Chương 8: Chị, chị mua trứng rung?

Diệp Tiêu Đình chơi game cả đêm, vốn định gọi Tô Mộ Tuyết dậy sau đó sẽ về phòng ngủ bù nhưng nhìn trứng rung trong tay, cậu cũng không thể bình tĩnh trở lại. Khó trách đêm hôm trước Tô Mộ Tuyết cố ý dặn cậu gọi mình dậy sớm một chút, bây giờ nghĩ đến, hẳn là để ký nhận thứ này.

Nghĩ thế nào cũng không ra, là một đứa con gái, Tô Mộ Tuyết sao lại đi mua thứ đồ dùng tình thú này chứ, cô muốn dùng làm gì? Muốn dùng với ai? Nghĩ tới cái này, trong lòng Diệp Tiêu Đình không hiểu làm sao nghẹn muốn chết.

Cô muốn cùng bạn trai dùng cái này sao? Nhất định là vậy rồi, trước đây cô cũng nói mình có bạn trai.

Khuôn mặt Diệp Tiêu Đình tràn ngập cô đơn, nhớ tới cảnh tượng tiếp xúc trong phòng tắm kia, cũng chỉ là mình cậu đơn phương chủ động mà thôi, chị ấy vẫn luôn phản kháng cự tuyệt.

Nếu đổi thành làm cùng bạn trai, chị ấy nhất định sẽ không cự tuyệt như vậy, chắc hẳn bọn họ đã làm tới bước cuối cùng, mà biểu tình mị hoặc đó cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

Hạt giống ghen ghét khẽ mọc rễ nảy mầm trong lòng. Cái người đàn ông kia không biết là ai, anh ta nhất định đã nhìn thấy biểu tình gợi cảm nhất của chị cậu!

"Cốc cốc cốc." Diệp Tiêu Đình tới trước cửa phòng Tô Mộ Tuyết, giơ tay lên võ cửa.

"Chị, trời sáng rồi, dậy đi." Diệp Tiêu Đình không có chút tinh thần, lực đạo gõ cửa cũng không mạnh, người trong phòng căn bản không có phản ứng, cậu lại đưa tay lên gõ lần nữa, đáp lại cũng chỉ làm một mảnh yên tĩnh.

Quả nhiên, cô vẫn khó đánh thức như vậy, Diệp Tiêu Đình bất đắc dĩ, trong tay cầm trứng rung làm cậu thực sự xấu hổ, mà gọi Tô Mộ Tuyết lại không tỉnh, cuối cùng cậu vẫn quyết định mở cửa vào trong.

Trong phòng không bật đèn, ánh mặt trời ẩn giấu xuyên qua bức màn mỏng manh, Diệp Tiêu Đình mơ hồ có thể thấy rõ thân hình nho nhỏ trên giường.

"Chị?" Diệp Tiêu Đình nhẹ giọng gọi, đáp lại cậu chỉ là một chuỗi hô hấp đều đều.

Cậu chỉ đành dựa vào mép giường ngồi xuống, đôi mắt dần thích ứng với bóng tối trong phòng, lúc này mới phát hiện Tô Mộ Tuyết không đắp chăn, cô nằm nghiêng người, váy ngủ đã sớm vén lên cao, qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt bao trọn lấy bờ mông như ẩn như hiện dưới váy ngủ mỏng manh, dưới tầng ánh sáng ái muội như vậy khiến người ta rục rịch.

"Đồ ngốc này tư thế ngủ vẫn xấu như vậy, nhưng mà bộ dạng yên tĩnh vẫn đáng yêu nhất." Diệp Tiêu Đình thở dài, đưa tay kéo chăn qua đắp lên giúp cô.

Tô Mộ Tuyết bị động tác nhỏ bé kia làm cho giật mình, bộ dáng giống như muốn tỉnh lại nhưng vẫn bị Chu Công lôi về mộng đẹp, Diệp Tiêu Đình bất đắc dĩ lắc đầu, cánh tay cậu cứ như vậy bị cô ôm chặt trong ngực.

Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu...

Tô Mộ Tuyết ngủ không thành thật, cũng không biết mơ thấy cái gì, ôm lấy cánh tay Diệp Tiêu Đình cọ qua cọ lại vào bộ ngực đầy đặn, hai viên nhũ cầu không chút keo kiệt cọ xát cánh tay cậu, thậm chí cổ áo váy ngủ cũng bị lệch đi, hai viên tuyết cầu lập tức thoát ra khỏi áo.

Ôn hương nhuyễn ngọc bao vây như vậy, Diệp Tiêu Đình sao có thể chịu nổi? Hô hấp chậm rãi tăng lên, vật nào đó ngủ đông giữa hai chân bắt đầu có dấu hiệu thức tỉnh.

Trong lòng Diệp Tiêu Đình oán than một tiếng, trước kia cậu rất có kiên nhẫn nhưng từ khi được thưởng thức thân thể chị mình, cậu không thể nào quên được dáng người hoàn hảo, cảm xúc mềm mại tinh tế đó, tất cả như rất mới mẻ trong ký ức của cậu.

Chỉ chạm một chút thôi, dù sao chị cũng đang ngủ ngon, chắc chắn sẽ không phát hiện. Diệp Tiêu Đình một bên tự nhủ, một bên đưa cánh tay còn lại chạm vào thân thể của Tô Mộ Tuyết.

