Hai bờ sông liễu rủ lả lướt, mặt hồ thuyền hoa điểm điểm, phong cảnh như họa, sen nước bay hương không khỏi làm nhân tình nhộn nhạo.
Một góc giữa hồ, trên một chiếc thuyền xa hoa truyền đến tiếng đàn xa xưa, đạm bạc như nhìn thấu danh lợi thế tục. Tiếng nhạc hỉ nộ ái ố dạt dào tình cảm, không phải người bình thường có thể đàn ra được.
Một tiếng nói lười biếng cắt đứt tiếng đàn, “Dừng, dừng! Ninh Hi, cầu xin ngươi đừng đánh nữa, tiếp tục thì bổn vương sẽ nhìn thấu thế tục hồng trần rồi đi xuất gia làm hòa thượng mất!”
Ninh Hi dừng đánh đàn lại, thanh âm ôn nhã, cười nhạt nói: “Yên tâm, ngươi cho dù có làm hòa thượng thì cũng là hòa thượng đào hoa, chưa đến nửa tháng sẽ bị pương trượng đại sư trục xuất ra khỏi chùa thôi!”
“Ha ha ha, có thể nha! Ha ha ha…” Đồng Xa cười sang sảng, phụ họa nói.
“Làm gì có khả năng này. Ta nói này, Đồng Xa, bổn vương sao lại cảm thấy ngươi đã ăn trong chén lại còn nhìn trong nồi!” Ngũ vương gia nhướng mày, chế nhạo nói.
“Ngũ vương gia nói lời này là có ý gì?” Đồng Xa khó hiểu hỏi.
“Nhìn một cái xem, vị trí này của bổn vương, đưa lưng về phía khoang thuyền, còn không phải do ngươi an bài! Ngươi đã có Bảo Nhi tiểu thư rồi mà bổn vương nhìn Đào Nhi cũng không được, ngươi nói xem ngươi có phải đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi hay không?”
“Ngũ vương gia, người oan uổng cho mạt tướng rồi. Trong lòng mạt tướng chỉ có một mình Bảo Nhi tiểu thư, nói rõ với người đi, Đào Nhi là người Hàn Đại tướng quân yêu mến, chẳng qua là gần đây cãi nhau nên xa cách một chút, nhưng mà rất nhanh sẽ trở lại! Hàn Đại tướng quân đối với mạt tướng ân trọng như núi, nữ nhân hắn nhìn trúng thì sao mạt tướng lại dám mơ ước chứ!”
“Ngươi còn không cho bổn vương mơ ước đó, hừ! Ngươi thật đúng là đủ trung tâm!” Ngũ vương gia vừa nghe Đào Nhi là hoa đã có chủ thì trong lòng không khỏi chua lòm.
Trong khoang thuyền hoa, Bảo Nhi tiểu thư ghé vào trên bàn, nhàm chán nhìn Đào Nhi đang làm đèn hoa sen.
“Đào Nhi, ngươi thật là khéo tay, cái gì cũng biết làm, ai mà cưới được ngươi thì thật đúng là có phúc!”
Đào Nhi cười nói: “Tiểu thư, nếu Đào Nhi cái gì cũng không biết làm thì còn gọi là tỳ nữ gì nữa chứ!”
“Đào Nhi, ngươi thích ca ca hay là Hàn Đại tướng quân vậy?” Bảo Nhi tiểu thư bát quái hỏi.
Đào Nhi dừng lại, trầm mặc một hồi rồi nhìn chằm chằm đèn hoa sen trong tay, “Tiểu thư, hai người kia đều không phải là người mà nô tỳ thích được, nô tỳ chỉ làm liên lụy bọn họ thôi!”
“Đào Nhi, người chính là quá thiện lương, toàn suy nghĩ cho người khác mà lại không suy nghĩ vì chính mình! Ta cảm thấy ngươi và Hàn Đại tướng quân rất xứng đôi, Hàn Đại tướng quân là anh hùng cái thế, Đào Nhi là mỹ nhân bế nguyệt tu hoa tuyệt thế. Từ xưa đến nay, anh hùng không phải đều nên xứng với mỹ nhân sao?” Bảo Nhi tiểu thư tiếc hận thở dài, “Ai, Đào Nhi, ngươi không phải tỳ nữ thì tốt rồi!”
