Chương 33

Băng qua phố xá sầm uất, đầu hẻm Tây Tứ xuất hiện trước mặt, tựa như bước vào một thế giới khác.

Tuyết che phủ trên gạch xanh ngói xám, tầng tầng lớp lớp như ẩn như hiện.

Con hẻm xuyên từ Đông sang Tây, dọc theo hai bên lối đi không rộng rãi mấy là dãy tứ hợp viện, đám trẻ nhỏ mặc áo bông vải lạnh đến mức đỏ bừng cả mặt, một thằng bé choai choai cầm đầu chỉ đạo chúng đắp người tuyết; ông cụ với hàm râu trắng phau mặc áo khoác xanh quân đội, radio mở kinh kịch í a í ới… Mùi hương ngọt ngào nồng đậm của caramel được gió phả vào, ùa thẳng vô mũi, đưa mắt nhìn thì thấy một quán hàng nhỏ treo tua rua đỏ tươi cách đó vài mét, lò nướng xám đen bày ở cửa, sương trắng đón gió phun lên.

Trên cả nước, giá nhà ở Đế Đô luôn đắt đỏ bậc nhất, áp lực đời sống lớn, ai giàu thì đứng đầu.

Và con hẻm này là trường hợp đặc biệt tại nơi chỉ toàn sắt thép này, ai nấy cũng làm việc theo nhịp sống yêu thích của mình, luôn trọn vẹn khói lửa.

Khúc Sở chặn trước hướng gió, che chắn phần lớn gió tuyết cho Ứng Trường Lạc, anh ấm áp giới thiệu: “Hẻm này từ Đông sang Tây sẽ bày các gian hàng bán khoai nướng, kẹo hồ lô, hạt dẻ ngào đường, lạp xưởng chiên, cần gì cũng có hết, những món không chính tông sẽ chẳng tồn tại ở đây lâu được. Nhóc Trường Lạc muốn ăn gì?”

Đèn đường mờ vàng chiếu trên nền tuyết sáng choang, Ứng Trường Lạc ngẩng đầu, tham lam trả lời: “Muốn ăn hết.”

Khúc Sở cười nhẹ, siết chặt bàn tay nhỏ trong túi: “Được, nhóc Trường Lạc muốn gì cũng được.”

Anh quen đường quen nẻo, dẫn Ứng Trường Lạc tới gõ cửa sổ, chủ của quán hàng nhỏ là một bà cụ hiền lành đang gục xuống bàn, bà ấy ngẩng đầu, hiền hòa hỏi: “Cháu cần gì?”

“Khoai nướng ạ.” Khúc Sở đáp.

Bà cụ quay đầu, hô to vào trong: “Ông nó ơi, lấy khoai lang cho người ta đi.”

Cửa sổ không lớn, là quán ăn gia đình trá hình, Ứng Trường Lạc giữ lịch sự không dòm ngó bên trong.

“Đến đây đến đây, cháu lấy mấy củ?” Cửa bên dùng chăn bông làm màn cửa bị đẩy ra, ông cụ tràn đầy sức sống hỏi.

Khúc Sở giơ một ngón tay, dặn dò: “Dạ, phiền ông chọn củ vừa to vừa ngọt ạ, em gái cháu ăn.”

“Ừ, được.” Ông cụ nhanh nhạy đeo găng tay len, mở nắp lò rồi lấy ra liên tiếp mấy củ khoai lang, ông bày chúng thành vòng tròn: “Cháu gái tự chọn nhé, xem thử củ nào đẹp.”

Khi ra khỏi lò, vỏ khoai lang gồ lên như được thổi hơi, tròn vo, gặp lạnh thì mau chóng co vào, nước đường chảy ra trên vỏ ngoài màu đỏ tía, thoạt trông củ nào cũng ngọt hết.

Ứng Trường Lạc chỉ vô củ kích cỡ vừa phải, Khúc Sở lấy ví tiền ra: “Lấy củ đó ạ.”

Lúc trả tiền, anh bỏ tay đang cầm tay Ứng Trường Lạc ra khỏi túi, quả thật áo khoác nỉ giữ ấm rất tốt, song gió vẫn quen thói chui vào. Ánh mắt cô chợt tối đi, nhưng cô đã nhanh chóng trấn an bản thân, khôi phục lại nét mặt như trước.

