Chương 18: Máu chó ? Rập khuôn ?

Edit + Beta: Vy Vy - Đại Mao Mao.

Jacob gọi cho Bella và rủ cô đi đến bãi biển La Push vào thứ bảy tới. Mặc dù lúc này tâm trạng Bella không được tốt nhưng cô ấy vẫn đồng ý với Jacob. Thứ nhất, Jacob luôn rất tốt với mình. Thứ hai, những khi nào cô ấy cảm thấy tâm trạng không tốt không thể phủ nhận rằng điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là Jacob.

Lại là một khởi đầu mới, cầm lấy bữa trưa do Esme chuẩn bị cho mọi người, Roy cất vào không gian rồi lên xe của Edward, ba chiếc Volvo lái đi hướng về phía trường học. Khi họ đến trường chiếc Chevrolet của Bella và chiếc Volvo của Edward lại chính diện gặp nhau, Edward nghĩ cũng không nghĩ đã lái xe vào trước. Roy thề với thị lực sánh ngang với ma cà rồng cậu đã nhìn thấy mắt Bella ngay lập tức đỏ lên, lẽ nào Bella còn nghĩ câu chuyện của mình sẽ thực sự ảnh hưởng đến Edward à? Roy nhún nhún vai, cậu thật sự không hiểu! Edward mở cửa, nhanh chóng đi đến chỗ ghế phụ, mở cửa cho Roy và đưa tay dắt cậu ra ngoài, hôm nay bọn họ lại diện cùng một kiếu áo khoác cardigan nhỏ, cùng một chiếc quần da và cùng một đôi bốt da, cách ăn mặt này rõ ràng là của couple khiến ai nhìn cũng phải ngỡ ngàng, thậm chí có người còn lóa mắt.

Hôm nay lại là một ngày nắng hiếm hoi, Bella đột nhiên phản ứng lại, làm sao mà Edward bọn họ có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời? Trước đây rất nhiều điểm khác biệt đều bị xem nhẹ vì Bella lúc ấy tinh thần còn hoảng hốt. Phàm là những chuyện liên quan đến Edward thì đôi mắt Bella đặc biệt sắc bén lạ thường, trái tim cũng phá lệ mỏng manh. Nhưng giờ đây, hàng loạt sự việc dần lộ ra kể từ khi cô phát hiện tình cảm của Edward thay đổi khiến Bella không còn sức lực để phát hiện ra những thay đổi này trước đây. Ví dụ như nhà Cullen bắt đầu ăn thức ăn của con người, họ có thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời, da tuy vẫn trắng nhưng không xanh xao ốm yếu, dưới mắt không có quầng thâm tím, v.v.

Mà những chuyện này đều do có sự xuất hiện của Roy, Bella ngoan cố tin rằng tất cả là do Roy, chẳng lẽ Roy có cách nào khiến ma cà rồng không khác gì con người bình thường? Bella cẩn thận quan sát Roy suốt một ngày, cô phát hiện, mặc dù Roy có dung mạo xinh đẹp, làn da trắng nõn, nhưng màu mắt của cậu không biết đổi màu, cho dù lúc cậu ở cùng Edward có hạnh phúc đến đâu thì màu mắt của cũng sẽ luôn là màu đen bảo thạch. Mặc dù màu da của gia đình Cullen đã chuyển sang màu trắng tương đối bình thường nhưng nếu nhìn kỹ vẫn giống như một phiến đá cẩm thạch, cảm giác như một vật chết, trong khi của Roy thì rõ ràng mịn màng như em bé với đôi má ửng hồng khẻo khoắn, căng tràn sức sống. Nếu trên thế giới này còn có ma cà rồng thì điều đó cũng có nghĩa là có thể có những chủng tộc khác?

Những người khác không biết Bella đã bắt đầu nghi ngờ Roy, thấy cô chăm chú nhìn Roy không chớp mắt, đều cho rằng Bella lại nhắm vào con trai út của nhà Cullen, dù sao đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, dễ ‘bắt cóc’ hơn. Gia đình Cullen nhìn thấy Bella liền đau đầu, mỗi lần Bella đưa ra cho họ nan đề đều cực kỳ khó giải quyết, lần này lẽ nào có liên quan gì đến Roy sao? Chị cả Rosalie thậm chí còn muốn trực tiếp giải quyết Bella cho xong.

