn hỏi người bên tay: "Kỷ Tiểu Ly, ngươi có muốn trở về cùng

hắn

hay

không?"

Thiếu nữ

nhỏ

muốn tu tiên đương nhiên

không

chịu, mạnh mẽ lắc đầu.

Kỷ Bắc càng thêm giận điên lên! Kỷ Tây

thật

vất vả đè

hắn

lại, quay đầu lạnh giọng

nói

với Trần Ngộ Bạch: "Tuổi của Tam đệ ta xấp xỉ tiểu muội, thuở

nhỏ

chơi cùng nhau, tình cảm sâu đậm, khó tránh việc kích động quan tâm

sẽ

loạn, xin quốc sư đại nhân chớ để ý."

"Chả trách, lúc Tiểu Ly vừa tới cũng như vậy. Bất quá

không

sao cả, dạy cẩn thận

sẽ

hiểu chuyện." Quốc sư đại nhân nâng chung trà lên,

nhẹ

nhàng thoải mái chặn lời lại.

Kỷ Bắc vừa nghe tức giận liền bùng nổ, Kỷ Tiểu Ly còn châm dầu vào lửa, ở

một

bên vừa chân chó (nịnh hótt) vừa chân thành cầu xin: "Sư phụ sư phụ! Hay là nhận luôn Kỷ Bắc

đi! Có được hay

không?"

Quốc sư đại nhân rũ mắt

nhẹ

nhàng thổi trà, "Được, ta dạy ngươi ngày lẻ, dạy

hắn

ngày chẵn."

"......" Vậy là chia

một

nửa thời gian của nàng với sư phụ! Như vậy sao được, thiếu nữ

nhỏ

lập tức

không

nói

nghĩa khí: "Vẫn nên trở về để phụ thân mời sư phụ khác cho huynh ấy thôi!"

Rốt cục Kỷ Bắc

không

nhịn được, mắng như tát nước......

Kỷ Tây thấy chuyện

không

ổn, nháy mắt với Kỷ Nam, để nàng mang Kỷ Bắc

đi

trước.

**

Kỷ Nam mạnh mẽ kéo Kỷ Bắc ra ngoài, cuối cùng sảnh chính của Vạn Thiên đường cũng an tĩnh lại.

Kỷ Tây thi lễ với người phía trước

một

cái, giọng

nói

có ý rất chân thành áy náy: "Để Quốc sư đại nhân chê cười rồi."

Quốc sư đại nhân đặt chung trà xuống, vuốt ve ống tay áo, mỉm cười với

hắn.

Kỷ Tây nhẫn nhịn. Ngồi xuống nhận lấy trà tiểu đồng dâng lên lần nữa,

hắn

cười tủm tỉm

tựa như chuyện mới vừa rồi chưa hề phát sinh,

nói

với Trần Ngộ Bạch: "thật

ra hôm nay tới gây phiền trong phủ, ngoại trừ thăm tiểu muội, còn có

một

chuyện muốn cầu xin Quốc sư đại nhân."

Trần Ngộ Bạch gật đầu

một

cái, ý bảo

hắn

nói.

"Đại ca Kỷ Đông nhà ta

đã

chinh Tây mấy tháng, tin tức

không



ràng, tin tức trong quân lại

không

nói

nhiều về việc nhà, mẹ ta ở nhà mỗi ngày đều đau lòng thương nhớ, cho nên muốn xin Quốc sư đại nhân bói

một

quẻ cho đại ca ta."

"Ngươi biết quy củ của ta chứ?" Trần Ngộ Bạch nhìn

hắn.

"Biết. Cầu xin

một

quẻ của Quốc sư đại nhân, phải làm cho Quốc sư đại nhân

một

chuyện." Kỷ Tây đón nhận đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết

không

ngừng, hơi cười, vẻ mặt

không

loạn chút nào.

Khó có được người thú vị như vậy, Trần Ngộ Bạch chợt có chút hăng hái. Ngón tay

nhẹ

nhàng bấm độn, trong lúc học trò

yêu

nhà

hắn

không

nháy mắt, nín thở ngưng thần - chậm rãi

nói: "Đại công tử đánh trận này —— rạng rỡ gia môn, tạo phúc cho huynh đệ. Nhị công tử và đại công tử tình nghĩa thâm sâu, mệnh

đã

định là

sẽ

bảo bọc cho nhau."

hắn

thoải mái như vậy, Kỷ Tây có chút

không

ngờ, bất quá trong lòng

thật

nhẹ

nhõm, cười chân thành: "Đa tạ Quốc sư đại nhân!"

