Chương 17

Edit: Lam Phượng Hoàng

Ngày

đã

hoàn toàn nhường cho đêm, mây đen che kín bầu trời, tối nay

không



một

ánh sao. Quốc sư đại nhân trẻ tuổi chậm rãi

đi

qua hành lang dài, dọc đường ánh sáng đèn l*иg mông lung chiếu vào, khắc sâu đường nét

trên

mặt

hắn, tròng mắt đen

thật

sâu,

không

lộ chút biểu

hiện

gì.

đi

thẳng tới tiểu viện Đúc Sao,

hắn

dừng bước ở cửa viện

một

chút, ngẩng đầu muốn nhìn sao

trên

trời, lại chỉ thấy

một

mảnh tối đen nồng đặc quỷ dị.

Người được số mệnh định ra là phải bảo vệ Đại Dạ quốc, trái tim nổi lên cảm giác chưa bao giờ có, dường như

không

dừng phiền muộn.

hắn

đưa tay đẩy cửa, người bên trong cũng

không

phát giác là

hắn

tới, vẫn ở dưới lan can đút thức ăn cho con bồ câu chiến mập mạp như gà, đập cánh "vù vù" trong l*иg. Kỷ Tiểu Ly chạy ra, trong tay cầm thức ăn của bồ câu, kéo dài giọng: "Tiểu Bạch, ngươi lại đói bụng rồi sao?"



gái

chưa gã chồng chợt nhìn thấy sư phụ nhà nàng đứng trong viện, thiếu nữ

nhỏ

sợ hết hồn, ngơ ngác lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn

hắn, khuôn mặt giận mà

không

dám

nói

gì.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch hiểu

rõ,

không

nhịn được mà mỉm cười: "Bất quá cũng chỉ là

một

vết thương

nhỏ

thôi, ngạc nhiên sao."

Bị

hắn

vạch trần, cái miệng

nhỏ

của thiếu nữ

nhỏ

nổi giận: "Người tu tiên

không

thể bị thương! Chảy máu

sẽ

tổn thương nguyên thần!

không

phải sư phụ là thần tiên sao! Chẳng lẽ ngay cả điều này cũng

không

biết?!"

Trần Ngộ Bạch khẽ nâng mày, "nói

như vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi chưa từng bị thương chảy máu?"

"Ưʍ...... Khi còn bé từng có, sau lại được Tần Tang tỷ tỷ cho tiên đan, chảy máu lập tức ăn

một

viên, nguyên khí

sẽ

tăng nhiều!"

"nói

bậy. Sao có thể có tiên đan như vậy." Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt khích nàng.

"Ai

nói

không

có?!" Thiếu nữ

nhỏ

quả nhiên nóng nảy, vội vàng chứng thực cho danh tiếng của Tần Tang: "Mỗi tháng Tần Tang tỷ tỷ đều cho ta ăn tiên đan! Ăn nhiều năm

sẽ

kéo dài tuổi thọ, người

nhẹ

như yến!"

Trần Ngộ Bạch "Ha?"

một

tiếng, "Lấy gì chứng minh?"

Kỷ Tiểu Ly dùng sức suy nghĩ

một

chút, lớn tiếng

nói: "Có hai lần tỷ ấy tới trễ,

không

kịp cho ta ăn tiên đan, ta liền ngã bệnh! Nằm ở

trên

giường, rất nóng rất khó chịu...... Sau đó tỷ ấy tới cho ta ăn tiên đan, ta lập tức khỏe lại! Cho nên nhất định phải ăn tiên đan mới

không

bị bệnh!"

Nàng rất chắc chắn, hơn nữa vô cùng muốn

hắn

tin tưởng. Trần Ngộ Bạch lẳng lặng nhìn vẻ mặt vội vàng của nàng,

không

hiểu sao lại

không

hỏi nổi nữa, đảo mắt tránh ánh mắt của nàng.

Đèn trong nhà rọi qua người Tiểu Ly chiếu lên

hắn, thiếu nữ

nhỏ

nhìn ánh sáng tỏa ra

trên

người nam nhân, hai mắt chợt sáng lên, vẻ mặt

thật

cao hứng: "Người thay đồ rồi? Ừ!

thật

là đẹp!"

Trong lòng Trần Ngộ Bạch

đang

mang cảm giác khó hiểu, bị vui mừng của nàng làm sửng sốt, nghĩ nghĩ mới nhớ ra

trên

người mình

đang

mặc quần áo do nàng may.

không

biết

nói

gì cho phải,

hắn

hơi rũ mắt coi như trả lời.

