Dưới chân núi bị vây chặt như nêm. Trên núi, Hàn tướng quân dẫn dắt chúng tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, hùng hồn hét hò như sấm sét rung trời. Ánh đáo lóa mắt, một đám tặc phỉ máu tươi bão táp, tàn chi rơi rót tan tác, đập vào mắt là nơi nơi ánh lửa tận trời. Thi thể ngang dọc khắp nơi đầy hỗn độn, không ít đạo tặc trên người còn bị liệt hỏa thiêu đốt hừng hực, nằm trên mặt đất tuyệt vọng kêu rên, giãy giụa.
Hàn tướng quân cũng không ngờ sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt tàn nhẫn như vậy, nhưng khi hắn nhìn thấy La Vũ ngã vào vũng máu, huyết nhục mơ hồ, chết thê lương như vậy thì bảo hắn làm thế nào không giận cho được. Nghe được tin hai nữ tử nhu nhược Đào Nhi và Bảo Nhi tiểu thư bị buộc nhảy xuống vực sâu vạn trượng, lại bảo hắn sao mà không hận!
“Đầu hàng cũng gϊếŧ, không đầu hàng cũng gϊếŧ! Hết thảy gϊếŧ sạch! Một người cũng không giữ lại!” Hàn tướng quân hạ lệnh, chúng tướng sĩ lĩnh mệnh.
Phía đông sáng rực, mặt trời hơi nhô lên, tặc phỉ trên núi Sư Tử đã bị tiêu diệt toàn bộ. Hàn tướng quân lệnh thuộc hạ tìm dây thừng chắc chắn, hắn muốn đích thân dẫn người xuống vực tìm Đào Nhi và Bảo Nhi tiểu thư.
“Đại tướng quân, ngài có thể chờ ở đây, vực sâu như thế thật sự quá nguy hiểm, bọn thuộc hạ đi là được!”
“Đúng vậy, Đại tướng quân, ngài đừng đi…”
Chúng tướng sĩ lo lắng cho an nguy của Hàn tướng quân, sôi nổi khuyên răn.
“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa! Ý ta đã quyết, mau! Các ngươi thắt dây thừng cho chắc chút, khi xuống vực rồi thì mọi người phải cẩn thận!” Nói xong, Hàn tướng quân nắm chặt dây thừng, xuống vực đầu tiên.
Hàn tướng quân và chúng quân đều cẩn thận leo xuống, dưới vực sương mù rất dàu, ai nấy đều không nhìn thấy rõ nhưng mọi người đều trừng lớn đôi mắt, cẩn trọng xem xét cây cối xung quanh xem có người bị cành cây giữ lại hay không.
Bỗng nhiên, Hàn tướng quân phát hiện một ống tay áo hồng nhạt treo trên nhánh cây, lập tức kêu mọi người tập trung đến bên này của hắn tiếp tục tìm kiếm xuống.
Không bao lâu, quả nhiên trên một đống lớn dây leo rối rắm phát hiện hai thân ảnh nhỏ xinh. Hàn tướng quân đại hỉ, vội vàng cùng chúng quân ba chân bốn cẳng cứu Đào Nhi và Bảo Nhi tiểu thư đang hôn mê bất tỉnh, đã bị sương sớm thấm ướt nhẹp ra khỏi vực sâu.
Lên tới vách núi, chúng quân cởi bỏ dây thừng, ôm Đào Nhi và Bảo Nhi tiểu thư đến sưởi ấm bên đống lửa.
“Đào Nhi, tỉnh tỉnh, nàng không có việc gì rồi!” Hàn tướng quân vỗ về mặt Đào Nhi, nhẹ giọng kêu. Nhưng Đào Nhi đến một chút phản ứng cũng không có, Hàn tướng quân sờ sờ tràn Đào Nhi rồi duỗi tay xem xét Bảo Nhi tiểu thư, cả hai đều nóng đến dọa người! Nhưng bây giờ chạy về trong thành thì sợ là không kịp, Hàn tướng quân quay đầu hạ lệnh với phó tướng Đồng Xa: “Đồng Xa, ngươi thay bản tướng quân về phục mệnh với Hoàng Thượng! Bản tướng quân muốn đưa Trần tiểu thư và Đào Nhi tới nơi đó của Ninh Hi công tử cứu trị!”
“Đại tướng quân, triều đình gần đây đã kín đáo phê bình ngài, mạt tướng sợ mấy lão thất phu kia lại muốn việc này để nói ngài, xàm ngôn với Hoàng Thượng! Hay là để mạt tướng thay ngài đưa hai vị cô nương đến núi Bích Vân đi?” Đồng Xa tốt bụng nhắc nhở Hàn tướng quân.
“Không cần! Những lão thất phu đó thích nói cái gì thì cho bọn họ nói đi!” Hàn tướng quân rất phản cảm mà nói.
“Vâng! Mạt tướng đã biết!” Đồng Xa thấy Hàn tướng quân khăng khăng như thế thì chỉ đành tuân mệnh hành sự.