Chỉ có Roy là bình tĩnh nhất, tiếp tục dựa vào người Edward chơi rắn ăn mồi, khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ngược lại còn an ủi người yêu, anh trai, chị gái: “Đối với em điều quan trọng nhất chính là gia đình. Mọi người sẽ vì cô ấy mà bỏ rơi em à?” Nghe được câu này, mọi người đều suy nghĩ và tán thành, cuối cùng cũng yên tâm, chỉ có Edward nghĩ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Có thể là vì Bella đã từng là người yêu của "Edward", hoặc là Edward và Bella có chút ngầm hiểu, lần này chắc chắn lại là một nan đề không nhỏ.

Sau nhiều ngày quan sát, Bella cực kỳ chắc chắn Roy khác với nhóm người Edward, nhất định không phải là ma cà rồng. Edward và Roy đi về phía xe của mình, nói nói cười cười: "Edward, em chợt nghĩ đến một chuyện. Anh còn nhớ có lần em nói muốn ăn món "cá chọc người" không?" Edward cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra.

Nhìn vẻ mặt của anh người yêu, Roy biết anh chắc là nhớ không ra, "Đó là lần chúng ta phát hiện ra có không gian á.” Edward suy nghĩ một chút, ngày hôm đó, Roy đột nhiên muốn ăn "Cá phiền toái" kết quả lại phát hiện ra không gian. Edward gật đầu với Roy.

“Chúng ta đến giờ vẫn còn chưa có ăn đâu, đợi về có thể ăn được không?” Roy nũng nịu lắc lắc cánh tay Edward. Edward rất thích Roy làm nũng với mình, chờ em ấy làm nũng hồi lâu, nói rất nhiều rất nhiều câu lấy lòng. Ngay lúc Roy sắp phát hỏa mới gật gật đầu. Nói đến đây, Edward cũng rất tò mò không biết thứ đó chọc người kiểu gì?

Nghe thấy câu hỏi của Edward, Roy đỏ mặt nói: “Khi đó, cứ mỗi khi nhìn thấy đàn cá là em đều chảy nước miếng, nhưng em chỉ có thể ‘nhìn thấy’ chúng nó mà thôi, phải đến khi tất cả mọi người đều cùng đi vào, cả cơ thể em có thể tiến vào. Hơn nữa linh thể của em khi tiến vào đều có thể nhận thức được tất cả loài thực vật bản địa trong không gian, nhưng chúng thường không đến tìm em, chỉ có con cá đó biết rõ rằng em ham ăn nên mỗi lần đều bơi chậm trước mắt em, thật sự là rất chậm như muốn chọc em đói bụng, tức chết em rồi.”

Khi Edward nghe thấy câu giải thifch này, anh không hiểu sao lại nhớ tới lúc đầu Roy không biết cách chuyển đổi giữa đuôi và chân, mãi đến lúc chạy đến mệt lả mới có thể đem chân đổi trở về đuôi cá.

Khi hai người đang nói chuyện, Edward đột nhiên phát hiện ra gì đó, vội vàng ôm lấy Roy, quay người định đi hướng khác, nhưng có người không chịu từ bỏ, Bella từ phía sau hét lên: "Roy Cullen, tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Roy buồn cười nhìn Edward cứ coi Bella như một bệnh dịch, nhẹ nhàng kéo góc tay áo của Edward, Edward đành phải dừng lại, quay lại nhìn Bella.

"Tôi có thể nói vài lời với cậu không? Tôi hứa chỉ vài lời thôi." Bella kiềm chế bản thân không nhìn Edward. Cô từng nghe Jessica nói rằng không nên quá chủ động theo đuổi con trai phải biết chừng mực. Mặc dù Edward không phải ‘con trai’ bình thường nhưng Bella cũng muốn bình ổ lại cảm xúc của mình trước, bây giờ cho dù cho cô cơ hội cô đều không biết làm gì.

Roy suy nghĩ một chút, quyết định đi thử xem, dù sao Bella đang nắm giữ bí mật của gia đình mình, tạm thời mọi người đang sống ở đây rất tốt. Edward muốn đi theo nhưng Bella nhẹ giọng nói: "Chỉ có hai chúng ta thôi." Roy nhìn Edward an ủi rồi đi theo Bella.

Những thành viên khác của gia đình Cullen cũng đến bên cạnh Edward, giọng nói của Bella có thể nghe rõ ràng bằng đôi tai ma cà rồng. Bella dẫn Roy đi đến bên xe của mình liền dừng lại.

