Chương 22: Bố mẹ trước mặt nhưng vẫn bị ngón tay cắm đến cao trào

Edit by Táoo ~

———————————-

Xe hướng tới đường cao tốc thành phố kế bên, trong xe có một nhà bốn người.

"Haizz, vận may nhà mình cũng thật lớn, thời tiết đẹp như vậy!" Mẹ Tô ngồi trên ghế phụ, cười tủm tỉm nhìn cảnh sắc bên ngoài, dáng vẻ rất mong chờ chuyến du lịch lữ hành này.

Bố Diệp lái xe, tất nhiên tâm tình cũng không tồi, "Đúng vậy, mãi mới xong việc, nhất định phải tận hưởng lần này. Sắp tới cũng bắt đầu học kì mới, để hai đứa nhỏ thả lỏng một chút ~" Nói xong mở âm nhạc trên radio lên nghe.

Mà ngồi sau xe là hai chị em Tô Mộ Tuyết và Diệp Tiêu Đình.

Tất nhiên Diệp Tiêu Đình không có hứng thú gì với chuyến du lịch này, "Bố mẹ thật là, khi không lại muốn đi du lịch lữ hành, còn đột ngột như vậy nữa, hai người quá tuỳ ý rồi? Còn nữa..." Cậu nhìn thoáng qua Tô Mộ Tuyết ngồi bên cạnh, "Chị, chị cũng mang quá nhiều đồ rồi đấy? Ba ngày hai đêm thôi mà cần mang nhiều tới vậy sao?"

Tô Mộ Tuyết tỏ vẻ cậu bị ngốc sao, "Em thì biết gì chứ, con gái ra ngoài là phải mang nhiều đồ, ngốc nghếch!"

Bố mẹ ở trước mặt, hai ngươi vô ý thức mà quay trở lại tình trạng như trước đây.

"Chị, dịch sang một chút đi, chật quá!"

"Chật? Em nhìn em bên kia xem, còn nhiều chỗ như vậy, chị mới là người không còn chỗ để ngồi biết chưa!"

Mẹ Tô nhìn hai đứa con từ kính chiếu hậu, đột nhiên nở nụ cười, "Ha ha, hai đứa vẫn cãi yêu như trước. Nhưng mà, người một nhà chính là như vậy, tuy rằng ồn áo nhốn nháo nhưng vẫn luôn thương yêu nhau ~"

"Đúng vậy, rất là thương nhau ~" Bố Diệp cũng vẫy đuôi phụ hoạ.

Tô Mộ Tuyết liếc hai vị trưởng bối phía trước, chẳng lẽ hai người có hiểu lầm với bốn chữ "tương thân tương ái" à?

Vài phút sau, chị em hai người im lặng, trong xe cũng an tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc từ radio phát ra. Diệp Tiêu Đình vụиɠ ŧяộʍ nhìn chị mình đang tức giận, làm sao tính khí lại lớn như vậy, rõ ràng vừa rồi ở nhà còn dịu dàng như thế với cậu...

Mà Tô Mộ Tuyết cũng bĩu môi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng oán giận, tên nhóc Diệp Tiêu Đình này hôm nay không biết bị làm sao, không biết quan tâm chút nào cả!!!

Cô ôm trong tay ly coca, tức giận hút một ngụm, lúc này, xe đột nhiên phanh gấp một cái, chờ tới lúc ổn định, coca đã đổ hết lên người Tô Mộ Tuyết.

"Ai da, ông xã, anh lái xe cẩn thận chút."

"Bà xã, em cũng thấy rồi đó, là do xe phía trước phanh gấp mà."

Bố mẹ đấu võ mồm phía trước, cũng không chú ý tới tình huống của Tô Mộ Tuyết lúc này, chỉ có Diệp Tiêu Đình thấy.

Cậu đỡ trán, chuyện phát sinh trên người cô đã tập mãi thành quen, "Haizz, thật là, để em lau giúp chị." Nói xong lập tức rút một tờ giấy ra lau phần bị coca đổ lên giúp cô.

"Ai nha!" Mắt thấy bàn tay em trai sắp chạm vào ngực mình, Tô Mộ Tuyết theo bản năng rụt người lại, bố mẹ ở trước mặt, như vậy không tốt lắm...

"Chị, mau ở yên, nếu không nó sẽ lan ra càng nhiều." Diệp Tiêu Đình nói, bắt lấy bàn tay đang đẩy mình ra, một tay khác cầm khăn giấy lên lau.

Tô Mộ Tuyết nhìn khuôn mặt nghiêm túc của em trai, trái tim bắt đầu đập loạn, tên nhóc này đúng là có khuôn mặt hoàn hảo.

Biết không thể thất thố trước mặt bố mẹ, cô cũng quay đầu sang, "Vậy lau cho tử tế, nếu không lau sạch chị sẽ không tha cho em đâu."

Mẹ Tô ngồi trước mặt lúc này mới phát hiện tình trạng của con gái, đưa tới một chiếc khăn tay, "Này, Tiêu Đình, dùng khăn này lau cho chị con đi."

"Vâng ạ." Diệp Tiêu Đình nhận lấy, tiếp tục lau coca trên quần áo cô.