Cậu cũng tự hoài nghi bản thân, vì cái gì mà muốn chạm vào người cô như thế, nhưng khi ngón tay cậu chạm tới cơ thể cô, tất cả đều không quan trọng, giờ phút này chỉ có cảm xúc mềm mại nơi bàn tay cùng với nhiệt độ cơ thể của cô.

Bộ ngực của cô thực sự vừa lớn vừa mềm mại, xúc cảm tốt tới mức khiến người ta không muốn buông tay, tay không hề kiêng nể xoa nắn hai luồng trước ngực Tô Mộ Tuyết một lúc lâu, Diệp Tiêu Đình bắt đầu trở nên lớn mật hơn.

Đầu ngón tay cậu trượt theo đường cong của Tô Mộ Tuyết, cuối cùng dừng lại ở chỗ mềm mại giữa hai chân cô. Tuy rằng cách một lớp qυầи ɭóŧ nhưng cũng đủ cho cậu cảm giác được hình dạng của cánh hoa và nhiệt độ của nơi đó. Xuyên qua lớp vải có thể thấy bên trong đã ướŧ áŧ, cậu không tự chủ mà nhét ngón tay giữa vào, cách lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve mật huyệt, cậu chỉ hi vọng thứ được cắm vào trong chính là côn ŧᏂịŧ của mình, cứ thế xỏ xuyên qua thân thể của chị, làm cho chị hoàn toàn thuộc về mình.

Nhưng mà... cô sớm đã làm cùng người khác không phải sao? Cô đã là người phụ nữ của người khác rồi, cô đơn tràn ngập trong lòng Diệp Tiêu Đình.

Cùng lúc này, Tô Mộ Tuyết cũng tỉnh lại.

Cô xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, "A, trời sáng rồi sao?" Lười nhác ngồi dậy, cũng không buông cánh tay cậu ra, "Tiêu Đình, chị còn buồn ngủ quá..."

Diệp Tiêu Đình không kịp nói chuyện đã thấy Tô Mộ Tuyết kinh hoàng buông tay mình ra, lùi sang bên kia giường, "Tiêu... Tiêu Đình, em, sao em có thể tự ý vào phòng chị?!"

"Trước khi em vào có gõ cửa rồi, chị ngủ say quá không nghe thấy, không phải bảo em gọi dậy sao? Nên em đành phải vào gọi chị, kết quả chị ngủ kiểu gì lại ôm lấy tay em không bỏ!" Nhìn Tô Mộ Tuyết tránh mình như tránh tà, Diệp Tiêu Đình cảm thấy tức giận.

Tô Mộ Tuyết cũng bị ngữ khí của cậu làm hoảng sợ, yếu ớt nói, "Làm sao vậy, sao em lại tức giận với chị?"

"Em không thèm tức giận!" Diệp Tiêu Đình phản bác, lại không cẩn thận nhìn thấy khuôn mặt đang tức giận của mình trong gương, có chút xấu hổ, rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm tình, quay đầu hỏi, "Cái này không quan trọng, quan trọng là, chị, chị biết đây là gì không?" Cậu lấy kiện hàng trứng rung ra, đặt trước mặt Tô Mộ Tuyết.

Tô Mộ Tuyết nhìn một lúc mới phát hiện ra cái gì, một tay định cướp lấy, "Đó là...! Diệp Tiêu Đình, sao em có thể tự tiện mở đồ của người khác ra xem?!"

Diệp Tiêu Đình nghiêng người, linh hoạt tránh khỏi cô, chỉ vào vỏ hộp trống không mà nói, "Chị nhìn xem, ở đây không viết tên người nhận, chỉ viết địa chỉ nhà chúng ta, em tưởng là trò đùa dai của ai nên mới mở ra xem."

Cậu nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng của người trước mắt, xấu xa hỏi, "Cho nên, thứ này, thực sự là chị mua?"

"Cái này..." Tô Mộ Tuyết ấp úng nửa ngày cũng không dám thừa nhận mình mua đồ tình thú với em trai.

Diệp Tiêu Đình nhìn cô khó xử lại khó chịu hơn, thực sự muốn cùng người đàn ông kia dùng cái này sao? Em càng không để cho chị dùng. "Được, vậy xem ra cái này cũng không phải chị mua, ngày mai em tìm nhân viên chuyển phát nhanh kia bảo họ trả lại là được." Nói xong lập tức đi ra ngoài.

"Hả, không được!" Tô Mộ Tuyết nóng nảy, xuống giường đuổi theo.

"Sao không? Là chị mua à?" Bước chân Diệp Tiêu Đình dừng lại.

"Tất nhiên không phải!" Tô Mộ Tuyết cũng tức giận, mua thứ này đã đủ khiến cô thấy ngại, không ngờ còn bị em trai phát hiện, quả thực mất mặt quá mà, tuyệt đối không thể thừa nhận!

"Chị sẽ không mua loại đồ vật này đâu, mau ra ngoài đi! Chị muốn thay quần áo, đi ra ngoài."

Cửa đóng lại, Diệp Tiêu Đình dựa vào ván cửa chậm rãi ngồi xuống, may mà hôm nay mặc quần vận động tương đối rộng, nếu không bị chị phát hiện phía dưới đã cương cứng sẽ khó xử biết bao.