Chương 9: Con đường bi thảm của Bella (1)

Roy mặc dù còn nhỏ, nhưng chỉ số IQ lại rất cao, ít nhất trong ba năm qua, trình độ học vấn của Roy đã đủ để tốt nghiệp đại học, có lẽ có liên quan đến việc người dạy cậu là một ma cà rồng? Hoặc là do họ có kiên nhẫn? Nhưng dù thế nào đi nữa, tiết học này đã trôi qua một cách dễ dàng đối với Roy.

Mà Bella thậm chí còn không nghe rõ giáo viên đang nói gì, cô vẫn mãi suy nghĩ nên bắt chuyện với Edward như thế nào? Làm sao có thể khiến Edward yêu cô như cách anh ấy đã từng? Bella trong buổi học cứ thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn trộm bọn họ.

Mặc dù Roy bình thường rất dính Edward, nhưng thành tích của cậu luôn rất tốt, với tư cách là một giáo viên, Banner và các đồng nghiệp khác vẫn rất yêu quý cậu bé, trong lòng các giáo viên luôn thích những đứa trẻ ngoan ngoãn.

Người mới đến nghe nói là Isabella Swann, con gái của cảnh sát trưởng Charlie trong thị trấn, và Banner tỏ vẻ muốn nói chuyện qua một chút với Charlie.

Ông đã quan sát Bella trong suốt buổi học, cô học trò lúc nào cũng nhìn chằm chằm Edward, một anh chàng đẹp trai trong lớp, hơn nữa Edward và Roy đã ở bên nhau. Mặc dù ông không tán thành tình yêu giữa hai chàng trai và không có cái nhìn tốt về chuyện này. Nhưng Carlisle là phụ huynh của hai người, cũng đã đồng ý nên ông không có gì để phản đối. Tình yêu của học sinh không thuộc quyền quản lý của giáo viên, nhưng Bella không nên đem toàn bộ tâm trí đặt trên người Edward như vậy, ông dám chắc rằng Bella chẳng nghe được ông đang giảng cái gì.

Trước khi chuông reo, Bella cuối cùng quyết định đến chào hỏi Edward, tốt nhất nên nói thêm vài lời nữa, sau giờ học, thấy Edward và Roy sắp đi ngang qua người mình, Bella liền đứng dậy định chặn lại thì Banner đột nhiên lên tiếng: "Ừm, trò là Isabella Swan phải không?"

Bella gật đầu thật nhanh mong ông Banner nói nhanh vì bọn họ sắp ra khỏi lớp rồi.

"Mặc dù bây giờ trò đã trưởng thành nhưng vẫn phải biết cái gì là quan trọng. Các trò đều có áp lực học tập đấy."

Muộn rồi, Edward và Roy đều đã đi ra ngoài, Bella không nghe rõ ràng giáo sư Banner đang nói gì, đành gật đầu cho có lệ: "Em biết rồi, thầy Banna, em xin phép đi trước." Nói xong, cô cầm lấy cặp sách của mình. rồi nhanh chóng bước ra khỏi lớp.

Không thấy đâu nữa, khi Bella mở cửa và đi ra ngoài đã không còn bóng dáng họ nữa. Bella sup sụp rời đi.

Roy tan học về ngồi trên xe của Edward, vừa tiếp tục công việc điều khiển rắn của mình, vừa thản nhiên nói: "Em không thích cô gái Isabella mới chuyển đến hôm nay chút nào."

"Cục cưng, em không cần phải thích cô ấy, thích anh là được rồi. Cô ấy không cùng với chúng ta." Edward quay sang Roy nói, anh quyết định xếp Bella lên đầu danh sách những người anh từ chối quen biết. Làm cho vợ của kẻ "cuồng vợ" chán ghét là một chuyện bi thương cỡ nào a.

Roy nhớ tới bộ phim truyền hình cậu xem ngày hôm qua, người yêu làm chuyện khiến mình vui vẻ thì nên thưởng thế nào? Roy duỗi ngón trỏ thanh tú ra, nhẹ nhàng ngoắc Edward, Edward nghe lời sáp tới, đôi môi hình cánh hoa của Roy chạm nhẹ vào môi người kia, Alice và những người khác nhìn thấy chiếc Volvo phía sau vẽ chữ "s" thật lớn trên đường.

Cho nên mới nói phúc hắc không đáng sợ! Đáng sợ nhất là bề ngoài thiên chân bên trong lại ranh ma.

Về đến nhà liền ngửi thấy mùi đồ ăn quyến rũ, nghe thấy âm thanh Esme cầm xẻng bước ra, "Mẹ đoán là các con sẽ quay lại sớm thôi." Esme bước tới và hôn từng đứa trẻ vừa về đến nhà, " Bé Roy, hôm nay chúng ta có bò bít tết, súp hải sản và trứng cá muối mà con yêu thích, còn có cá dấm Hồ Tây nữa!"

"Aaaaa, ngon quá!" Emmett nhanh chóng phóng vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Mọi người giải tán không lâu Carlisle cũng tan làm trở về.

Sau khi ăn xong, mọi người uống một ly cà phê xay từ hạt cà phê được thu hoạch trong không gian của Roy, tay Roy vẫn đang cầm nước trái cây mới vắt, dựa vào ngực Edward.

"Carlisle, hôm nay chúng con phát hiện ra một cô gái có mùi máu rất hấp dẫn đã chuyển đến trường Forks." Jasper di chuyển để Alice dựa vào càng thoải mái hơn.

"Ừ, mọi người nên cẩn thận, đừng để cô ấy bị thương. Gần đây có nhiều trường hợp dã thú làm hại người. Có vẻ như lộ trình của chúng đang đến gần Seattle rồi."

