Chương 22: Tướng quân cự hôn (thượng)

Hàn tướng quân lâm triều xong, vừa mới trở lại phủ tướng quân, từ lúc say rượu đến nay đầu còn có chút đau đớn. Đêm qua uống rượu say mèm, một là bởi vì viết được tâm ý của Đào Nhi đối với hắn mà cao hứng, có chút quá mức nên mới có thể không tiết chế như thế, hai là bởi vì không muốn cho Thái hậu có cơ hội mở miệng tứ hôn. Nếu trước mặt nhiều đại thần tai to mặt lớn như vậy mà Thái hậu nói ra thì rất khó thu hồi, đến lúc đó ai cũng không xuống đài được, với tính tình của Thái hậu thì vô cùng có khả năng sẽ kéo hắn ra ngoài chém đầu.

“Đại tướng quân, Liễu công công tới, đang chờ trong phòng!” Thị vệ cung kính hành lễ, bẩm báo với Hàn tướng quân.

“Đã biết, ngươi đi xuống đi!” Nói xong, Hàn tướng quân nâng cao tinh thần, vững vàng nện bước đi vào đại sảnh.

Liễu công công vừa thấy Hàn tướng quân thì lập tức buông bát trà trong tay, che ngực lại, giọng nói ái nam ái nữ, “Ai u, Hàn Đại tướng quân quả thật là nam tử uy vũ bất phàm, khí vũ hiên ngang, nhìn mà tiểu tâm can của tạp gia nhảy loạn phịch phịch này!”

Bị hoạn quan khích lệ thật sự không có gì là cao hứng, ngược lại còn làm Hàn tướng quân vô cùng ghê tởm!

Hàn tướng quân miễn cưỡng lễ phép hạ khóe miệng giả vờ mỉm cười, “Liễu công công quá khen, không biết công công lần này đến là vì chuyện gì?”

“Tạp gia phụng ý chỉ của Thái hậu tuyên Hàn Đại tướng quân vào cung tấn kiến! Đại tướng quân không có chuyện gì thì vẫn nên nhanh theo lão nô tiến cung đi!” Liễu công công cười tủm tỉm, cầm phất trần trong tay đảo qua, khom lưng làm ra tư thế mời.

Thật là tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, Hàm tướng quân đau đầu xoa huyệt thái dương, “Công công, mời đi trước!” Rồi mới bất đắc dĩ mà đi theo Liễu công công tiến cung gặp Thái hậu.

Tới cửa tẩm cung của Thái hậu, Liễu công công dừng bước, nói với Hàn tướng quân: “Hàn Đại tướng quân vào đi thôi, lão nô chờ ở bên ngoài!” Hàn tướng quân gật đầu, rất không tình nguyện mà chậm rãi đi vào.

Thái hậu ngồi trên chính vị, bộ dáng rất là nghiêm túc. Người được bảo dưỡng thích đáng, mơ hồ có thể thấy được phong vận khi trẻ tuổi. Bên cạnh còn có hai tiểu cung nữ cẩn thận hầu hạ hai bên.

“Mạt tướng tham kiến Thái hậu! Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!“ Hàn tướng quân quỳ xuống hành lễ.

“Hàn Đại tướng quân bình thân! Hôm nay, ai gia tìm ngươi tới là có một chuyện rất quan trọng!” Thái hậu khách khí cười cười, nói tiếp: “Tam công chúa đối với Hàn Đại tướng quân rất ái mộ, tướng quân uy vũ nên xứng với công chúa kiều quý, từ xưa anh hùng xứng mỹ nhân. Ai gia muốn thúc đẩy đoạn nhân duyên tốt đẹp này, không biết ý Hàn Đại tướng quân như thế nào?”

“Mạt tướng nhận được sự yêu thích của Thái Hậu thì vô cùng cảm kích, nhưng mạt tướng vô đức vô năng, thật không dám trèo cao tới công chúa!” Hàn tướng quân vội vàng quỳ xuống đất hành lễ chối từ.

“Hàn Đại tướng quân quá khiêm nhượng, hay là đã có người vừa ý?” Thái hậu hỏi.

“Đúng vậy!” Hàn Đại tướng quân gật gật đầu.

Thái hậu cười cười, “Việc này không quan tọng, cưới cả hai người, công chúa làm lớn, nàng ấy làm bé. Nam nhân tam thê tứ thϊếp rất bình thường!”

“Không được, Thái hậu! Mạt tướng không thể cưới Tam công chúa làm vợ!” Hàn tướng quân có chút kích động.

Thái hậu thấy rất kỳ quái, đối với nam tử khác, cưới được người mình yêu mến, còn có thể cưới công chúa cao quý, có quyền thế thì đã sớm ngàn ân vạn tạ mà cảm kích đến rơi nước mắt. Mà Hàn Đại tướng quân này là chuyện như thế nào, bà nhẫn nại mở miệng hỏi lại: “Vì sao không thể cưới Tam công chúa làm vợ?”

Hàn tướng quân toàn thân căng thẳng, cái trán rộng lớn đã phủ kín mồ hồ, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên giống như đang cực lực áp chế nội tâm thống khổ và giãy giụa của chính mình, ẩn nhẫn không cho mình mở miệng nói ra nguyên nhân chân thật.

“Sao lại không trả lời?! Chẳng lẽ Tam công chúa không xứng với Hàn Đại tướng quân?!” Trên mặt Thái hậu đã hiện lên vẻ phẫn nộ.

“Đương nhiên không phải!” Hàn tướng quân gian nan mở miệng.

“Nếu không phải thì đừng chối từ nữa! Chuyện này đã định như thế rồi! Được rồi, Hàn Đại tướng quân, ngươi có thể lui xuống, ai gia cũng mệt mỏi!” Thái hậu vẫy vẫy tay nói.

“Mạt tướng khẩn cầu Thái hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Hàn tướng quân vẫn quỳ trên mặt đất không dậy như cũ.

“Lớn mật! Hàn Thế Bình! Ngươi hôm nay năm lần bảy lượt chối từ ngỗ nghịch, có phải không để Hoàng Thượng vào mắt, không để ai gia vào mắt?!” Thái hậu tức giận quát, biểu tình giống như muốn ăn thịt người.

“Mạt tướng không dám! Chỉ khẩn cầu Thái hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Hàn tướng quân không chịu từ bỏ ý định như cũ, cầu xin Thái hậu.

“Hừ! Không dám! Ngươi đâu, kéo Hàn Thế Bình ra ngoài đình đánh hai trăm trượng!” Thái hậu cười lạnh nói, “Nếu ngươi không chết thì ai gia sẽ tự thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!”