Khúc Sở trải hai tờ khăn giấy để lót, không cần bỏ vào túi nilon, anh dùng ngay giấy dầu để quấn lại.

Anh tách khoai lang, phần thịt màu cam lộ ra, đưa một nửa qua rồi cười khích lệ: “Nhóc Trường Lạc biết chọn thật đấy.”

Ứng Trường Lạc chậm rãi rút tay ra khỏi túi áo anh, nhận lấy khoai nướng. Luồng nhiệt mới thay thế vào, xét theo ý nghĩa Vật lý thì không khác biệt gì cả, nhưng trên thực tế, lại kém xa vạn dặm.

Cô cúi đầu cắn, phần ruột mềm ngọt, vùng gần rìa thơm mùi cháy, vị ngọt vừa đủ, là phần tinh hoa nhất của khoai nướng.

“Này.” Khúc Sở chậm rãi bóc vỏ, đưa đến bên môi cô: “Cắn thêm miếng nữa, anh trai không thích ăn cháy.”

Ứng Trường Lạc đã quen với việc được đút, cô cắn ngay, không hề nghĩ nhiều.

Khi ngẩng đầu thấy Khúc Sở ăn, cô mới nhận ra, ấy là chỗ mình đã ăn, tai nóng lên, cô nghiêng đầu cọ vào khăn choàng cổ như không có chuyện gì.

“Chúng ta ăn ở đây được không?” Ứng Trường Lạc mơ hồ thay đổi trọng tâm câu chuyện.

Gió tuyết quá lớn, bọn họ đứng trước một tứ hợp viện, vách tường nhô ra hai bên và mái hiên cao lớn tạo thành bến cảng ấm áp.

Nhưng dẫu sao, cánh cửa cũng là nơi riêng tư, cứ đứng mãi không tốt lắm.

“Được chứ.” Khúc Sở thuận tay vén lên một góc chữ phúc dán trên cửa, lười biếng nói: “Còn làm hẳn thế này cơ.”

“...” Ứng Trường Lạc híp mắt, lạnh lùng hỏi: “Nhà anh à?”

Khúc Sở tuy bận, nhưng vẫn ung dung đáp: “Nhà anh đấy, nếu không thì sao dám để cô chủ đứng ở cửa nhà khác chứ? Vậy mất mặt quá.”

“Chẳng phải khi còn nhỏ, anh là hàng xóm của Dung Lỗi sao?” Ứng Trường Lạc tò mò hỏi.

“Ừa.” Khúc Sở hừ nhẹ, giải thích: “Hồi nhỏ anh ở nhà lầu, nơi phía sau em được xem như một nửa nhà từ đường. Dạo trước, khi vào mùa hè cả nhà sẽ ở đây nướng đồ ăn, mùa đông thỉnh thoảng nấu thịt bên ngoài. Nếu em muốn vào trong, sau này anh sẽ mang theo chìa khóa rồi dẫn em đi.”

Hai người đều đã hình thành thói quen ăn uống lịch sự tao nhã, tất nhiên không ăn nhanh được. Tuyết trắng rì rào, Ứng Trường Lạc thuận miệng hỏi: “Sao anh quen biết Tiêu Thư vậy?”

Mình thật chậm nhịp, đã ngồi cùng bàn với Tiêu Thư được một tháng, cô mới nhớ tới việc thảo luận đề tài này với Khúc Sở.

Khúc Sở bỏ miếng khoai lang cuối cùng vào miệng, lấy phần thừa trong tay Ứng Trường Lạc, gói ghém lại rồi vứt vào thùng rác. Xong xuôi, anh mới thờ ơ lau tay đáp: “Nhóc Trường Lạc từng nghe qua tên Tiêu Như Tâm chưa?”

Ứng Trường Lạc trả lời: “Quen tai lắm, chị gái của Tiêu Thư hả anh?”

Cùng họ, tách chữ Thư (恕) ra sẽ được Như Tâm (如心).