"Tôi biết bạn không phải là con người" Bella quay người lại nói với người kia. Roy nghe vậy liền cau mày, nhìn biểu hiện của cậu Bella vội vàng nói tiếp: "Cậu cũng không phải là ma cà rồng." Nghe xong, nếp nhăn giữa lông mày Roy càng sâu hơn, "Cô Swan, rốt cuộc cô muốn nói gì?"

"Ý tôi là, Edward có biết cậu đang lừa dối anh ấy không? Tôi…” Bella còn chưa nói hết câu, Roy đã mất kiên nhẫn ngắt lời cô rồi nói: “Đầu tiên, tôi không cần cô đến đây để phán đoán tôi là ai. Thứ hai, cô Swan, phiền cô làm cho rõ cô với gia đình Cullen chúng tôi, không có bất cứ quan hệ nào. Cô có thể dời mắt đi chỗ khác được không? Đừng cứ mãi nhìn chằm chằm vào chúng tôi như vậy! "

"A-----" Roy chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy một tiếng hét, quay người lại, Roy nhìn thấy một chàng trai tên Taylor đang điều khiển chiếc xe mất lái phóng thẳng về phía hai người cậu.

Roy có thể dễ dàng đá chiếc xe đi, nhưng trong tình huống này thì không thể, Roy quay lại nhìn Bella chăm chú rồi mỉm cười, vào thời điểm chỉ mành treo chuông liền vươn tay kéo cô lăn sang một bên. Vừa tiếp đất, Bella đã nghe thấy Roy nói: "Isabella, cô dám tính kế tôi, chuyện này còn chưa xong đâu.” Bella nghe vậy liền sợ hãi, cô không muốn thừa nhận hôm nay cô cố ý chọn chỗ này là vì lần đó Edward đã cứu cô khỏi bánh xe thế nên mới đoán ra được danh tính của anh. Lần này, chỉ cần Roy theo bản năng giơ tay chặn xe hay gì đó, cô không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng chỉ cần nhìn thấy Roy và Edward ngọt ngào dính nhau như hình với bóng,, khi nghe Roy phủ nhận tình của của mình, cô ghen tị đến phát điên. Tại sao Edward không cần cậu ta theo đuổi sát sao? Tại sao cậu ta có thể ở bên Edward mà không có gánh nặng gì? Cậu rõ ràng không phải là ma cà rồng!

Khi Edward nhìn thấy chiếc xe lao về phía Roy, anh theo bản năng muốn lao tới nhưng bị Jasper nhanh tay lẹ mắt chặn lại, không ai ngoại trừ anh đã từng đấu tay đôi với cậu, càng hiểu em ấy sau khi truyền thừa đã linh mẫn hơn cỡ nào.

Khi Roy tiếp đất, cậu cố tình chống bằng tay, sau đó ôm cánh tay phải của mình một cách đau đớn, cánh tay của người bình thường khi bị va đập khó tránh khỏi việc bị tổn thương. Tức thì khung cảnh liền trở nên hỗn loạn, rất nhiều người chạy tới. Edward bọn họ cũng "mau chóng" chạy tới đỡ Roy dậy. Roy thì thầm vào tai Edward: "Giả vờ đó.". Edward liền cảm thấy nhẹ nhõm. Jasper lái xe tới, cho dù giả vờ cũng phải đi phòng khám tìm Carlisle ‘lấy khẩu cung’.

Mặt khác, Bella ngây ngốc đi theo mọi người đến phòng khám, thực ra cơ thể cô chỉ bị vài vết xước không đáng kể. Khi Edward bọn họ dìu Roy vào phòng khám, Carlisle liền bị dọa sợ nhưng khi nhìn thấy Alice nháy mắt với mình, ông nhanh chóng đưa họ đến một căn phòng yên ắng. Khi vào phòng, không thấy ai khác. Carlisle gật gật đầu với cậu, Roy dứt khoát buông cánh tay xuống.

"Xảy ra chuyện gì ?" Mọi người nhìn Roy, Roy nói: "Isabella Swan nghi ngờ con không phải ma cà rồng. Hôm nay cô ấy cố tình tìm con." Mọi người ở đây không phải kẻ ngốc, lập tức liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Rosalie tức giận muốn lao tới và gϊếŧ Bella phiền phức đó. Roy nắm chặt lấy tay Rosalie và nói một cách kiên quyết với gia đình: "Chị Rosalie, đây là cuộc chiến của em."