"Con?" Nguyễn phụ, Nguyễn mẫu ngây ngẩn cả người.
Nguyễn Dư nhướng mày, nở một nụ cười vô cùng bình thản lại tự tin: "Sao vậy, a cha, a nương không tin con sao? Trước kia con quản lý cửa hàng, thôn trang, còn có nô bộc, ít nhất cũng có đến trăm người, hay là…"
Nàng dừng lại một chút, nhìn về phía Nguyễn phụ, cười: "Hay là a cha cảm thấy nữ nhân sẽ không quản lý được tửu lầu?"
"Tất nhiên không phải!" Nguyễn phụ lập tức phản bác.
Tuy rằng tính tình của ông rất truyền thống, nhưng ông lại không mù quáng, thêm nữa khi còn trẻ ông ra bên ngoài đi học, tầm mắt so với người ở quanh quẩn tại trấn Thanh Sơn này rộng rãi hơn nhiều, ở trấn Thanh Sơn, đa số cuộc sống của nữ nhân là sinh ra lớn lên đến độ tuổi thành thân thì sẽ lập gia đình, sau đó sinh con đẻ cái.
Nhưng bên ngoài trấn Thanh Sơn lại có rất nhiều nữ nhân không giống như vậy, lúc trước, khách điếm ông ở lúc vào kinh thi cử là do một vị phụ nhân mở ra, quán trà, tiệm điểm tâm bên cạnh cũng đều là nữ nhân mở bán, chỉ riêng nói về tổ tiên Nguyễn gia cũng đã từng có nữ nhân làm chủ gia đình.
Nếu như thế thì sao ông có thể cảm thấy nữ nhân không quản lý được tửu lâu?
Chỉ là… ông rất kinh ngạc.
"A Dư, ta biết trước kia con ở Nguyễn gia có kinh nghiệm quản lý cửa hàng và hạ nhân, nhưng mà quản lý tửu lầu sẽ không thoải mái." Nguyễn mẫu mở miệng nói trước, đối với bà mà nói, quản lý tửu lầu là chuyện vô cùng mệt mỏi, làm sao bà có thể cho a Dư chịu khổ?
"Hơn nữa, hiện giờ những người ở tại Kim Hương Lâu đều là những người có kinh nghiệm đã từng đi theo tổ phụ của con, bọn họ sẽ không giống hạ nhân bình thường, con muốn quản lý Kim Hương Lâu không chỉ cần quản lý sổ sách, người, mà còn phải làm cho bọn họ tin phục con nữa."
Đàm Diệu là nghĩa tử của Nguyễn gia, đối với Nguyễn gia thì có thể xem là một nửa người nhà , nhưng cho dù là vậy, lúc trước khi ông ấy thay lão gia quản lý tửu lâu cũng bị khá nhiều người gây khó dễ.
Cho đến sau này khi học xong tay nghề mới được các vị lão làng ở Kim Hương Lâu tán thành.
Nguyễn phụ hít sâu một cái rồi nói tiếp: "Người của thế hệ trước rất cổ hủ, nếu bọn họ không tiếp thu con, thì sẽ không phục con, trước đây Đàm thúc thúc của con là vào Kim Hương Lâu học nghề, sau khi học thành tài được nhận nhiều lời tán thành, lúc này bọn họ mới bằng lòng nghe ông ấy nói."
Nguyễn Dư nghe xong thì hiểu được việc này phải dựa vào trù nghệ chinh phục bọn họ.
"Chuyện này đơn giản thôi mà." Dưới ánh nến, nàng nâng lên khuôn mặt tươi cười, đôi mày giãn ra, khóe môi cong cong: "Con làm cho a cha, a nương vài món dùng thử, cha mẹ nếm trước rồi lại nói sau?" Vừa lúc thời gian trò chuyện cũng khá lâu, thức ăn trên bàn cũng đã lạnh.
Tính tình của nàng luôn là nói xong làm liền, lúc này đã thu dọn thức ăn ở trên bàn xong xuôi, đi vào phòng bếp.
"A Dư…" Nguyễn mẫu đứng dậy muốn ngăn cản nàng, lại bị Nguyễn phụ cản lại.
"Ông làm gì vậy?" Bà nhíu mày quay đầu lại.
Nguyễn phụ nhìn bóng dáng Nguyễn Dư đi xa, bóng dáng đó rõ ràng nhìn thoáng qua rất gầy yếu, giống như gió lớn một chút là có thể thổi nàng bay lên, nhưng bước chân của nàng lại rất kiên định, dù cho có gió núi hay sóng biển cũng không thể cản trở nàng con đường mà nàng muốn đi.
"Bà còn nhớ rõ khi bà biết a Dư mới là con gái của chúng ta, bà đã nói gì không?"
Đột nhiên ông đặt câu hỏi làm cho Nguyễn mẫu sửng sốt một chút. Một hồi lâu, Nguyễn mẫu mới lấy lại tinh thần, bà nhớ tới ngày ấy biết được việc này, bà nhào vào trong lòng Nguyễn phụ, khóc đến nát hết ruột gan, bà còn nhớ rõ ngày ấy bà nói: "Nếu a Dư nguyện ý trở về, con bé muốn cái gì ta đều cho, con bé muốn làm cái gì ta cũng đều đồng ý, chỉ cần con bé trở về."
Vẻ mặt của bà kinh ngạc, nhìn về phía Nguyễn phụ.