Chương 77: Ghen Tuông

Tháng chín, hai người cùng vào đại học, so với lẻ loi một mình tới thành phố khác, đây là lần đầu tiên xa nhà, Lâm Vũ Văn lại cảm thấy may mắn đến thế.

Mục Lan chăm sóc cô rất cẩn thận tỉ mỉ, từ ngày khai giảng đã giúp đỡ dọn hành lý sửa sang phòng nghỉ đến sau này giành chỗ ở thư viện, còn dốc hết sức giúp cô qua hết tất cả các môn của năm đầu.

Lên năm hai, Lâm Vũ Văn cuối cùng vào ngành báo chí bản thân yêu thích, mà đại học có quy định sinh viên năm hai có thể dọn ra ngoài ở.

Kỳ nghỉ hè lên năm hai, Mục Lan đã đi tìm trọ, ngày đầu tiên khai giảng, anh chặn đường Lâm Vũ Văn đang định đi đăng ký phòng ký túc xá tiếp, nhân tiện thu dọn đồ ở ký túc xá giúp cô.

Buổi tối, hai người đi siêu thị mua một số dụng cụ dưới bếp và ít nguyên liệu, bắt đầu giống nghiên cứu công thức nấu ăn trong tổ ấm tình yêu như cặp vợ chồng mới cưới, cuối cùng trải qua lần đầu tiên nấu ăn thất bại trong đời, Lâm Vũ Văn cũng làm được món cơm cho Mục Lan.

Ăn xong, hai người tắm uyên ương, tranh thủ làʍ t̠ìиɦ một phát. Lâm Vũ Văn mềm nhũn đến đứng không nói, chỉ có thể được Mục Lan bế ra, trong lòng vẫn còn nhớ thương phải xin bí kíp nấu ăn của mẹ Lâm.

Rất nhanh, Lâm Vũ Văn liền phát hiện cảm xúc của bạn học Mục Lan hôm nay không đúng lắm.

"Mục Lan, em đang nói chuyện với anh đấy!"

Ngày tháng chín vẫn tràn ngập sự oi bức của mùa hè, trên người Lâm Vũ Văn chỉ mặc một chiếc váy ngủ, nép vào lòng Mục Lan.

"Hả?" Mục Lan lúc này mới hoàn hồn, "Em nói cái gì?"

"Em nói là vừa rồi anh không tập trung, đang nghĩ tới ai đấy!"

Cô không phải không biết, gần đây trong khoa tiếng Trung của họ có một học muội mới vào đang nhiệt liệt theo đuổi anh ấy!

"Anh đang nghĩ tới cái tên Trương Độc của khoa báo chí." Mục Lan trầm giọng, "Cái tên học trưởng mỗi ngày đều theo đuôi em đấy."

Cậu nhóc này còn học được cách cáo trạng trước! Lâm Vũ Văn xoa eo: "Anh nghĩ tới anh ta làm gì!"

"Anh đang nghĩ tại sao em lại ngốc như vậy, anh ta thích em mà em cũng không nhìn ra." Mục Lan trừng mắt nhìn cô, giơ tay nhéo má cô gái, "Cũng không nhìn ra mỗi lần anh gặp anh ta tâm trạng đều không tốt."

Lâm Vũ Văn không ngờ trong lúc mình ăn dấm chua học muội kia, Mục Lan cũng ăn dấm học trưởng hay theo đuôi cô.

"Không phải anh cũng có một đống học tỷ học muội quẩn quanh sao? Hừ!" Cô quay đầu sang chỗ khác, chu miệng, "Học muội gì đó rõ ràng rất thích anh, anh cũng không nhìn ra. Em nói anh nghe, đây chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường!"

"Anh nhìn ra." Mục Lan nhàn nhạt trả lời, "Cho nên tan học hôm nay khi cô ấy tới tìm anh, anh đã nói rõ với cô ấy, anh có bạn gái rồi, anh không muốn thêm một người, cũng không muốn đuổi."

Trời ạ, nói chuyện với học muội mà nói thẳng như vậy!

Lâm Vũ Văn giận đến mức muốn thăng thiên, bĩu môi nghẹn nửa ngày chỉ nói được một câu: "Em ấy sẽ buồn lắm!"

Mục Lan vốn đang ăn dấm, vừa nghe Lâm Vũ Văn nói ra một câu không có sát thương này liền không nhịn được mà cười: "Đúng thế, rất buồn, hại bạn học Lâm Vũ Văn của chúng ta còn phải lo lắng."

"Vậy anh đã xóa Wechat của người ta chưa! Em không cho anh thêm Wechat người như vậy!"

"Anh chưa từng thêm Wechat cô ấy." Mục Lan bình tĩnh, "Lúc anh đổi di động không phải đã ghi lại face id của em sao? Trước mặt em anh không có bí mật gì cả."

Nhưng anh càng cởi mở như vậy Lâm Vũ Văn càng không xem. Cô lẩm bẩm hai tiếng, lần nữa ôm lấy Mục Lan: "Thôi được, lần này coi như anh có lý."

Cái gì là coi như? Mục Lan cười cúi đầu hôn cô, vừa hôn vừa hỏi: "Vậy cái tên Trương Độ kia đã tỏ tình với em chưa? Đừng hòng làm lơ chuyện này."

Hai người hôn nhau một lát, Lâm Vũ Văn lại bị Mục Lan đè dưới thân, nhìn anh thong thả ung dung mang áo mưa vào côn ŧᏂịŧ, lần nữa mây mưa một hồi.

Sau khi kết thúc, Lâm Vũ Văn vào phòng tắm, không ngừng mắng: "Bạn học Mục Lan, em cảm thấy anh nên khống chế bản thân một chút, hôm nay em đã tắm bốn năm lần, da sắp tróc ra rồi!"

Trùng hợp Mục Lan đang có ý vào cùng cô, nghe vậy liền hào phóng nói: "Anh có thể tắm giúp em."

"Anh tránh ra!"

Nhìn con số trên đầu tên cầm thú này bắt đầu tăng lên, Lâm Vũ Văn sợ tới mức hét lên, vội đóng cửa phòng tắm lại.

Đây là siêu năng lực Lâm Vũ Văn tốn hai năm mới tìm ra được: xem mặt đoán ý.