Chương 45: Tớ Cũng Không Sợ Lắm...

Lâm Vũ Văn được Mục Lan bế lên giường.

Thật ra cô không ngờ cánh tay Mục Lan lại có sức như vậy, cánh tay vòng quá ghế dựa, vững vàng bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Tay váy vì được bế lên đã trượt xuống, Lâm Vũ Văn bị Mục Lan nhìn chằm chằm, nhận ra bản thân lúc này gần như trần trụi, đại não bắt đầu hét lên.

Áo ngực đã bị đẩy đến xương quai xanh, hai bầu vυ" lộ liễu ngoài không khí, màu trắng chính chính là thịt vυ", màu hồng chính là đầṳ ѵú, sau khi Mục Lan ngậm vào miệng màu hồng liền lan rộng.

Đầṳ ѵú quá cứng, miệng huyệt thật ướt.

Thời điểm bị Mục Lan đè trên giường, Lâm Vũ Văn cảm giác anh chắc chắn nghe thấy nhịp tim của mình, một trăm phần trăm.

"Tớ... Ưʍ..."

Cô muốn nói gì đó, nhưng môi lưỡi của Mục Lan lại đưa lên, lòng bàn tay đầy đầy thịt vυ", ngón tay đè trên đầṳ ѵú mà xoa.

Chỉ vài giây, toàn bộ sống lưng Lâm Vũ Văn nằm trên giường đều mềm nhũn, tay nắm lấy ống tay áo Mục Lan cũng run rẩy.

Biết cô căng thẳng, Mục Lan nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán, trấn an: "Đừng sợ."

Lâm Vũ Văn quả thật đang sợ, sợ đau, sợ đổ máu, sợ cảm giác xé rách mà tiểu thuyết miêu tả, nhưng đồng thời cô cũng rất chờ mong, muốn được thật sự làʍ t̠ìиɦ với Mục Lan.

"Không sao..." Trên trán cô đã đầy mồ hôi, lại không hề cảm thấy nóng, "Tớ cũng không sợ lắm..."

Không phải người sợ hãi ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy sao, Mục Lan hơi buồn cười, lòng bàn tay chậm rãi theo da thịt mềm mại của thiếu nữ trượt xuống, thời điểm đầu ngón tay đi đến mép qυầи ɭóŧ của cô, anh dừng một chút.

"Tớ vào đây."

Còn chưa nói xong, tay của thiếu niên đã linh hoạt đi vào qυầи ɭóŧ màu hồng sọc nhạt của thiếu nữ, trước tiên dùng ngón trỏ chào hỏi với âm đế trước, nhờ dâʍ ŧᏂủy̠ mà không ngừng cọ xát, kí©h thí©ɧ Lâm Vũ Văn phải nức nở: "Đừng... Đừng mạnh tay như vậy..."

Mục Lan "Ừ" một tiếng, nhưng không hề nhẹ tay lại, dù thiếu nữ bên dưới vặn vẹo eo thế nào cũng không thoát được, chỉ đành bất lực nắm chặt ga giường.

"A... Mục Lan..."

Cô vừa sướиɠ vừa sợ, muốn tránh lại muốn nghênh đón, mâu thuẫn không thôi, giọng khi kêu tên anh như con dê bất lực không ngừng run rẩy.

Nghe cô gọi mình, côn ŧᏂịŧ giữa hai chân vô cùng khó chịu, nhưng Mục Lan vẫn nhận nại hôn lên cổ cô, an ủi bằng giọng khàn khàn: "Đừng sợ, cứ tin tôi."

Lâm Vũ Văn quay đầu lại đúng lúc đối diện với đôi mắt của thiếu niên, cô gật đầu, liền cảm giác ngón tay anh chậm rãi chui vào hai cánh thịt trơn trượt.

"Ưʍ..." Cô co rúm lại được nụ hôn của Mục Lan trấn an, hai mắt mở to nhìn thiếu niên trước mặt, "Đó là tay cậu sao?"

"Ừ, là tay của tôi." Giọng của Mục Lan đến càng gần, càng nhẹ, có sự dịu dàng trước nay chưa từng có, "Thả lỏng, cậu hút chặt quá."

Đây chỉ mới là một đầu ngón tay, miễn cưỡng đẩy vào hoa huyệt của thiếu nữ đã bị hút chặt tới không thể nhúc nhích, Mục Lan thử động đậy, cô gái dưới thân liền lần nữa vặn vẹo: "A... A... Ưʍ... Từ bỏ..."

Da thịt nóng ẩm gần như khóa chặt ngón tay sâu trong thân thể, Mục Lan không thể tưởng tượng nếu hiện tại thứ cắm vào không phải ngón tay mà là dươиɠ ѵậŧ thì sẽ bị hút chặt đến thế nào.

Suy nghĩ ngoài luồng khiến đầu óc thiếu niên tê dại, chỉ có giải tỏa bằng cách cắn lấy đôi môi thiếu nữ, đồng thời ngón tay không ngừng nhẹ nhàng đâm thọc trong vách thịt mềm mại.

Nếu Lâm Vũ Văn có thể bình tĩnh hơn một chút, cô chắc chắn có thể phát hiện nhịp tim của thiếu niên lúc này không hề chậm hơn cô, tâm trạng căng thẳng đã đến lấn át mọi thứ, thế nên khi Lâm Vũ Văn sắp cao trào, anh phát hiện một chỗ có thể khiến cô run rẩy rêи ɾỉ thảm thiết.

"A, Mục Lan, Mục Lan!" Thiếu niên ấn ngón tay vào khối thịt nhỏ kia, Lâm Vũ Văn dù vặn vẹo thế nào cũng không thoát được, "Đừng... Hu hu... Chỗ đó..."

Trong mấy chữ ngắn ngủi, Lâm Vũ Văn đột nhiên cao giọng, còn chưa nói hết đã run rẩy cao trào trong lòng Mục Lan.