Chương 7: Chuyện thường ngày của hai chị em

Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít, ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu sáng căn phòng. Đã là sáng sớm hôm sau, Tô Mộ Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu có chút đau, thân thể cũng không có chút sức lực, cô chậm rãi mở to mắt, nhìn trần nhà hồi lâu.

Mình ngủ lúc nào, sao lại không nhớ thế này?

"Chị dậy rồi sao?" Một giọng nam uể oải từ mép giường truyền đến, Tô Mộ Tuyết lúc này mới chú ý tới em trai đang ngồi ở mép giường, thoạt nhìn có chút tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm, giống như đã ngồi ở đây suốt đêm.

"Cái kia... cơ thể chị có cảm thấy khỏe không?" Diệp Tiêu Đình cúi đầu nói, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chị mình.

"Cũng tạm ổn, nhưng đầu hơi đau..." Tô Mộ Tuyết ngồi dậy xoa hai huyệt thái dương, "Chị bị sao vậy?"

Cô cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình ngủ, nhưng lúc này ngồi dậy, phát hiện mình không mặc quần áo...

Trong chớp mắt, mọi chuyện xảy ra tối qua hiện lên từng đoạn trong đầu, cô hình như đã cùng em trai làm cái gì đó...

"Trời ạ, hôm qua ở phòng tắm, chúng ta!!" Tô Mộ Tuyết kinh hoàng che miệng, khuôn mặt đỏ bừng, trái tim đập liên hồi không thôi. Bây giờ nhớ lại cô còn có thể cảm giác được côn ŧᏂịŧ của em trai cọ xát giữa hai chân mình. Lập tức vùi đầu vào chăn, cuối cùng đã biết tại sao Diệp Tiêu Đình không dám nhìn mình, không phải hiện tại cô cũng trốn tránh trong chăn không muốn gặp người sao?

Yên lặng hồi lâu, Diệp Tiêu Đình mới mở miệng nói tiếp, "Chị, em biết chị không muốn nhìn thấy em, cũng đúng, tối qua em làm như vậy đúng là quá mức, thật xin lỗi." Giọng nói thiếu niên khàn khàn mang theo mỏi mệt và hối hận, còn ẩn chứa chút đau lòng, "Trên bàn có đồ ăn em nấu cho chị, chút mặc quần áo rồi ra ăn, nhớ tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, đừng để bị cảm." Nói xong cậu đừng dậy, lẳng lặng đi ra khỏi phòng cô.

Tô Mộ Tuyết từ trong ổ chăn dò đầu ra, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cô đơn đang rời đi, "Này, khoan đã..." Giọng nói nhỏ bé đã bị tiếng đóng cửa che lấp.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tô Mộ Tuyết ngồi ở trên giường, ánh mắt rơi vào bàn trang điểm của mình, ngày thường rất lộn xộn nay đã vô cùng gọn gàng, vừa nhìn đã biết là bút tích của Diệp Tiêu Đình, trên mặt bàn sạch sẽ còn có một cốc nước và một hộp đào khô.

Đào khô... trái tim Tô Mộ Tuyết không khỏi run lên, thế nhưng cậu vẫn nhớ rõ.

Khi còn nhỏ, mỗi lần thân thể Tô Mộ Tuyết không thoải mái sẽ mua đào khô để ăn, mỗi lần ăn xong sẽ thoải mái hơn rất nhiều, hương vị ngọt ngào đó như có thể đánh bại ma bệnh trong người.

"Diệp Tiêu Đình, em là đồ ngốc!" Hốc mắt Tô Mộ Tuyết lên men, ngày càng nóng, quyết định chút nữa sẽ ăn hết hộp đào khô này.

**

Vài ngày sau

"Leng keng leng keng!" Chuông cửa vang lên, Diệp Tiêu Đình trò chơi trong tay, đeo dép lê đi mở cửa: "Ai vậy?"

"Xin chào, anh có bưu phẩm, xin mời ký nhận."

Ký tên xong, Diệp Tiêu Đình nhìn địa chỉ viết trên hộp đồ, cũng không có viết danh tính cụ thể của người nhận, đầu lại suy nghĩ một chút, "Gần đây mình có đặt gì sao?" Vừa nghĩ vừa theo thói quen mà xé giấy bọc ra.

Mà ở trong hộp đồ chính là một cái trứng rung màu hồng phấn!!!

"Vì sao lại có loại đồ vật này gửi về nhà chứ? Ai đùa dai vậy? Diệp Tiêu Đình nghi hoặc, kiểm tra trên dưới hộp đồ, cuối cùng từ một kẽ hở nào đó rơi ra một tấm thiệp, mặt trên viết tên sản phẩm, thương hiệu và giá cả, còn có tên tài khoản của người mua -- Tuyết Nhi bé nhỏ...

"Không phải chứ?!" Tuyết Nhi bé nhỏ là nickname mua hàng online của Tô Mộ Tuyết, cho nên, trứng rung này là cô mua??? Diệp Tiêu Đình quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, một đứa con gái mua cái đồ vật này về, cô rốt cuộc là muốn làm gì?!