Chương 8: Bella và Roy

Roy dựa vào Edward, đôi tay trắng nõn cầm chiếc máy tính bảng và chơi trò chơi yêu thích của mình - Snake. Roy hưng trí bừng bừng điều khiển con rắn ham ăn đi vòng quanh trên màn hình thẳng đến khi con rắn tự cắn lấy đuôi của mình thì Roy sẽ bật cười vô cùng thỏa mãn. Tục ngữ có câu, mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành, cho dù Roy không đến mức như vậy nhưng này cũng đủ khiến cướp mất ánh hào quang của người khác.

Đôi bàn tay hoàn hảo của Edward bóc vỏ tôm như thể đó là công việc quan trọng nhất. Tôm được bóc vỏ như một món đồ thủ công trắng sáng. Xiên vào, Edward cầm nĩa rồi nhúng con tôm vào nước sốt, đưa đến cái miệng xinh đẹp của Roy còn đang chăm chú chơi game.

Dù trong ba năm nay, Roy đã trưởng thành không ít nhưng dưới sự chiều chuộng của mọi người, cậu vẫn vô tư như đứa trẻ lần đầu họ gặp, Roy cầm máy chơi game và chỉ chơi duy nhất game Snake không bao giờ chơi trò chơi khác.

“Edward, hôm nay tôm càng ngon quá đi, tối nay chúng ta lại ăn nữa nha!” Roy sau khi gϊếŧ chết con rắn nhỏ háu ăn, vui vẻ nói với Edward.

"Ừ, nhưng mẹ Esme đã quyết định tối nay sẽ làm món cá dấm Hồ Tây. Em không phải thích vị chua ngọt hơn à?”

"Được rồi! Vậy ngày mai chúng ta tiếp tục ăn nhé?"

“Được, tối nay anh sẽ nói với mẹ Esme.” Edward cưng chiều nói. Một tay nhẹ nhàng vòng qua eo Roy, giúp bé cưng dựa vào thoải mái hơn, tay kia cầm nĩa, những miếng bào ngư hấp chín được cắt bằng dao bạc tiếp tục được đưa đến miệng Roy. Và công việc của Roy là một bên dùng tay quẹt quẹt một bên nhai nhai.

Việc ăn uống của Roy luôn được Edward, chủ tịch Hiệp hội ‘Yêu vợ’ lo liệu, mà hai tay Roy lúc nào cũng rãnh rỗi, trước đây sẽ nghịch ngón tay, tóc, nhưng sau đó lại biến thành chơi game. Vốn dĩ trong lúc ăn không nên chơi vì sẽ ảnh hưởng đến tiêu hóa, nhưng vấn đề này có lẽ không tồn tại với ‘người cá’. Thực chất gia đình Cullen không có ma cà rồng nào có thể chống lại vũ khí nước mắt của Roy. Hiện tại ‘nước mắt’ của cậu đã chất đầy một hộp lớn.

Rosalie đặt một ly lớn nước trái cây mới vắt trước mặt Roy, "Uống nước trái cây đi, đừng chỉ ăn như vậy."

Emmett ngồi cạnh Rosalie chỉ chuyên tâm vào việc ăn uống, mẹ Esme nấu ăn càng ngày càng lên tay, nhưng khi nghe thấy câu này, "Em yêu, em càng ngày thiên vị, anh thậm chí còn không có nước trái cây luôn." Rosalie gắp một khối lớn thịt bào ngư nhét vào miệng Emmett, âm thanh lập tức im bặt, phía sau là biểu tình hai mắt đẫm lệ lưng tròng của Emmett.

Emmet thường thấy Roy muốn gì, kết quả mọi người đều đáp ứng cậu. Nhưng mà, Emmett cường tráng lại đi trên con đường ‘mãnh nam đích thực’, còn Roy lại là một chú chim nhỏ, sự khác biệt giữa hai người là chiếc nĩa trên tay Rosalise, bị bẻ cong rồi.

*纯爷们: đây là ngôn ngữ mạng, thường dùng để chỉ một người đàn ông nam tính. Chính là một đàn ông đích thực! Không cần phải đẹp trai hay giàu có, là người đàn ông có trách nhiệm, cởi mở và hay giúp đỡ.

"Bé Roy, đừng chỉ ăn thịt nữa. Đây là cháo hải sản vừa làm sáng nay đó." Alice đẩy một bát ra, "Cái này cũng ngon đấy." Jasper, người ngồi cạnh Alice, cũng mỉm cười gật đầu. Nó thực sự rất ngon, Jasper và Emmett cũng không đếm được hôm qua họ đã ăn bao nhiêu bát cháo hải sản.

“Edward, anh cũng thử đi.” Roy đưa nước trái cây đến miệng Edward, một cái ly hay gì đó, Edward thể hiện anh và Roy chưa bao giờ lãng phí bộ dụng cụ ăn uống thứ hai.

