Chương 44

Dưới bóng đêm, đèn đuốc của Nguyễn gia sáng trưng, nhưng thời khắc này vốn nên là lúc một nhà ba người trải qua bữa tối ấm áp thì không khí lại có chút lạ lùng, không biết qua bao lâu, Nguyễn Dư mới lúng túng lên tiếng hỏi: "Ý của ngài đang nói là nhận một người làm con thừa tự?"

Nguyễn mẫu nhìn thoáng qua Nguyễn phụ, thấy ông im lặng không nói lại cúi đầu lau nước mắt, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Tổ tiên của Nguyễn gia có quy định, Kim Hương Lâu chỉ có thể giao cho đại phòng quản lý, trước đây là Đàm thúc thúc của Đàm gia giúp phụ thân của con lo liệu.”

“Nhưng vào tháng trước, Đàm thúc thúc chết do bệnh, hiện tại Kim Hương Lâu không có người quản lý, mà cha của con, ông ấy…lại phải dạy đám đệ tử kia."

Tiếng nói dần dần nhỏ xuống rồi biến mất, nhưng cũng đủ làm cho Nguyễn Dư hiểu rõ được chuyện này.

Bạn tốt của cha nàng, cũng chính là con nuôi của tổ phụ nàng - Đàm Diệu vốn là thay thế phụ thân nàng quản lý Kim Hương Lâu, vì giúp cho phụ thân có thể mở phòng dạy học để dạy dỗ học sinh, nhưng mà vào tháng trước, Đàm thúc thúc bệnh chết, ca ca lại không muốn tiếp nhận Kim Hương Lâu nên rời nhà bỏ trốn, mới tạo nên tình trạng hiện tại…

Bây giờ, một là ca ca quay về tiếp nhận Kim Hương Lâu, nhưng vấn đề ở đây là không ai biết ca ca đi nơi nào. Hai là phụ thân giao phòng dạy học cho người khác, bản thân mình đi quản lý Kim Hương Lâu.

Tất nhiên là điều này cũng không thành sự thật, ngay cả đang bị bệnh mà cha nàng cũng không thể yên tâm về đám đệ tử kia thì làm sao có thể lựa chọn rời đi?

Còn có một cách là nhận con thừa tự ở trong tộc có độ tuổi thích hợp, ví dụ như đường huynh Nguyễn Trác Bạch của nàng.

Đây là chuyện mà ở kiếp trước Nguyễn Dư không hề hay biết, nhưng đúng là nàng có nhớ tới một sự kiện…

Kiếp trước cha mẹ lần lượt qua đời, lúc ca ca trở về đã bị nhị thẩm của nàng mắng chửi hắn bất hiếu, lại còn kết hợp với người trong tộc buộc ca ca ấn dấu tay trên khế ước, để hắn buông bỏ việc tiếp quản Kim Hương Lâu…

Thời điểm đó nàng cũng không biết tầm quan trọng của Kim Hương Lâu, chỉ nghe nói đến cuối cùng là do đường huynh Nguyễn Trác Bạch tiếp nhận.

Nhưng một thời gian thật lâu về sau, Kim Hương Lâu vẫn quay về trong tay của ca ca.

Về phần trong đó đã xảy ra chuyện gì, thời điểm đó nàng đã ở Trường An xa xôi, nên không biết được, chỉ biết là sau này ca ca chỉnh đốn lại danh tiếng của Kim Hương Lâu, làm cho nó nổi tiếng như xưa, có mặt khắp Đại Ngụy.

Trước tiên không đề cập tới việc ca ca đi đâu, cũng không để ý đến việc ai sẽ sở hữu Kim Hương Lâu, chỉ riêng nhìn thái độ của cha mẹ nàng là biết họ không muốn nhận con thừa tự.

Nên nàng mở miệng hỏi thẳng: "A cha, a nương, trong lòng cha mẹ nghĩ như thế nào?"

"Chúng ta…" Nguyễn mẫu nhìn Nguyễn Dư, im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: "Tất nhiên chúng ta không muốn nhận con thừa tự, ta với cha con cũng không phải là không có con, nhận con của người khác làm gì? Đường huynh của con không tệ, chúng ta cũng thật sự thích hắn, nhưng cái thích này lại không giống với sự yêu thương đối với con ruột nhà mình."

Nghĩ đến trước đây hắn ta gọi bà bằng "Đại bá mẫu" giờ phải sửa lại gọi bằng "Nương", làm cho trong lòng bà khó chịu vô cùng, hơn nữa bà cũng không muốn cho Đình Chi đau lòng khi trở về lại nhìn thấy tình huống như vậy.

"Phụ thân thì sao?" Nguyễn Dư lại nhìn về phía Nguyễn phụ.

Nguyễn phụ lắc lắc đầu, giọng nói nặng nề: "Tất nhiên ta cũng không muốn."

Nếu cha mẹ đều không muốn, thì việc này đơn giản hơn rất nhiều, lúc này Nguyễn Dư mới cười rộ lên: "Vậy thì đơn giản, con tiếp nhận là xong."

Vừa khéo hiện tại nàng cũng không biết làm cái gì, quản lý tửu lầu cũng coi như là nghề cũ của nàng, nếu sau này ca ca trở về muốn tiếp nhận lại, nàng trả lại cho huynh ấy là xong.