Cũng may Tô Mộ Tuyết mặc áo thun màu đen, lau khô đi nhìn cũng không rõ dấu vết. Nhưng mà, tên nhóc Diệp Tiêu Đình này, đã lau xong rồi còn tiếp tục làm gì đấy?!

"Nơi này cũng có, nơi này nữa..." Diệp Tiêu Đình nghiêm túc vừa nói vừa hành động, mà thân thể cậu cũng đã chắn tầm mắt phía trước, thoạt nhìn đang rất nghiêm túc nhưng bàn tay đã bắt đầu xoa nắn bộ ngực Tô Mộ Tuyết.

Bây giờ không thể lộn xộn với cô được thì cậu phải ăn chút đậu hũ, vừa nãy lúc ở nhà, nhìn thấy nội dung cô tìm kiếm, cậu đã bị chọc tức rồi!

"Lau như vậy hẳn là không lưu lại dấu vết nữa." Ngoài miệng thì nói vậy nhưng động tác trên tay đã quá đáng hơn. Khăn trên tay bị ném sang một bên, bàn tay to lớn tiến vào bên trong áo, chạm tới làn da nhẵn nhụi trơn bóng mới cảm thấy thoả mãn du͙© vọиɠ trong lòng một chút, nhưng mà, thế này vẫn là chưa đủ.

"Này, Diệp Tiêu Đình! Em làm cái gì vậy, đây là trên xe, bố mẹ còn ngồi phía trước!" Tô Mộ Tuyết thấp giọng chất vấn, đối diện với đôi mắt Diệp Tiêu Đình mới phát hiện đáy mắt thiếu niên là khát vọng mãnh liệt với thân thể mình.

"Chị, nhịn một chút, một chút thôi, để em sờ một chút." Diệp Tiêu Đình ghé sát tai cô, giọng nói trầm thấp quyến rũ.

Nhìn biểu tình khẩn cầu của cậu, Tô Mộ Tuyết mềm lòng, cô nhìn trộm bố mẹ, cũng may lực chú ý của bọn họ đều không ở đây, "Vậy em nhanh một chút..."

Nhìn dáng vẻ "ta không vào địa ngục thì ai vào" của cô, khoé môi Diệp Tiêu Đình nhếch lên nụ cười tà ác.

Cậu đã biết trước cô sẽ đồng ý.

Một tay xoa nắn nhũ cầu mềm mại, ngón tay chuẩn xác tìm được nhũ hoa đang ngủ say, chậm rãi xoa nắn, ấn ấn một chút, rất nhanh hai nhũ hoa đã đứng thẳng lên.

Cũng may trong xe mở nhạc to, nếu không hai vị phụ huynh phía trước sẽ nghe được tiếng rêи ɾỉ yêu kiều yếu ớt của con gái.

Diệp Tiêu Đình cũng không thoả mãn với công cuộc tấn công bên trên, nhân lúc Tô Mộ Tuyết nhắm mắt không để ý, một tay trực tiếp đi vào bên trong qυầи ɭóŧ của cô.

Tô Mộ Tuyết khϊếp sợ, cũng chỉ dám cắn chặt môi không để mình phát ra âm thanh, dáng vẻ hai người lúc này mà để bố mẹ nhìn thấy, nghĩ thôi đã cảm thấy khủng khϊếp.

Diệp Tiêu Đình thấy cô không từ chối, vì thế càng không kiêng nể ghé sát lại, vươn đầu lưỡi liếʍ vành tai cô, cái tay bên dưới vừa xoa nắn âm đế từng vòng vừa chen vào trong tiểu huyệt đã ướt đẫm, nhẹ nhàng thọc vào rút ra. Ngón tay bị nhục huyệt nóng bỏng bao lấy làm cậu thật sự muốn cắm côn ŧᏂịŧ vào sâu bên trong.

Đột nhiên, phía trước truyền tới tiếng mẹ Tô sốt ruột nhắc nhở, "Không đúng, đường này là ra khỏi cao tốc rồi, ông rẽ phải nhanh lên."

Cùng với tiếng nói là xe đột nhiên rẽ sang phải, may mà không đi nhầm đường.

Nhưng Tô Mộ Tuyết lại vô cùng thảm. Thời điểm xe vừa nghiêng đi, ngón tay Diệp Tiêu Đình cũng theo quán tính mà đâm sâu vào trong, không biết xui xẻo thế nào mà chọc phải điểm G, kí©h thí©ɧ bất ngờ khiến cô cảm thấy trong cơ thể có một cỗ nhiệt lưu đang chảy ra ngoài.

Không xong, thế mà cô lại bị ngón tay em trai "làm" đến mức cao trào ngay trên xe?!

Càng đáng chết chính là ngay lúc cô đang đắm chìm trong dư vị cao trào, xe ngừng lại.

"Chúng ta tới rồi, chuẩn bị xuống xe thôi." Bố Diệp bước xuống một bên nói.

Mẹ Tô cũng quay lại nhìn, thấy sắc mặt Tô Mộ Tuyết kì quái còn tưởng rằng cô để ý chuyện bị đổ coca lên áo.

"Tiểu Tuyết, chút nửa nhận phòng thì giặt áo đi."

"Vâng ạ." Tô Mộ Tuyết kẹp chặt hai chân, sợ là không chỉ có áo mà còn thêm cả qυầи ɭóŧ nữa!