“Ai, có!” Bảo Nhi tiểu thư đột nhiên kinh hỉ kêu lên.
Đào Nhi bị nàng làm sợ đến mức run tay, “Có cái gì? Tiểu thư, người làm ơn đừng lúc kinh lúc rống có được không? Người nhìn một cái xem, cánh hoa sen này đã dính keo hết cả rồi!”
“Đào Nhi, ta kêu cha thu ngươi làm con nuôi thì ngươi không phải sẽ biến thành thiên kim đại tiểu thư Trần gia sao? Oa, quá hoàn mỹ!” Bảo Nhi tiểu thư nói xong, còn kích động mà vỗ tay cho chính mình.
Đào Nhi thở dài, nàng biết chuyện này không có khả năng nhưng cũng vì biết được Bảo Nhi tiểu thư có một phần quan tâm như vậy mà cảm động không thôi.
Một con thuyền nhích lại gần, “Thuộc hạ tham kiến Ngũ vương gia! Thái hậu truyền chỉ, muốn Vương gia tiến cung thưởng hoa sen cùng Thái hậu!”
Một thị vệ áo xanh quỳ xuống hành lễ nói.
“Đã biết, đứng lên đi!” Ngũ vương gia mặt không biểu tình, kêu thị vệ đứng dậy nhưng trong lòng đầy oán trách, “Trong cung có hoa sen gì mà thưởng thức chứ, hằng năm đều là cái hình dáng kia! Thái hậu cũng thật là, có nhiều người bồi bà như vậy còn chưa đủ, còn phải kéo thêm bổn vương! Hại bổn vương không thể cùng Đào Nhi thả đèn hoa sen hứa nguyện! Lãng mạn một hồi giống nam tử dân gian bình thường sao lại khó như thế chứ?” Có nước mắt cũng chỉ có thể chảy xuống bụng, hắn cuối cùng cũng phải băn khoăn với uy nghiêm của Thái hậu.
Ngũ vương gia chỉ đành cáo từ cùng Ninh Hi công tử và Đồng Xa, xoay người sải bước lên chiếc thuyền tới đón hắn. Khi hắn nhìn đến Bảo Nhi tiểu thư và Đào Nhi nhô đầu ra từ cửa sổ thuyền hoa thì nghĩ thầm, “Đồng Xa, lúc này làm sao ngươi có thể ngăn cản được chứ?” Mở quạt xếp ra, hắn bày ra tư thế ngọc thụ lâm phong, điện chết người không đền mạng, vứt cho Đào Nhi một ánh mắt mê hoặc rồi mới đắc ý lệnh thuộc hạ chèo thuyền cập bờ.
“Oa, thật là yêu nghiệt, thì ra là một Vương gia! Hắn vừa rồi còn chớp mắt với người đó, ta đứng bên cạnh đều bị hắn bắn điện tới rồi. Đào Nhi, ngươi…” Bảo Nhi tiểu thư quay đầu, lại phát hiện Đào Nhi đã ngồi bên cạnh bàn, chuyên tâm làm đèn hoa sen. Nàng ấy thở dài, “Mỹ nam quyến rũ như thế mà cũng không động lòng, chắc chắn trong lòng có người. Đúng, nhất định là Hàn Đại tướng quân, không sai!”
“Tiểu thư, đèn hoa sen làm xong rồi! Có thể viết tâm nguyện lên tờ giấy rồi bỏ vào bên trong đèn hoa sen!” Đào Nhi cao hứng, vẫy vẫy tay gọi tiểu thư lại.
“Nhanh như thế đã làm xong rồi. Tốt, ta đi kêu Đồng Xa lại cùng nhau viết!” Bảo Nhi tiểu thư cao hứng, phấn chấn chạy ra khỏi khoang thuyền.
Mọi người đều đi vào trong khoang thuyền, chuẩn bị bút bắt đầu viết tâm nguyện.
“A, tâm nguyện của ta rất nhiều á, chỉ có thể viết một cái sao?” Bảo Nhi tiểu thư phiền não cau mày nói.
“Đương nhiên rồi tiểu thư, chỉ có thể viết một cái muốn thành sự thật nhất! Nô tỳ nhường có người viết là người sẽ có thể viết thêm một tâm nguyện nữa!” Đào Nhi đem đèn hoa sen trong tay nhường cho Bảo Nhi tiểu thư.