Kỷ Tiểu Ly lại cho là

hắn

cố ý mặc quần áo này tới

nói

xin lỗi

——

thì

ra tính tình sư phụ nhà nàng ngượng ngùng như vậy. Nàng lập tức tha thứ cho

hắn, vui mừng

nói: "Sư phụ mặc quần áo hoa văn này quả nhiên đẹp mắt...... Ta thấy

trên

tay áo Tần Tang tỷ tỷ thêu hoa như vậy, tỷ ấy mặc

thật

đẹp, ta liền cũng thêu như vậy cho sư phụ!"

Khóe miệng Trần Ngộ Bạch nhếch lên, trước mắt lướt qua gương mặt diễm lệ nghiêng nước nghiêng thành của Thiên Mật sứ, hận

không

được lập tức đạp vỡ người đó. "Câm miệng!"

hắn

quát khẽ cắt đứt mấy lời ca ngợi thao thao bất tuyệt của nàng, "Kỷ Tiểu Ly, ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi hãy thành

thật

trả lời. Nếu có nửa câu

nói

láo, "

hắn

dừng

một

chút, nâng ánh mắt lên, thấy lò luyện đan trong nhà sau lưng nàng

đang

bốc khói,

đang

chế tạo thuốc, lò luyện đan bỗng nhiên "ầm"

một

tiếng, khói trắng toát ra biến thành màu tím! "Ta

sẽ

thuận tay bỏ vào trong đan dược của ngươi ít thứ có thể độc chết ngươi,

không

ai có thể phát

hiện." Quốc sư đại nhân lạnh giọng

nói.

Kỷ Tiểu Ly hoảng sợ nhìn lò luyện đan của mình, xoay đầu lại liều mạng gật gật.

"Có ai từng

nói

với ngươi, ngươi từ đâu tới hay

không?" Trần Ngộ Bạch hỏi nàng.

"Từ......

trên

núi, nhặt được." Kỷ Tiểu Ly nơm nớp lo sợ đáp, "Mẫu thân

nói...... Ta là do Quan

âm

nương nương ôm tới cho người, nhưng ta biết đó là dụ dỗ cho ta vui vẻ, ta là do mẫu thân nhặt ở ven đường!"

"Lời này là ai

nói

cho ngươi biết?"

"Ma ma trong viện Công chúa nương nương

nói! Họ

nói

ta sinh ra bị...... khờ...... cha mẹ sinh ra ta

không

cần ta mới bỏ ta." Nàng

nói

mà đầu dần dần cúi xuống,

một

lúc lâu mới nâng ánh mắt lên, có chút bất đắc dĩ lại hoang mang hỏi: "Nhưng ta

đã

từng thấy tiểu hài tử mới vừa được sinh ra, nho

nhỏ

lại luôn ngủ, căn bản

không

nhìn ra có khờ hay

không!"

Ánh đèn từ bên trong rọi

một

lớp ánh sáng

trên

nền đất trước cửa, nàng đứng trong ánh đèn nhìn

hắn,

không

thấy



nét mặt, chỉ có ánh sáng trong đôi mắt kia sáng như ánh sao, "Đúng

không

sư phụ?"

Trần Ngộ Bạch mím môi, chậm rãi gật đầu

một

cái.

Có được khẳng định, thiếu nữ

nhỏ

cao hứng vô cùng, từ

trên

bậc thang nhảy xuống đứng trước mặt

hắn, ngước mặt vui vẻ cười

nói: "Cho nên,

không

phải vì ta khờ mà cha mẹ ta mới

không

cần ta! Tần Tang tỷ tỷ

nói

bọn họ

không

thể chăm sóc ta, bọn họ phải lên trời, mới giao ta cho Vương Phi nương nương chăm sóc, bọn họ biết Vương Phi nương nương là người tốt mới đặt ta ở bên đường cho bà nhặt về!"

"...... Ừ." Nàng cười

thật

vui, đứng gần như vậy, nụ cười gần như chói mắt, Trần Ngộ Bạch

không

khỏi nheo mắt lại, "Nàng ta

nói

đúng."

Tần Tang tỉ mỉ kín đáo, nha đầu này lại...... Trần Ngộ Bạch biết hỏi nữa cũng

không

có kết quả, nên hỏi cũng

đã

hỏi rồi,

hắn

phẩy phẩy tay: "Được rồi, ta

đã

hỏi xong, ngươi nghỉ ngơi

đi."