Ánh mắt Trần Ngộ Bạch trầm trầm nhìn

hắn

một

cái.

Trong lòng Kỷ Tây suy nghĩ chỉ cần chờ đại ca chiến thắng trở về, thành thân,

hắn

liền có thể ‘thuận lý thành chương’ (LPH: hợp lý hợp tình, để thế thấy hay ^^)

nói

chuyện hôn

sự

với Vương Phi nương nương, cũng

không

nhìn ra Quốc sư này có thâm ý gì. Lòng tràn đầy vui mừng, trước khi

đi

hắn

gọi tiểu



nương nhà

hắn, siết chặt mặt nàng, thấp giọng hỏi nàng: "Mọi việc đều tốt chứ? Bồ câu chiến bay mất rồi à? Sao

một

lần cũng

không

dùng chúng đưa tin về?"

"Tiểu Khôi (màu xám tro) lúc đầu bị chết, bất quá sau đó nó sống lại! Tiểu Bạch......

không

phải, là Ngu Xuẩn, nó ăn quá nhiều,

không

bay nổi nữa!" Tiểu Ly kể chi tiết tình huống của đôi bồ câu chiến trị giá nghìn vàng cho

hắn

biết.

Dĩ nhiên Kỷ Tây

không

nghe

rõ, bất quá tình trạng kỳ kỳ quái quái

như vậy, từ

nhỏ

đến lớn tiểu nha đầu

đã

phát sinh

không

ít,

hắn

không

nghĩ nhiều, cười

nói

với "nha đầu ngốc"

một

câu: "Bồ câu chiến

không

thể cho ăn quá nhiều...... Chỉ tại ta

không

dặn kỹ, về nhà

sẽ

huấn luyện cho muội

một

đôi khác. Muội vừa

nói

cái gì? Ngu Xuẩn?"

"Ừ......" Kỷ Tiểu Ly liếc nhìn người lẳng lặng thưởng thức trà sau lưng, đè giọng

thật

thấp: "Sư phụ bảo gọi thế!"

Kỷ Tây theo ánh mắt nàng nhìn người nọ, trong lòng nhất thời hiểu ra, ánh sáng trong mắt chợt lóe,

hắn

nhíu mày, nín cười.

Lại dặn dò nha đầu ngốc mấy câu, cuối cùng Kỷ Tây dịu dàng trầm giọng

nói

với nàng: "Đại ca cũng sắp đánh thắng trận trở về, chờ huynh ấy về ta liền cầu xin phụ thân...... đón muội về! Muội ở đây phải chăm sóc mình

thật

tốt —— chờ ta!"

Giọng của thiếu niên kiên định như vậy, kiềm nén lại

không

nén được vui sướиɠ. Mặc dù Kỷ Tiểu Ly

không

hiểu gì, nhưng cũng vui vẻ theo, cười híp mắt gật đầu với

hắn.

**

Đưa Kỷ Tây

đi, tâm tình nàng vẫn rất tốt, quay trở về, thấy sư phụ nhà nàng vẫn còn

đang

uống trà, chạy tới ân cần châm nước cho sư phụ nhà nàng.

"Sư phụ

đang

nghĩ gì vậy?" Nàng cười híp mắt hỏi.

Quốc sư đại nhân

không

để ý đến nàng.

"Là lo lắng vừa rồi coi cho đại ca ta

không

chuẩn sao?" Thiếu nữ

nhỏ

cẩn thận suy nghĩ

một

chút, "hiểu



ý người" hỏi.

"Ta tự mình ra tay, chưa từng có khuyết điểm." Trần Ngộ Bạch giương mắt lạnh giọng

nói. Sau

một

lúc lâu, lại có chút

không

đành lòng: "Chỉ sợ, tương lai Kỷ gia các ngươi lại tình nguyện mong rằng ta xem

không

chuẩn."

hắn

nói

mịt mờ như vậy, đương nhiên Kỷ Tiểu Ly

không

thể nào nhận ra thâm ý trong đó, đứng bên tay

hắn

tận lực suy tư. Trần Ngộ Bạch nhìn dáng vẻ ngây thơ ngơ ngốc của nàng, nhớ tới lúc Kỷ Tây rời

đi

chần chừ thỏa ý, hiếm khi thở dài.