“Đào Nhi, ngươi cũng chưa viết nguyện vọng sao? Cũng được, để ta viết cho người một cái tâm nguyện rất, rất tuyệt đi!” Nói xong, nàng ấy liền nhấc bút lên viết.
Đào Nhi nhìn bộ dáng nghiêm túc đáng yêu của Bảo Nhi tiểu thư thì không khỏi vui vẻ nở nụ cười. Nụ cười tươi sạch sẽ, tốt đẹp như vậy rung động lòng người.
Ninh Hi công tử nhìn có chút thất thần. Cuộc sống hắn hình như có thêm sắc thái mới, hy vọng có thể bảo hộ nụ cười tươi này cả đời, cho đến vĩnh viễn…
“Ninh Hi công tử, ta viết xong rồi, Ninh Hi công tử… Ninh Hi công tử!” Đồng Xa kêu hắn ba tiếng, Ninh Hi công tử mới phản ứng lại.
“À, ngươi viết xong rồi à, ta cũng đang định viết đây!” Ninh Hi công tử nói xong thì ưu nhã đề bút, cúi đầu viết.
“Ai, Đào Nhi, không được nhìn! Nhìn thì sẽ không linh nghiệm!” Bảo Nhi tiểu thư giấy tờ giấy vừa viết ra sau lưng, không cho Đào Nhi xem.
“Được rồi, được rồi, nô tỳ không xem là được rồi!” Đào Nhi sủng nịch nói với Bảo Nhi tiểu thư.
“Ừ, vậy mới đúng chứ. Đèn hoa sen màu tím bên này chính là nguyện vọng của ta, cái màu hồng nhạt là nguyện vọng của Đào Nhi! Đại công cáo thành!” Bảo Nhi tiểu thư vui vẻ xoa xoa tay.
Ăn xong cơm chiều, trời đã đen lại. Nơi nơi giăng đèn kết hoa, đám đông ồ ạt.
Người người tụ tập bên bờ sông, nhẹ nhàng đẩy đèn hoa sen trong tay vào trong nước, nhất thời, mặt sông trở thành ngũ quang thập sắc, đẹp không sao tả xiết!
“Bảo Nhi tiểu thư, qua bên này thả đi, bên này ít người hơn!” Đào Nhi lôi kéo Bảo Nhi tiểu thư vào bờ sông. Bảo Nhi tiểu thư thật cẩn thận thả hai ngọn đèn hoa sen tới mặt nước, theo dòng nước càng trôi càng xa…
Sáng sớm tinh mơ, Hàn tướng quân đã bị Thái hậu tuyên đến trong cung thưởng sông ăn tiếc. Xã giao một ngày, cười đến người vừa chết lặng vừa mỏi mệt nhưng tâm tình vẫn vô cùng phiền muộn như cũ. Thế là, Hàn tướng quân một mình ra khỏi cung, đến sông Đào bảo vệ thanh biên đi bộ một chút, hít thở không khí.
Hàn tướng quân ôm cánh tay đứng ở sông Đào bảo vệ thành biên, từng trận gió nhẹ thổi qua làm vạt tay áo rộng bay bay. Mũi thẳng tắp, hình dáng sườn mặt hoàn như như đao tước, trên người ẩn ẩn tản ra một khí chất vương giả.
Nơi xa có một ánh đèn hoa sen hồng nhạt lóng lánh, dường như mang theo hy vọng cuối cùng của cả đời trôi theo dòng nước, phiêu diêu theo hướng Hàn tướng quân mà đến.
Hàn tướng quân khom lưng, duỗi tay dễ dàng vớt đèn hoa sen từ dưới sông lên. Thấy bên trong có một mảnh giấy cuốn nhỏ, hắn nhịn không được mà mở ra thì thấy: Cuộc đời này nguyện cùng Hàn Thế Bình tướng quân kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ. Đào Nhi kính thượng…
“Đào Nhi, là Đào Nhi viết!” Trái tim Hàn tướng quân nháy mắt bị vui sướиɠ lấp đầy, khóe miệng gợi cảm cong lên thành một nụ cười vô cùng hạnh phúc.