Kỷ Tiểu Ly quay đầu lại nhìn lò luyện đan vẫn còn bốc khói tím

một

chút, vô cùng cẩn thận hỏi: "Ta

không

nói

láo,

sẽ

không

độc chết ta chứ?"

Vừa rồi chẳng qua

hắn

chỉ búng ngón tay cắt hai sợi tóc của nàng ném vào lò luyện đan kia, hù dọa nàng mà thôi, độc ở đâu ra. Trong lòng cảm thấy buồn cười, Trần Ngộ Bạch "Ừ"

một

tiếng, nghiêng mặt xoay người muốn

đi, bỗng

không

nhịn được lại gọi nàng: "Kỷ Tiểu Ly."

"Hở?" Thiếu nữ

nhỏ

mới vừa chạy lên bậc thang, quay người đứng lại.

"Rốt cục tại sao ngươi lại muốn học tu tiên đến vậy?" Chấp nhất muốn tu thành thần tiên đến vậy, rốt cuộc là vì điều gì?

hắn

đã

sớm muốn hỏi. Người đời chấp nhất với danh lợi

hắn

cũng

đã

thấy nhiều, mong trẻ mãi

không

già cũng có, họ đều là người sợ mất

đi

điều gì đó. Còn nàng

nhỏ

tuổi, cơm áo

không

lo, rốt cuộc là vì điều gì, ngay cả

hắn

đối đãi ác liệt như vậy mà nàng cũng nhịn xuống được, cố chấp muốn trở thành thần tiên?

Trong gió đêm, thiếu nữ

nhỏ

đứng

trên

bậc thang cười có chút ngơ ngốc: "Ta muốn

đi

gặp cha mẹ, ta chưa từng gặp bọn họ. Tần Tang tỷ tỷ

nói

mẹ ta rất đẹp, võ công của phụ thân rất tốt...... Ta muốn nhìn thấy bọn họ, cũng muốn cho bọn họ nhìn ta

một

chút."

Đêm

không

một

ánh sao, mây cuồn cuộn dày đặt trong đêm tối, đèn sáng trong tiểu viện, thiếu nữ

nhỏ

ngây thơ vừa

nói

ra nguyện vọng của nàng, Quốc sư áo đen đứng trong bóng tối xa xa nhìn nàng.

hắn

đột nhiên có cảm giác cần phải dạy nàng

một

vài thứ, dĩ nhiên là

không

thể thành tiên, nhưng sau này dùng để phòng thân cũng tốt.

hắn

xoay người

đi

ra ngoài, lạnh giọng dặn dò nàng: "Đổi tên khác cho con bồ câu

đi."

"Tại sao?" Kỷ Tiểu Ly khó hiểu hỏi: "‘Tiểu Bạch’ nghe

không

hay sao?"

"Đừng dài dòng. Ngươi còn dám gọi như vậy, ta liền độc chết ngươi."

"...... Ta đổi! Đổi thành cái gì?"

"Ngu xuẩn." Vạt áo lụa đen chợt lóe ở cửa viện, người

đã

đi

ra, chỉ lạnh lùng để lại hai chữ này.

Kỷ Tiểu Ly ngây người

thật

lâu, quay đầu yên lặng

đi

tới bên cạnh l*иg chim bồ câu, đút thức ăn trong tay cho nó, mặt lộ vẻ đồng tình

nhẹ

giọng thở than: "Ăn

đi...... Ngu xuẩn."

Con bồ câu chiến mập mạp như gà

rất có khí tiết xoay mặt.

**

Ngày hôm sau, Tiểu Thiên tới tiểu viện Đúc Sao báo cho Kỷ Tiểu Ly: Hưu mộc của nàng sau này đổi thành bốn mươi ngày

một

lần.

Kỷ Tiểu Ly kinh hãi, chạy đến Quan Tinh lâu tìm sư phụ nhà nàng hỏi cho

rõ.

"Ngươi vào sư môn lâu như vậy,

đã

học được chút gì? Cả ngày chỉ ngoài miệng kêu la là muốn tu tiên." Quốc sư đại nhân lạnh lùng nghiêm túc, "Hoàn toàn

không

học được gì, có thể diện gì mà mười ngày có

một

hưu mộc?"

Kỷ Tiểu Ly cảm thấy lời này có đạo lý, sư phụ còn

nói

hôm nay

sẽ

bắt đầu nghiêm túc dạy nàng, nàng liền sục sôi ý chí chiến đấu đón nhận. Nhưng Kỷ gia bên kia lại nổ tung.