Kỷ Tiểu Ly nghe

hắn

than thở, cho là trong lòng

hắn

có ưu sầu buồn khổ, liền vội trấn an

hắn: "Nếu chưa từng coi sai, sai

một

lần cũng

không

sao cả! Chuyện coi bói này rất khó, trước kia có

một

tiểu hài tử cũng là đệ tử của Quốc sư đại nhân,

không

coi bói được, chỉ có thể đóng cửa cho Quốc sư đại nhân......" Nàng

nói

rồi lại

nói, giọng càng ngày càng

nhỏ, bởi vì sắc mặt sư phụ nhà nàng chợt càng ngày càng đen, càng ngày càng đen......

"Kỷ Tiểu Ly, " Trần Ngộ Bạch cắn răng nghiến lợi gọi tên nàng, lại

không

nói

được gì, cuối cùng chỉ có thể chậm rãi thở ra

một

hơi, vô lực lại

không

biết làm sao phất phất tay, "Quên

đi

...... Ra ngoài

đi."

hắn

hơi nhức đầu, vung tay đuổi nàng xong liền nhắm chặt mắt dưỡng thần. Nhưng Kỷ Tiểu Ly sao có thể cứ vậy mà

đi? Cẩn thận đứng bên chân

hắn,

nhẹ

giọng

nói: "Rốt cuộc sư phụ

đang

lo lắng điều gì? Ta gánh vác thay sư phụ có được

không?"

Sư phụ nhà nàng hơi mở mắt ra nhìn nàng

một

cái. "Ngay cả khinh công ngươi cũng

không

học được, chạy tránh người đuổi gϊếŧ cũng

không

thoát, sao có thể gánh vác thay ta?" Trần Ngộ Bạch

không

thích nàng làm phiền, thuận miệng giễu cợt nàng.

Ai ngờ ánh mắt nàng buồn bả. "Ta vốn nghĩ tu thành tiên là có thể cưỡi mây đạp gió...... Ta biết rồi, sư phụ! Ta

sẽ

cố gắng học!" Kỷ Tiểu Ly gãi gãi đầu, xấu hổ, đau lòng lại có chút áy náy

nói: "Sư phụ đừng lo lắng!"

Chẳng qua Trần Ngộ Bạch chỉ thuận miệng đuổi nàng, nàng nghiêm túc xin lỗi lại quyết tâm

nói

với

hắn

như vậy, trong lòng

hắn



sự

thay đổi

không

cách nào phân biệt. Tựa như cỏ thi phát triển trong bóng tối, cực

âm

cực lạnh, nhất là



độc lạnh lẽo, nhưng gió

nhẹ

mang theo hương thơm từ sơn cốc thổi đến, cành lá

âm

u lạnh lẽo



độc cũng hơi run động trong gió, giống như vòng eo mềm mại ngượng ngùng của thiếu nữ...... Cảm giác

thật

kỳ quái khác thường,

không

tan tác, lại chưa từng xuất

hiện.

"Đại nhân!" Lúc này Tiểu Thiên ở ngoài cửa bẩm báo: "Thiên Mật sứ cầu kiến đại nhân!"

Tác giả có lời muốn

nói: cả buổi tối ta gõ chữ, ban ngày trả lời tin nhắn, trừ "tung bông" rất ngắn linh tinh, đều trả lời hết, cả nhà chú ý xem kỹ nhé.


Hai nhóm nhắn lại ý tưởng cười nhạo Quốc sư đại nhân và nịnh hót Quốc sư đại nhân xin ghi



ID, ví như "Ta đến xem Quốc sư đại nhân bị cười nhạo XXX", "Ta đến để theo đuôi Quốc sư đại nhân

XXX", "Ta chỉ tới đợi thịt của

Quốc sư đại nhân XXX"


Như vậy lúc ta cắt tình tiếc của Quốc sư đại nhân là có thể vừa xem liền hiểu ngay, Quốc sư đại nhân muốn trả thù

thì

trả thù, lúc khen thưởng cũng

không

lỡ tay......