"Đó có phải là ma cà rồng du cư không?" Rosalie hỏi.

"Cha cũng đoán vậy, gần đây mọi người nên cẩn thận hơn chút."

Ban đêm là thời gian mọi người tiến vào không gian, một vài người thì ra đồng để trồng trọt, hái quả chín và hoa màu, loại bỏ cây chết và trồng cây mới, may mắn thay họ là ma cà rồng, nếu không thì chắc đã mệt chết rồi. Sau một đêm thu hoạch xong, Edward cùng Roy bơi lội trong nước, đi ngủ. Roy luôn ngâm mình trong nước rồi ôm lấy "gối đầu Edward" đi ngủ.

Edward ở dưới nước cùng Roy bơi lội, Roy lén lút bơi đến phía sau Edward và quàng tay qua cổ anh: "Edward, em lại mệt rồi, anh cõng em đi!" Edward dung túng đỡ hai tay Roy, hai chân anh vung nhẹ bơi lội uyển chuyển trong làn nước.

Roy lén lút rút tay phải ra, duỗi thẳng đến thắt lưng người kia, Edward một phen chế trụ bàn tay tinh nghịch của Roy: "Cục cưng, em muốn làm gì?" Edward quay người, cười hỏi.

Roy từ sau lưng bơi men theo dưới cánh tay đến trước mặt Edward, áp vào ngực người kia, ôm lấy Edward, "Em không làm gì cả. Edward, anh phát hiện ra cái gì hở?" Roy ghé sát vào môi Edward, chạm nhẹ vào chóp mũi, "Người ta thích nhất ".

"Không, anh thích nhất chỉ có " Sau đó chỉ còn tiếng thở nặng nhọc, một lúc sau, Edward đột nhiên buông Roy ra, lao lên bờ, hai tay chống trên đất, cố gắng bình tĩnh nhiệt độ trên người mình.

"Edward, anh sao vậy?" Roy vung đuôi cá bơi về phía Edward. Vài phút sau, Edward ôm Roy đang lo lắng cho mình vào lòng. "Không sao đâu." Anh làm sao có thể nhẫn tâm làm tổn thương người yêu bé nhỏ của mình được chứ?

Buổi tối về nhà ăn tối xong với Charlie, Bella thu dọn bát đĩa rồi trở về phòng mà không thấy Charlie đang muốn nói lại thôi, cô gọi điện cho mẹ Renee và nói rằng mình vẫn ổn, thích nghi rất tốt và không cần lo lắng. Sau khi cúp máy, Bella nghĩ ngày mai nhất định phải nói chuyện với Edward, Bella quyết định kiếp này để cô theo đuổi Edward đi!

Ngày hôm sau ngay khi đến trường, đôi mắt của Bella đã dõi theo Edward, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội khi tan học, Bella nhanh chóng bước đến chỗ Edward, nắm lấy đôi bàn tay đẫm mồ hôi của mình, cố gắng bình tĩnh lại hơi thở. Nhìn vào đôi mắt màu nâu vàng của Edward thốt ra: "Hôm nay mắt anh có màu nâu vàng!"

Edward thiếu kiên nhẫn nhìn Bella: "Cậu đang nói cái gì vậy?" vừa mới chặn con đường duy nhất mà anh có thể đem Roy rời đi khiến Edward cực kỳ mất kiên nhẫn.

"Ừm, không, ý em là thời tiết hôm nay rất đẹp." Hầy, Bella thở dài trong lòng, cô đang nói cái gì vậy? Các bạn cùng lớp đang nghe lén bọn họ đều im lặng ngước mắt nhìn mây đen và bầu trời u ám.

"Cô Swan, xin nhường đường, cậu đang cản đường." Edward không còn kiên nhẫn được nữa, gương mặt âm trầm.

"Ừ, đúng, chính là như vậy, à, đúng rồi, anh có thể gọi em là Bella." Bella nhìn Edward tràn ngập hy vọng.

"Tôi đối với việc gọi cậu bằng gì không có hứng thú. Điều tôi muốn nói là tôi muốn đi qua, xin mời tránh đường." Edward dùng giọng điệu lạnh băng nói, các bạn học bên cạnh cười không rõ ý tứ. Bella muốn khóc đến nơi nhưng vẫn không nhúc nhích. Adward nghĩ nếu cô Swan này không phải con gái chắc anh sẽ đánh cho đến khi không thể đứng dậy được.

Khi Eric và Mike bước ra và nhìn thấy Bella, họ vội chạy tới, chặn Bella ở phía sau và hỏi cô: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Họ nhận định rằng Edward và Roy đã bắt nạt Bella. Bella chỉ lắc đầu không nói gì, cô phải cố gắng hết sức mới có thể giữ cho mình không khóc.

Roy được Edward ôm trong lòng lên tiếng: "Edward, chúng ta từ bên kia đi thôi."

"Ừ." Nghe Roy nói xong, Edward cùng Roy quay người đi vòng sang phía bên kia. Ở bên đó, Alice, Rosalie và những người khác đã nhìn về phía này. Anh đi tới tụ họp và giải thích lý do đến muộn. Bella nhìn Edward ôm Roy rời đi không rời mắt, sau khi Edward và Roy lên xe, Bella nhìn thấy những người còn lại trong gia đình Cullen cau mày nhìn cô, đặc biệt là Rosalie, ánh mắt có thể coi là chán ghét.

Cuối cùng Bella không nhịn được bật khóc, Eric và Mike nhanh chóng dỗ cô, những người khác, đặc biệt là các cô gái, nghĩ rằng Bella rất không biết tự lượng sức mình.