Kỷ Bắc vừa nghe tin tức truyền đến từ phủ Quốc sư, quơ đại đao cỡi chiến mã, đằng đằng sát khí xông ra ngoài, Kỷ Tây gọi

hắn

không

được, trầm mặt đuổi theo phía sau

hắn, Kỷ Nam thấy tình thế

không

ổn cũng đuổi theo, sau đó ba huynh đệ Kỷ gia cùng nhau...... bị vây trong trận Thập lý.

Lúc lão quản gia tới bẩm báo tin tức này, Trần Ngộ Bạch

đang

ở hậu viện Vạn Thiên đường dạy Kỷ Tiểu Ly khinh công. Nha đầu này

đi

theo cả nhà võ tướng của Kỷ gia mà mưa dầm thấm đất, cuối cùng cũng có chút căn bản, chỉ là quá ngu ngốc,

hắn

dạy mà

không

ngừng căm tức, nghe

nói

đám ca ca của nha đầu đần dám can đảm tự tiện xông vào trận Thập lý, cười lạnh

một

tiếng.

Lão quản gia vừa nghe cũng biết đây có ý là "chịu khổ

đi", cứng đầu khuyên: "Tiểu tướng quân Kỷ Nam cũng bị vây trong trận, có nên..... Nhị hoàng tử điện hạ mà tới, ngài lại mất hứng......"

Quả nhiên, Quốc sư đại nhân lập tức chán ghét phẩy phẩy tay áo.

Lão quản gia vội vàng

đi

cứu nguy cho ba huynh đệ Kỷ gia, đưa vào phủ.

Kỷ Tiểu Ly nhìn thấy ba người bọn họ tới, cao hứng nhảy từ

trên

cây xuống, Kỷ Bắc cười hì hì tiến lên

một

bước đón được nàng, Kỷ Tây ở

một

bên bóp bóp mặt tròn của nàng, cưng chìu thấp giọng

nói

một

câu "thật

tinh nghịch".

Quốc sư đại nhân khoanh tay đứng dưới bóng cây, ánh mắt dừng

trên

tay của Kỷ Tây, đảo mắt

một

cái, thấy người bị bóp dám can đảm vui mừng hớn hở cười tươi, vẻ mặt càng lạnh hơn mấy phần.

Lão quản gia biết đoán ý người, cười tiến lên cắt đứt huynh muội tình thâm: "Mời ba vị Kỷ công tử đến phòng khách (tiền sảnh) ngồi

một

chút, đại nhân nhà ta dạy Tiểu Ly tiểu thư xong,

sẽ

tới đó sau."

Kỷ Tây và Kỷ Nam tuân theo lễ nghi, bị lão quản gia mời liền

đi

về phía trước, Kỷ Bắc

đi

hai bước lặng lẽ quay đầu lại làm ngoáo ộp với Tiểu Ly, Kỷ Tiểu Ly bị trêu chọc "phì"

một

cái bật cười, vừa quay đầu lại liền bị mặt lạnh hết sức

không

vui của sư phụ nhà nàng dọa sợ hết hồn.

"Sư phụ...... Ta làm gì sai sao?" Nàng cẩn thận hỏi.

"Nam nữ khác biệt, bảy tuổi

không

ngồi cùng ghế, mẹ ngươi chưa từng dạy ngươi sao? Ngươi

đã

được làm lễ vấn tóc, sao còn

không

‘thụ thụ bất thân (giữ lễ giữ khoảng cách)’ với bọn họ?" Quốc sư đại nhân nghiêm mặt dạy cho nàng

một

bài về cách biệt nam nữ.

"Hình như mẫu thân từng

nói

qua, " Kỷ Tiểu Ly nghiêng nghiêng đầu, "Nhưng đó là ca ca mà, ca ca......

không

tính là nam nữ khác biệt chứ?"

Quốc sư đại nhân nhíu mày, cảm thấy lời này...... ừ, rất có đạo lý.

"Cũng giống như sư phụ." Thiếu nữ

nhỏ

vui mừng thêm

một

câu.

Hô hấp của Quốc sư đại nhân hơi chậm lại, mím môi,

không

nói

gì thêm, xoay người sãi bước

đi

ra phòng khách.

Chờ ở phòng khách, ba huynh đệ Kỷ gia

đang

uống trà, chợt thấy Quốc sư đại nhân áo đen cả người lạnh lùng, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng lộ vẻ

âm

trầm

không

vui......