Chương 14: Lâm vào tuyệt cảnh (thượng)

Không biết sau bao lâu, xe gạo thóc cuối cùng cũng ngừng lại.

“Tới đây, các huynh đệ! Khiêng lương thực vào kho hàng đi!” Nhị đương gia vừa hô to với một đám lâu la, vừa phân công Gấu Đen, Độc Lang vác hai cái bao tải chứa Bảo Nhi tiểu thư và Đào Nhi đưa lên sơn trại.

Nhị đương gia cùng Gấu Đen, Độc Lang khiêng bao tải leo lên núi, không lâu sau liền có một đám người từ đỉnh núi đi xuống đón.

“Đại ca, tam đệ, chúng ta đã trở lại!” Nhị đương ggia cao hứng chào hỏi với Đại đương gia Hồ Hải và Tam đương gia Vương Trạch ở trước mặt.

“Nhị đệ vất vả rồi! Bao tải này có thứ tốt gì thế? Còn bắt hai tiểu tử này phí bảy tám phần sức lực khiêng lên sơn trại?” Nói xong, còn duỗi tay đến sờ bao tải đặt ở bên chân Gấu Đen, Độc Lang.

“Cái gì?! Hai tiểu cô nương? Nhị đệ, ngươi đây là làm cái gì? Cuộc đời lão tử hận nhất chính là nữ nhân, ngươi cũng không phải không biết!” Đại đương gia Hồ Hải đã từng bị một nữ nhân xinh đẹp lừa, làm hại hắn cửa nát nhà tan, thiếu chút nữa mất luôn cả mạng cho nên hắn đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp tránh như tránh rắn, thù hận thấu xương!

Nhị đương gia vội vàng giải thích: “Đại ca, ngươi hiểu lầm! Đây là phiếu thịt ta nhặt được dưới chân núi đó! Lần trước chúng ta tuy rằng cướp đi phần lớn cống phẩm nhưng đại đa số đều là kỳ trân dị bảo, trong khoảng thời gian ngắn rất khó bán được, nhưng mấy trăm huynh đệ trong sơn trại cũng phải ăn cơm, sinh hoạt…”

Tam đương gia Vương Trạch đứng bên cạnh Đại đương gia nhìn thế nào cũng không giống kẻ xấu, thật ra lại cực kỳ giống với những thư sinh văn nhược mười năm học tập gian khổ, chỉ để đề tên trên bảng vàng. Hắn thu hồi quạt xếp, nhăn mi thanh tú, nói với Nhị đương gia: “Nhị ca, không phải tam đệ nói ngươi nhưng lần này ngươi thật sự quá lỗ mãng. Triều đình đã hạ lệnh muốn tiêu diệt chúng ta nên mới tạm lánh ở ngọn núi Sư Tử vừa cao vừa hiểm trở này. Lần này, ngươi lại trói một thiên kim tiểu thư tới, chỉ sợ rút dây động rừng, để lộ tiếng gió làm hại tới các huynh đệ!”

“Tam đệ nói rất đúng! Người đâu, đem hai tiểu cô nương này ném xuống sông dưới núi cho lão tử, hủy thi không để lại dấu vết!” Đại đương gia lãnh không hạ lệnh.

Nhị đương gia không cam lòng, phản đối nói: “Không được, thịt mỡ đưa lên miệng rồi sao lại nhả xuống! Đây chính là vụ mua bán tốt, tam đệ chỉ là quá mức cẩn thận. Đại ca, ngươi phải thông cảm cho một mảnh khổ tâm của nhị đệ ta!”

“Đúng vậy, Đại đương gia, tiểu nương tử xinh đẹp như thế sao có thể không làm thịt được! Đặc biệt là tiểu tỳ nữ mặc bạch y này quả thực là cực phẩm nhân gian! Cùng nàng sung sướиɠ một hồi thì đời này chết cũng đáng giá! Ta nói có đúng không, các huynh đệ?” Độc Lang tru giọng, kích động nhiều người, mưu toan thay đổi chủ ý của Đại đương gia Hồ Hải.