“Đúng vậy.” Khúc Sở tiếp tục cầm tay của Ứng Trường Lạc bỏ vào túi áo mình, lẩm bẩm: “Sao lúc nào cũng lạnh vậy, vẫn phải mặc nhiều một chút. Chưa từng nghe đến Tiêu Như Tâm là chuyện tốt đấy, cô ấy chẳng khác nào nỗi ám ảnh tuổi thơ của cả một thế hệ, con nhà người ta trong truyền thuyết. Năm mười lăm tuổi giành được hai huy chương vàng của OI (Cuộc thi Olympic Tin học Trung Quốc) với IPhO (Cuộc thi Olympic Vật lý Quốc tế), năm mười sáu tuổi đạt huy chương vàng của IMO (Cuộc thi Olympic Toán học Quốc tế), được cử đi học lớp cơ sở của Đại học Khoa học và Công nghệ… Các dự án độc quyền và thành quả nghiên cứu khoa học của cô ấy rất nổi bật, đưa bao con em bước lên con đường thi đấu, chỉ lo gϊếŧ không lo chôn.”

Ứng Trường Lạc cắn môi, trong lòng âm thầm ghi nhớ, Khúc Sở đã khen ngợi ai ưu tú, cũng khiến cô muốn trở nên ưu tú hơn.

“Anh với cô ấy miễn cưỡng được xem là bạn thân từ nhỏ, vậy nên anh đã chứng kiến Tiêu Thư lớn lên thế nào.” Khúc Sở ung dung nói.

“Sau đấy cậu ấy giận anh.” Ứng Trường Lạc hời hợt bổ sung, đâm thẳng một dao.

Khúc Sở che tim, tỏ vẻ rất đau lòng: “Em đừng nói nữa, anh trai khó chịu.”

Tuyết rơi trên mu bàn tay lộ ra ngoài của Ứng Trường Lạc, trong nháy mắt đã tan ra, cô bình thản thăm dò như thể mình chỉ đang bâng quơ hỏi thôi: “Vậy anh thích Tiêu Như Tâm không?”

“Tại sao anh phải thích cô ấy?” Khúc Sở nói theo mạch suy nghĩ của Ứng Trường Lạc: “Bộ phải thích họ khi họ ưu tú à?”

Hơi trắng do Ứng Trường Lạc thở ra, khăn choàng cổ mau chóng hấp thụ, cô kiên định trả lời: “Không.”

“Chính xác là vậy đấy.” Khúc Sở ngừng cười, nghiêm nghị bảo: “Không chỉ mỗi người vĩ đại mới xứng đáng được ca tụng, cũng chẳng nhất định phải đạt được hạng nhất thì cuộc đời mới có ý nghĩa. Con người nắm trong tay vô vàn chọn lựa, cuộc đời thiếu gì cách sống chứ. Ví dụ như, dù một ngày nào đó nhóc Trường Lạc đột nhiên quyết định không muốn cố gắng nữa, chỉ ở nhà chơi game thôi, em vẫn mãi là công chúa điện hạ của anh.”

Tuyết chạm vào khóe mắt, đượm màu đỏ nhàn nhạt, may mà tuyết dày trời âm u, Khúc Sở không thể chú ý tới.

Bước qua làn tuyết trải dài từ Đông sang Tây, cả hai đã thu hoạch được kẹo hồ lô, hạt dẻ ngào đường, và táo khô.

Quán xúc xích chiên không bày quầy hàng, trên thùng bìa cứng là nét bút xiêu vẹo: [Nghỉ bán].

“Tụi mình không được ăn rồi.” Khúc Sở nhún vai, giọng điệu thất vọng.

“Thế không được ăn thôi.” Ứng Trường Lạc nhẹ giọng nói: “Em cũng không muốn ăn lắm, nhưng em thèm socola nóng, chúng ta đi mua nhé anh.”

***

Dì bảo mẫu không ở nhà, gặp phải thời tiết xấu thế này, Khúc Sở bảo dì ấy cứ nghỉ.

Bữa tối được giải quyết ở khu thương mại nằm ngoài khu nhà, đồ nướng lò đất, than củi cháy đỏ rực, thịt bò nạc mỡ đan xen nhau chảy dầu xì xèo.