Khi mọi người đang ăn trái cây, Jasper hỏi Edward: "Mọi người có ngửi thấy không, hôm nay trường học đến một con người có mùi hương rất hấp dẫn?" Ma cà rồng gia đình Cullen thông qua điều trị của không gian, hiện tại chỉ cần thỉnh thoảng bổ sung máu là đủ, máu người ngày càng trở nên kém hấp dẫn đối với họ, ngay cả Jasper, người cuối cùng gia nhập gia đình Ma cà rồng ăn chay, về cơ bản không còn đổi sắc mặt khi ở trong đám đông nữa.

"Ừ." Edward và những ma cà rồng khác cẩn thận ngửi và phát hiện ra một mùi khác. Nếu không phải Jasper luôn cẩn trọng, mọi người hẵn đã bỏ qua. Lần theo mùi hương, họ phát hiện ra Bella đang ngẩn người không biết đang nghĩ gì, "Tại sao cô gái này lại ngu ngốc đến vậy?" Emmett vội ‘vuốt đuôi’ Rosalie, "Em yêu, cô ấy còn không đẹp bằng một phần mười em!”

Nói xong lời này, Emmett sắc mặt cứng đờ, không biết vì sao cơ mặt lại giật giật, một lúc sau, bàn tay của Rosalie từ dưới bàn đưa lên, Emmett nhanh chóng xoa xoa eo mình, ui cha, xuống tay tàn nhẫn quá, Emmett cá rằng dù cơ thể hắn là ma cà rồng đi nữa thì cũng bị bầm một mảng rồi!

“Chúng ta chú ý một chút là được rồi, quay về nói lại với Carlisle.” Edward không hề gì đưa tay ra, đặt Roy ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng đỡ đầu Roy gối lên vai anh, sau khi ăn xong, bé người yêu luôn có nửa tiếng buồn ngủ đến mắt mở không lên, "Không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta không còn giống như trước đây nữa.” Nghe Edward nói xong, mọi người đều cảm thấy không sai, liền đem người này ném ra sau đầu.

Sau đó mọi người đi về phòng học của mình, cả buổi chiều Bella luôn trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, nhưng bất kể gặp phải biến cố gì, tình huống gì, Bella vẫn luôn là một người rất cứng đầu, cô cảm thấy cả Edward và cô chính là định mệnh của nhau.

Vực dậy tinh thần, Bella tự động viên mình: "Dù bây giờ ai bên cạnh Edward thì cuối cùng người đó cũng sẽ là mày, Bella. Đừng bỏ cuộc và hãy nghĩ xem Edward cần mày đến nhường nào!" không thể không cảm ơn Edward vì điều đó. Năng lực đọc tâm của anh, đối với Bella không có tác dụng, nếu không chỉ sợ trực tiếp đem Bella diệt khẩu rồi! Cũng cảm ơn Edward bọn họ đã rời đi!

Bella nhớ rõ máu của cô có sức hấp dẫn chết người đối với Edward, và chính trong tiết học tiếp theo, họ đã gặp nhau. Bella mở cửa phòng học, phát hiện Edward quả nhiên đang ngồi trong này, Bella cố ý đi đến trước quạt để có thể khuếch tán mùi hương của mình ra nhiều nhất. Cô đang định đi đến ngồi cạnh Edward, nhưng lại nhìn thấy chàng trai xinh đẹp đang ngồi ở nơi lẽ ra thuộc về mình, Bella sững sờ không biết phải làm sao.

Cô thậm chí còn không nghe thấy giáo viên gọi cô đưa giấy vào lớp. Các bạn cùng lớp nhìn Bella cười, tiếng cười càng khiến cô xấu hổ hơn, cô cảm thấy nước mắt như chực trào ra, đã lâu rồi cô không có cảm giác như vậy, Bella thực sự ghét thói quen này của mình, càng lo lắng căng thẳng thì cô càng mau rơi nước mắt.

Càng là như vậy thì Bella càng không từ bỏ, với lại cô phát hiện Edward cũng không có khó chịu gì.

Tiết học này trôi qua trong sự ngọt ngào của Edward và Roy, sự khổ sở và hoang mang của Bella, và trong sự chế giễu của một số bạn học.

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi tới đây để trả lời một số vấn đề của bạn,

1. Về Bella, cá nhân tôi không thích Bella lắm, cô ấy mập mờ giữa Edward và Jacob, khi Edward rời đi, cô ấy cảm thấy trống rỗng ? Cô đơn? Hay vết thương cần ai đó xoa dịu? Cô ấy ở cùng Jacob nhưng ngay lập tức rời bỏ anh ấy khi biết tin về Edward, điều đó hơi bất công cho cả Jacob và Edward (đó chỉ là ý kiến

cá nhân của tôi, đừng tức giận nếu bạn không nghĩ như vậy) à Thực ra mình cũng đồng tình chuyện này. Lý do mình không thích Bella là vậy.

2. Kỳ thực, bối cảnh của tôi là Bella không rõ nguyên nhân vì sao từ tương lai trở về, kỳ thực Bella chỉ là bia đỡ đạn (haha, tiết lộ nội dung)

3. Vì điểm thứ hai, bạn có thể hiểu rằng Bella vẫn là Bella trong sách và Edward là Edward dưới ngòi bút của tôi .

4. Đuôi của Roy thực sự có thể biến thành chân. Tôi đang ở