Chương 6: Lén lút

Hai người vừa mở cửa phòng, chưa kịp đi ra thì đã thấy Phương Lạc Vân đang đứng bên ngoài đợi

Phương Nhã Tịnh xoa đầu nàng mà ân cần nói: “Để muội đợi lâu rồi”. Phương Lạc Vân được tỷ tỷ sủng nịnh thì lập tức đỏ mặt, lí nhí đáp: “Không lâu, muội cũng chỉ vừa mới xong”

Nhìn cảnh “tình chàng ý thϊếp” này khiến Tống Mạn Tình khó chịu trong lòng. Cô vội cắt ngang: “Được rồi, đi thôi”

Ba người đặt một phòng tắm riêng hạng sang. Vừa đẹp vừa rộng, vừa không phải chen chút với nhiều người. Xung quanh còn có tường rào che chắn, đảm bảo riêng tư

Tống Mạn Tình liền nhìn Phương Lạc Vân, ánh mắt lộ rõ ý: “Hôm nào mình cũng làm chuyện đó ở đây đi”. Tuy Lạc Vân tỏ ra không thèm để tâm đến ý đồ “giữa ban ngày khiêu da^ʍ” của cô, nhưng nàng cũng hơi ngượng ngùng

———

Nhìn hai tỷ tỷ xinh đẹp kiềm diễm ở trước mặt. Phương Lạc Vân nứиɠ muốn tẩu hoả nhập ma. Tỷ tỷ hồ ly tinh vừa soái, vừa quyến rũ. Tỷ tỷ tiên nữ cấm dục, toàn thân khí chất thoát tục lung linh. Dù là phong cách nào hai người cũng là đẹp nhất

Chỉ cần nhìn hai mỹ nhân trước mặt thôi chỗ đó của nàng cũng ướt rồi. Nghĩ tới việc da^ʍ thuỷ của mình đang hoà cùng nước suối mà hai đệ nhất mỹ nữ tắm. Trong lòng Phương Lạc Vân gào thét, trời ạ, nàng đúng là phạm tội đáng chết

Tống Mạn Tình hiểu nhất nàng đang nghĩ gì. Hơn nữa vừa rồi thấy Nhã Tịnh và Lạc Vân thân mật. Cô vẫn còn ôm một bụng hoả khí trong lòng. Vì vậy nhân lúc nhân viên để đồ uống trước cửa phòng. Cô nhờ Phương Nhã Tịnh ra lấy, còn mình tranh thủ vài phút ngắn ngủi để trêu chọc cơ thể của nàng

Nhìn bóng lưng tỷ tỷ rời đi trong khi chỗ đó của mình đang bị ngón tay của người khác vuốt ve. Thật sự khiến Phương Lạc Vân nứиɠ điên. Thêm cảm giác sợ hãi tỷ tỷ có thể quay đầu lại bất cứ lúc nào. Thời gian lại quá ngắn ngủi để hai người có thể tách ra như không có chuyện gì. Thật sự quá nguy hiểm

Cảm nhận tất cả cơn sướиɠ mà Tống Mạn Tình mang lại. Còn cả cơ thể quỷ quyệt của cô đang áp vào người nàng. Quá… tội lỗi

Tội lỗi, lo sợ, mỹ nhân,… Tất cả đều khiến một người bình thường không thể chịu nổi. Huống hồ là một người vốn đã có máu da^ʍ như Phương Lạc Vân

Đúng rồi, chính là cách vuốt ve này. Cách mà sáng nay Tống Mạn Tình đã làm với ly cà phê để kí©ɧ ɖụ© nàng. Cũng là cách khiến phụ nữ sung sướиɠ mà không một động tác thừa

Trong lúc hưởng thụ đến hồn bay phách lạc, Phương Lạc Vân vô tình rên lên một tiếng. Chuyện này đến cả Tống Mạn Tình cũng chưa có tính tới. Lạc Vân giật mình bụp miệng mình lại. Chắc chắn… Phương Nhã Tịnh đã nghe thấy

Phương Nhã Tịnh quay lại nhìn. Có lẽ do quá sợ hãi, Phương Lạc Vân còn không nhận thức được Tống Mạn Tình đã quay trở lại vị trí ban đầu như không có chuyện gì

“Tiếng vừa rồi…” Phương Nhã Tịnh nghi ngờ, lên tiếng hỏi

Phương Lạc Vân không thể kiểm soát nhịp đập của tim mình nữa. Nàng nuốt một ngụm nước miếng, sợ đến mức đỏ mặt thừa nhận: “Là… là muội phát ra…”

Tống Mạn Tình có hơi ngạc nhiên khi thấy Lạc vân thừa nhận. Bất quá mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát. Dù Lạc Vân có trả lời ngốc thế nào cô cũng có cách để cứu nguy cho nàng

Phương Nhã Tịnh đương nhiên biết đó là âm thanh của nàng, nhưng cô không dám tin. Muội muội ngây thơ đơn thuần của cô, sao có thể làm ra loại chuyện như rên ở nơi công cộng được chứ?

Nhưng cũng vì không tin Lạc Vân sẽ làm ra loại chuyện đó, nên Phương Nhã Tịnh lại nghi ngờ chính mình

Hẳn là do cô nghĩ nhiều rồi. Phương Lạc Vân luôn là em gái nhỏ ngây thơ, ngốc ngếch. Nếu như em ấy thật sự có phát ra âm thanh giống tiếng rên thì Phương Lạc Vân cũng không biết gì. Là do bản thân cô suy nghĩ bậy bạ làm em ấy sợ

Nhận thấy tỷ tỷ không còn nghi ngờ gì nữa. Phương Lạc Vân cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại. Nhưng nỗi sợ qua đi, cơn nứиɠ vẫn còn. Hơn nữa Tống Mạn Tình chưa thoả mãn nàng, chỉ càng khiến nàng nứиɠ hơn mà thôi

Phương Lạc Vân chịu không nổi. Đành phải kép chặt đùi, chà ép lên hộŧ ɭε để tự tɧẩʍ ɖυ bằng đùi mình mà thôi. Trước mặt đã có sẳn mỹ sắc kí©ɧ ɖụ© cho nàng rồi, chắc là nàng có thể tự thân vận động. Nàng nghĩ vậy, nhưng không nổi

Cái l*и dâʍ đãиɠ của nàng đã quen bị thao điên cuồng mấy tiếng. Sao có thể vì chút trò mèo này mà thoả mãn được chứ? Khó chịu, quá khó chịu

Phương Lạc Vân không biết gương mặt mình đã đỏ lên vì động dục. Phương Nhã Tịnh thấy vậy, còn nghĩ là vì nước quá nóng khiến nàng không chịu được. Cô lên tiếng ngọt nhẹ hỏi han nàng, nhưng Phương Lạc Vân cứ lắp bắp mãi nói không rõ ràng. Cô liền nhất quyết bế nàng ra khỏi hồ tắm

Chút sự tiếp xúc thân mật này khiến chỗ đó của Lạc Vân co bóp liên hồi. Nếu đã không phải tắm nữa, vậy Phương Lạc Vân sao có thể trần chừ? Nàng lập tức xin đi vệ sinh, mục đích đương nhiên là để tiện tự thao bản thân rồi