Chương 17: Trúng độc không tên

La Vũ chết đối với trên dưới phủ Thượng thư không thể nghi ngờ là đả kích chí mạng. La phu nhân chịu không nổi nỗi đau đớn con mất, kí©h thí©ɧ đến ngất đi mấy lần, La Thượng thư cực kỳ bi thương, canh giữ bên linh cữu La Vũ, một đêm bạc tóc…

Trần Khoa đến phúng viếng lệ rơi đầy mặt, nhìn La Thượng thư vốn dĩ khí phách hăng hái như thế nhưng tóc bạc trắng xóa, cả người phảng phất như già đi cả mấy chục tuổi thì trong lòng càng đau đớn, quỳ xuống nhận La Thượng thư làm nghĩa phụ, hứa hẹn sẽ thay thế hảo huynh đệ La Vũ của mình mà hiếu kính ông như phụ thân chính mình. Tuy rằng như vậy không thể đền bù nỗi đau mất con của La Thượng thư nhưng ít ra có thể làm trong lòng La Thượng thư có chút trấn an.

Núi Bích Vân.

“Bảo Nhi chẳng qua là nhiễm cảm phong hàn, hơn nữa không phải đã được ngươi trị hết sao? Vì sao còn không cho đón về Trần phủ?” Trần lão gia có chút không hiểu ra sao mà hỏi, những người khác cũng rất nghi hoặc nhìn Ninh Hi công tử.

Ninh Hi công tử chần chờ một chút rồi mở miệng nói: “Trần tiểu thư trúng độc, hơn nữa là bị người ta hạ độc ngay từ khi còn bé!”

“Cái gì? Trúng độc! Sao có khả năng đó? Bảo Nhi trúng độc gì?” Trần lão gia quả thực không thể tin được vào lỗ tai của chính mình.

Mọi người đều rất gấp gáp nhưng Ninh Hi công tử vẫn thanh nhã như cũ, tư thái như thánh liên, không nhanh không chậm mở miệng: “Trần tiểu thư trúng một loại gọi là Tịch Quỳ độc do cỏ tinh luyện ra, dùng trường kỳ sẽ làm người ta cả đời không mang thai được!”

“Trần mỗ ta cả đời khắc kỷ bổn phận, việc thiện làm hết, vẫn luôn thờ phụng hòa khí sinh tài, chưa kết oán với bất kỳ kẻ nào, là ai ác độc như thế? Bên cạnh Bảo Nhi chỉ có vυ" nuôi Trần Tẩu và Đào nhi, phụ nữ và trẻ con làm bạn, chẳng lẽ là việc làm do thị thϊếp nào đó ghen ghét mà ra?”

“Không có khả năng, Tịch Quỳ thảo độc rất khó để tinh luyện, dùng lượng không đúng sẽ lập tức trúng độc bỏ mình. Hơn nữa, dung lượng độc mà Trần tiểu thư trúng vô cùng tinh xảo, chỉ trở ngại việc sinh trưởng phát dục của nàng, làm nàng khi so sánh với các nữ tử cùng tuổi giống như một đứa trẻ, nhưng suy cho cùng cũng sẽ không mang thai được! Cho nên kẻ hạ độc nếu không phải cao thủ dùng độc thì chính là đại phu y thuật cao siêu!” Ninh Hi công tử kiên nhẫn giải thích.

“Vậy Ninh Hi công tử, ngươi có thể giải độc cho tiểu nữ được không?” Chuyện tạm thời không rõ ràng lắm thì không cần suy nghĩ nhiều, đến thời cơ thích hợp thì hết thảy đều sẽ tra ra manh mối. Cho nên bây giờ Trần lão gia chỉ nghĩ làm cách nào để giải độc cho nữ như bảo bối.

“Ninh Hi sẽ tận lực, Trần lão gia không cần quá lo lắng!” Ninh Hi công tử hứa hẹn nói.

“Được, vậy thì tốt quá. Nếu có yêu cầu gì thì nhất định phải nói cho Trần mỗ, cho dù là dược liệu trân quý thế nào, ngươi muốn bao nhiêu liền đưa bấy nhiêu!” Trần lão gia thấy Ninh Hi công tử đáp ứng giải độc cho Bảo Nhi thì không khỏi có chút kích động nói.

Ninh Hi công tử không ngờ chính là hắn tốt bụng như thế nhưng lại làm cuộc sống sinh hoạt bình thản của mình hoàn toàn quấy rầy!

Chạng vạng, Ninh Hi công tử đưa lưng về phía hoàng hôn, ngồi bên bàn đá, có chút không bình tĩnh dùng ngón trỏ thon dài vẽ vẽ trên mặt bàn đó, nghĩ lại chính mình có phải quá xen vào việc của người khác hay không…

Nhà tranh nhỏ vốn dĩ đơn sơ nhưng thoải mái trong mười ngày ngắn ngủi đã biến thành một sơn trang tránh nóng xa hoa, làm người ta không thể kinh ngạc, cảm thán tài lực hùng hậu của Trần gia! Núi Bích Vân thanh tĩnh cũng trở nên náo nhiệt như chợ, tỳ nữ và người hầu kết bè kết đội, còn có khi cha con Trần thị, Hàn Đại tướng quân, Đồng phó tướng thỉnh thoảng tới thăm. Càng phiền phức hơn chính là hắn có thêm một cái đuôi nhỏ. Tiểu thư Trần gia tinh lực tràn đầy, cơ hồ hắn đi đến đâu thì nàng liền theo tới đó, không phải tò mò hỏi, cái gì cũng không để yên thì chính là cái miệng nhỏ thao thao bất tuyệt kể tin tức vỉa hè về những việc đến chính hắn cũng không biết hắn đã làm. Thật là khóc không ra nước mắt…