Tiếng huýt sáo, tiếng xôn xao nổi lên khắp bốn phía, đám tặc phỉ đi theo sau lưng Đại đương gia giống như một bầy dã lang động đực, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng xanh.

“Mẹ nó! Đều câm miệng cho lão tử! Lỗ tai đều bị đám nhãi ranh các người đâm điếc rồi!” Đại đương gia Hồ Hải quay đầu ra sau lưng rống giận, đám tặc phỉ sợ tới mức run lên, lập tức im miệng.

Thấy mọi người đã an tĩnh lại, Đại đương gia nói tiếp: “Trời đã tối rồi. Nhị đệ, tam đệ, chúng ta đi ăn cơm trước! Gấu Đen, ngươi đem hai tiểu cô nương này vào phòng chất củi cho lão tử, ngày mai lại thương lượng nên xử trí các nàng như thế nào!” Nói xong, ba đương gia dẫn đám tặc phỉ cuồn cuộn đi đến sơn trại.

Bảo Nhi tiểu thư và Đào Nhi bị ném vào một gian phòng chất củi đầy bụi đất, cánh cửa kẽo kẹt đóng lại, cũng bị xích sắt chặt chẽ khóa trụ.

Trăng tròn trắng phấn xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng chất củi, ánh sáng trắng mịn trải đầy đất.

Mí mắt Bảo Nhi tiểu thư giật giật, đột nhiên tỉnh lại ngồi dậy. Nhìn chung quanh bốn phía xa lạ lại dơ bản, nhớ đến ban ngày bị người lạ đánh bất tỉnh, trong lòng nàng cả kinh, thầm than không hay rồi, vội vàng lay Đào Nhi bên cạnh tỉnh lại.

Đào Nhi phát ra một tiếng ngâm khẽ, dần dần thức tỉnh, vừa mở mắt liền cả kinh kêu lên: “Tiểu thư, đây là nơi nào thế? Chúng ta sao lại ở chỗ này?”

Bảo Nhi tiểu thư xoa cái cổ đau nhức, đi đến trước cửa sổ nhìn xung quanh một hồi rồi lại ngồi trở lại bên cạnh Đào Nhi, nói: “Ngươi không nhớ rõ sao? Chúng ta bị người ta đánh bất tỉnh rồi đưa đến nơi này. Ngoài cửa hình như không có ai trông coi, chúng ta thử xem có thể chạy trốn hay không đi!”

Lúc này, một trận gió đêm thổi qua truyền đến tiếng tru ngao ngao như dã thú của mấy nam nhân say rượu. Bảo Nhi tiểu thư và Đào Nhi không khỏi rùng mình một cái, sợ hãi gắt gao ôm nhau.

Ánh trăng dần dần di chuyển, tiếng kêu quỷ khóc sói gào cũng ngừng nghỉ, đêm lạnh như nước.

Độc Lang uống đến say khướt, thất tha thất thêu đi một mạch đến trước cửa phòng chất củi, một chân đã văng cánh cửa, đến xích sắt thô chắc như vậy khóa lại rồi mà vẫn không thể ngăn được một đá của hắn.

Hai con nai nhỏ ôm nhau, hoảng sợ nhìn Độc Lang cười dâʍ đãиɠ, lung lay đi tới chỗ các nàng.

“Hai tiểu nương tử, ca ca tới thương các người đây!” Nói xong, hắn cúi người liền muốn xé vạt áo Đào Nhi.

“Ngươi cút ngay! Đừng tới đây!” Bảo Nhi tiểu thư và Đào Nhi cùng nhau thét chói tai, theo bản năng huơ tay, ra sức đẩy đánh Độc Lang.

Chỉ nghe uỳnh một tiếng, cửa phòng chất củi khép hờ lại bị một người hung hăng đá văng.

“La Vũ!”

“La thiếu gia!”

Bảo Nhi tiểu thư và Đào Nhi kinh hỉ kêu lên.