Chương 20: Nguy hiểm trong thư viện

Mạc Dĩnh Sâm cười xấu xa, “Phòng y tế vừa khiêng người đi, đoán chừng tàn phế.”

“...” Đường Dĩ Phi nuốt nước miếng.

“ Nếu cô biết điều một chút, chủ động xin lỗi tôi, tôi sẽ xem như hiệp ước hết hiệu lực, thấy sao hả?”

Hừ, anh cũng thật hào phóng!

Đường Dĩ Phi khinh thường nhìn, đối với kẻ cố ý đổ thêm dầu vào lửa như anh ta hoàn toàn không nhìn tới, “Cho dù có một vạn năm nữa tôi cũng sẽ không xin lỗi anh.”

“Vậy thì chúc cô may mắn, phòng y tế, trung tâm cấp cứu tùy thời phục vụ cho cô.”

“Xéo đi!”

Đường Dĩ Phi tức hổn hển, Mạc Dĩnh Sâm này căn bản là có tính toán!

“Đừng nói là tôi không cho cô cơ hội!” Mạc Dĩnh Sâm càng cười càng lớn, cái cằm giống như gác qua bả vai cô.

“Tôi cũng không tin, Trầm học tỷ có thể đến gần anh ta.”

“Đây chính là hoa khôi của trường, đầu óc cô có bệnh không?”

“Đầu óc anh mới có bệnh!” Đường Dĩ Phi trừng anh, một chân giẫm lên trên lưng, đau đến Mạc Dĩnh Sâm kêu gào!

Đường Dĩ Phi dứt khoát xoay người sang chỗ khác, không để ý Mạc Dĩnh Sâm khıêυ khí©h, trong đầu chỉ tính toán muốn làm sao thắng được trận này.

Dùng tiền thuê mướn?

Không nên không nên, làm sao có thể mua Bugatti Veyro được.

Xem ra dùng tiền không có khả năng, Đường Dĩ Phi khẽ thở dài một cái, khóe mắt liếc qua nhìn Mạc Dĩnh Sâm.

Mạc Duẫn Sâm đáng chết!

Khốn kiếp

“Cơ hội tới, hiện tại học trưởng Long đang ở thư viện, chúc cô may mắn!”

Mấy ngày nay, Mạc Dĩnh Sâm liên tục nhắc nhở hiệp ước với Đường Dĩ Phi, thấy có cơ hội liền báo cáo hành tung của học trưởng Long cho cô, người không biết còn tưởng anh ta thích học trưởng.

“Anh có phiền không? Không cần phải đi theo tôi.” Đường Dĩ Phi nói thẳng, gương mặt trầm xuống.

“Hừ, thế thì để cho toàn bộ nữ sinh cô lập cô đi.”

“Anh...”

“Quyền quyết định do cô.”

Mạc Duẫn Sâm một dáng cà lơ phất phơ, tóc màu lửa đỏ vô cùng khoa trương , càng nhìn càng khiến người ta phẫn hận.

“Bây giờ tôi lập tức đi!” Lấy ngựa chết làm ngựa sống đi, không thành công thì thành nhân!

“Thuận buồm xuôi gió “

Đối với bóng lưng tinh tế kia, khóe miệng của Mạc Dĩnh Sâm cười quỷ dị.

Mười hai giờ trưa, trong tiệm sách lặng ngắt như tờ.

Mà bên ngoài, đơn giản cũng là tiếng người huyên náo!

“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy đến học trưởng.” Một nữ sinh đại tỷ lãnh đạo cấp cao làm dấu tay im lặng, đám người ồn ào yên tĩnh lại

Đường Dĩ Phi nhìn điệu bộ này, nhịn không được nuốt nước miếng, lúc trước tất cả tự tin đều bị nghi vấn thay thế.

Cô thật sự có thể xông phá đám người này thuận lợi hấp dẫn lực chú ý của anh ta ?

Haizz...ngẫm lại mấy cái nữ sinh đang quần ẩu kia, Đường Dĩ Phi cảm thấy sống lưng bỗng trở nên lạnh lẽo.

Có thể là đứng ở sau cửa thời gian quá lâu chân đều có chút đau, Đường Dĩ Phi chuyển động một bước chân, không cẩn thận liền đá trúng thùng rác!

“Bang lang ——” Tiếng vang đột ngột, âm thanh quanh quẩn tại toàn bộ trên hành lang.

Thùng rác đổ lật đến trên mặt đất, một đống lớn rác rưởi từ bên trong ập ra đây.

Chết chắc...

Đường Dĩ Phi khuôn mặt nhỏ tái đi, phía sau có nhiều ánh mắt lạnh lùng đâm tới

“Lá gan không nhỏ! Bắt cô ta lại!” Đại Tỷ Đại âm thanh tức giận, Đường Dĩ Phi cchỉ muốn nhannh chân chuồn đi, chỉ là còn chưa kịp xoay người, bả vai liền bị người đè xuống.

“Cô tên là gì? Tới đây có ý đồ gì?”

Đại Tỷ Đại xem xét, trình độ tra hỏi rất lợi hại, Đường Dĩ Phi nhịn xuống xúc động muốn khinh thường, cúi đầu khom lưng lấy lòng

_________________