Ứng Trường Lạc chống cằm đợi cơm, việc duy nhất cô giúp đỡ là đẩy lọ gia vị kế mình đến bên Khúc Sở.

Cô rất tận hưởng quá trình quan sát bàn tay sắc nét, gân xanh phân bố đều đặn của anh lúc cắt đồ ăn.

Tay trái Khúc Sở cầm chiếc kẹp, tay phải cầm kéo, sau khi cắt phần thịt ra thành từng miếng nhỏ thì bỏ vào dĩa nước chấm bao gồm bột ớt, bột thì là, và muối mịn. Một nhân viên chăn nuôi hết sức tận tâm.

Mấy ngày nay anh đã làm cháy ba món ăn, hỏng hai chiếc nồi, nghe Ứng Trường Lạc ngồi trên ghế chân cao trào phúng mình bảy lần, nhưng anh vẫn thành công học được món sở trường của dì Lưu.

Ứng Trường Lạc giơ ngón tay cái khi đã nếm thử, ban đầu anh đã làm theo công thức phù hợp với khẩu vị của cô, muốn không hài lòng cũng khó.

Toàn bộ thịt đều được cắt tươi và không tẩm ướp, mùi vị hoàn toàn dựa vào độ lửa và nước chấm.

Ở Đế Đô, bất kể lẩu hay đồ nướng, đều phải dùng chung với tương mè, nhưng Ứng Trường Lạc muốn ăn cả hai loại, dù sao vẫn sẽ có thêm đĩa đồ chấm khô thôi.

Thịt bò, ớt vòng, tỏi miếng được cuộn trong rau xà lách, Khúc Sở nhét thẳng vào miệng Ứng Trường Lạc, chờ mong hỏi: “Ngon không?”

Ứng Trường Lạc gật đầu, Khúc Sở mỉm cười nói: “Nếu ngon thì ăn nhiều một chút.”

Trên đời này tồn tại một kiểu đói, là phụ huynh của bạn luôn thấy bạn chưa đủ no.

Chủ đề về tuyết đầu mùa tràn ngập trên vòng bạn bè, Ứng Trường Lạc bắt đầu hối hận vì sao mình không chụp ảnh lưu lại lúc dạo quanh con hẻm. Nhưng ngẫm lại, cô thấy việc này cũng đúng thôi, cô chỉ quan tâm người mình thích đang ở cạnh, làm gì nhớ đến chiếc điện thoại được.

Khúc Sở mải mê chăm sóc cô chủ, sau khi cô ăn no, anh ăn thêm một chốc rồi mới đặt đũa xuống.

Anh thoải mái ngửa ra sau, hà hơi lau chiếc kính gọng vàng, nhếch môi nhắc nhở: “Buổi tối về nhà, em muốn chơi đàn cello cho anh trai xem sao?”

“...” Anh vẫn chưa quên chuyện này.

Ứng Trường Lạc xoay chai nước ngọt, nâng lên trước mặt, ngó gương mặt anh tuấn của Khúc Sở qua hai lớp thủy tinh.

Thế gian này trở nên méo mó, việc anh hiện diện là điều trong sáng duy nhất.

Cô thấp giọng trả lời: “Muốn.”

***

Gia đình với truyền thống học giỏi, điều mà người ngoài hâm mộ, nhưng kẻ trong cuộc chẳng thể chịu nổi.

Mẹ Lục Oanh là nhạc sĩ, thông thạo rất nhiều nhạc cụ. Ứng Trường Lạc học piano năm ba tuổi, năm tuổi tập đàn cello, cô học không tệ nhưng cũng chẳng thích thú những “công cụ” lãng phí thời gian nghỉ ngơi và giải trí này.

Thế nên, đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời đến nay, cô thật lòng thật dạ muốn chơi đàn cho một người nào đó nghe.

Không phải vì thi đấu giành giải thưởng cho lớp, không phải để giữ sĩ diện cho trưởng bối, cô chỉ đơn thuần muốn tấu nhạc cho anh thôi.

Ứng Trường Lạc thay sang bộ Hán phục vạt chéo màu xanh đậm, phối với áo choàng cùng bộ, cổ áo có một vòng lông hồ ly trắng như tuyết, cô tới trước gương xoay hai lần rồi mới thỏa mãn đi lấy đàn.

Thấy cô hóa trang như vậy, Khúc Sở nhướng mày lên, Hán phục ôm trọn thân hình nhỏ nhắn của thiếu nữ, váy dài tự nhiên, khí chất thần tiên nổi bần bật. Tất nhiên là quá đẹp rồi, với gương mặt này của Ứng Trường Lạc, thậm chí nếu cô mặc bao tải, người săn tìm ngôi sao vẫn sẽ liếc mắt nhìn cô. Nhưng anh chỉ sợ cô sẽ lạnh, nhưng mà thôi, con gái thích chưng diện, anh không tiện ngăn cản.

“Đưa hộp đàn cho anh.” Khúc Sở giơ tay khẽ gọi.

“Muốn đến vườn hoa dưới lầu không?” Ứng Trường Lạc đưa cho anh, nhạt giọng hỏi. Cô chơi đàn cello ở đâu cũng được, tùy theo sở thích của Khúc Sở.

Khúc Sở cười nhạo, xua tay từ chối: “Không nè, anh không rộng lượng đâu, chẳng muốn để người khác xem nhóc Trường Lạc. Ban công trên lầu đủ lớn, lên đó nhé?”

Cô tán thành.

Lầu trên được thiết kế thành hai phần, nửa này che nắng nửa kia ngoài trời, Khúc Sở muốn Ứng Trường Lạc ngồi trong phòng che nắng. Anh đeo đàn, kéo hai cái ghế ra ngoài, quét dọn xung quanh nơi đặt chân, chống giá đỡ ba chân lên rồi đặt máy ảnh, chỉnh sang chế độ quay video. Cuối cùng, anh cúi đầu kiểu quý ông, vươn tay về phía Ứng Trường Lạc: “Cô chủ, mời bắt đầu buổi biểu diễn của em.”

Bão tuyết hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại, dàn cây mây xanh dài đang dốc sức khoe sắc màu xanh biếc dưới ánh sáng chiếu rọi của bóng đèn áp tường.

Dòng xe cộ đằng xa tựa sao trời, toàn bộ cảnh đêm phồn hoa thu nhỏ, hóa thành phông nền.

Ứng Trường Lạc cố định đàn cello xong, tập trung tinh thần nhìn thẳng vào Khúc Sở giữa nền màu tuyết, đèn âm sàn trong phòng che nắng chiếu lên đầu vai rộng lớn của anh, như thể ánh sáng vốn đã hiện hữu trên người anh.

Tiếng tim đập đã che lấp mất âm thanh gió thổi.

Cô đè dây đàn, giơ tay gạt cung đàn, điệu nhạc vang lên trầm thấp uyển chuyển, chứa đựng bao điều muốn khóc muốn kể, giai điệu không ngừng lên cao tiếp sau đấy, du dương linh động, tựa như đang tranh đấu với phong ba tuyết trắng lẫm liệt.

Nhưng Ứng Trường Lạc biết rõ, thật ra cô đang so tài với bản thân, lòng cô chồng chất quá nhiều chuyện không thể hỏi, chỉ đành mượn một khúc nhạc, gian nan hỏi gió hỏi tuyết, cứ thuận theo ý mình mà thôi.

“Anh vui lắm.” Khúc Sở nhếch môi lên, khàn giọng nói: “Anh rất vui vì nhóc Trường Lạc đã không còn gò bó mình nữa, đặc biệt kéo đàn cello cho anh nghe.”

Ứng Trường Lạc ôm đàn cứng đờ, cô không lên tiếng, song Khúc Sở vẫn thấu hiểu phần nào, một cô gái bài xích vẽ tranh vì bố là họa sĩ, đương nhiên sao có thể thích tài năng riêng của mẹ và hứng thú với đàn cello chứ?

Đêm ấy Khúc Sở đăng ảnh mới lên vòng bạn bè, tấm hình được chụp vào lúc Ứng Trường Lạc cúi đầu.

Áo choàng khẽ phiêu lãng, tiêu sái đến mức, dường như chẳng hề tồn tại ở nhân gian.

Khúc Sở thêm chữ: [Cô chủ nhà tôi.]