Chương 14: Roy! Rụng vảy! Thay lông? Sự biến đổi của Roy (3)

Hôm nay, Edward dùng khăn tắm thấm nước ấm để lau chùi cho Roy như mọi ngày, Roy rất thích sạch sẽ. Ngay khi đang lau bàn tay trắng nõn của Roy, anh nhận thấy ngón trỏ của Roy vô tình cử động, Edward sững người, nhìn chằm chằm không chớp mắt vì sợ bỏ lỡ, kết quả là ngón tay của Roy cử động liên tục, Edward đứng người, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Roy, một lúc sau, anh thấy Roy mở đôi mắt đã nhắm chặt hai tháng của mình. Edward chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng đỡ Roy ngồi dậy, sau đó ôm Roy thật chặt và dịu dàng, Roy bé nhỏ của anh cuối cùng cũng đã quay lại.

"Nhóc quỷ nghịch ngợm, cuối cùng em cũng tỉnh lại!"

Alice đang định đưa bịch máu cho Edward nghe vậy liền đẩy cửa vào, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, liền hét xuống tầng dưới: "Bé Roy tỉnh rồi!" Nghe thấy lời Alice, mọi người đều sử dụng tốc độ ma cà rồng của mình chạy tới cửa phòng tầng hai và thấy Roy đang mỉm cười dịu dàng với họ.

"Roy, con yêu, tỉnh rồi thì tốt." Carlisle trìu mến nói.

Esme và những người khác nhìn thoáng qua rồi chạy xuống bếp dưới nhà, bé Roy của họ đã hai tháng chưa ăn gì, cần phải tẩm bổ mới được.

"Nhóc Roy, cuối cùng em cũng tỉnh rồi. Nếu em còn không tỉnh dậy, tóc của anh sẽ rụng hết mất." Emmett buồn cười nói, chưa bao giờ nghe nói đến chuyện ma cà rồng bị rụng tóc.

Jasper chỉ ở bên cạnh nhẹ nhàng mỉm cười, còn Roy thì dựa vào vòng tay của Edward, nghe Emmett kể về những gì xảy ra lúc sau. Chưa được một lúc, Edward đã nghiến răng nghiến lợi nhìn Emmett, Jasper tâm tình tốt liền kéo Emmett vẫn còn đang luyên thuyên kéo ra ngoài, Carlisle giúp Edward đóng cửa lại.

Edward hôn lên trán Roy rồi ôm chặt lấy cậu, “Anh xin lỗi”, anh xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho em, xin lỗi vì đã để em bị thương.

Roy như hiểu ra liền ôm lại Edward: “Em ở đây. Em không sao cả, anh đừng sợ.”

Edward phải mất một lúc mới bình tĩnh lại, nói chuyện với Roy, trao nhau những nụ hôn yêu thương. Tình yêu mãnh liệt tràn ngập căn phòng. Ánh nắng dần tiêu tan và màn đêm buông xuống. Ánh đèn vàng trên đầu giường tràn đầy ấm áp.

Ăn xong bữa ăn khuya, bởi vì Roy đã trở lại nên gia đình nhà Cullen cuối cùng cũng có thể thưởng thức được hương mỹ vị. Mọi người vây quanh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Roy, "Thật ra lần này con không có bị thương, con chỉ là đang tiến hành truyền thừa”

Truyền thừa lần này cũng đồng nghĩa với việc Roy đã thành người, lần này đối với không gian của Nhân ngư – thiên ngoài hữu thiên cuối cùng được giải phóng, khiến Roy có thể hiểu rõ năng lực của tộc mình và những thứ khác, đồng thời cũng để Roy trưởng thành, mặc dù sau này thỉnh thoảng sẽ có tính trẻ con, nhưng cũng chỉ là tính trẻ con mà thôi.

Mọi người lần này đã có hiểu biết nhất định về sự chuyển đổi của Roy và cũng một lần nữa hiểu sâu sắc về chủng tộc Nhân ngư, sau đó Roy lấy ra 7 chiếc vảy bị rơi ra lần trước, nhỏ máu từ đầu ngón tay rồi đưa cho nhà Cullen để đeo lên cổ. thông qua thứ này, mọi người sẽ cảm ứng được người còn lại đang ở đâu và có gặp nguy hiểm hay không, tất nhiên, họ còn có thể tự do ra vào không gian.

Lần đầu tiên bước vào không gian sau khi ‘lệnh phong tỏa’ được dỡ bỏ, mọi người đều cảm thấy đẹp, thật sự rất đẹp. Xa xa những ngọn núi xanh um tươi tốt, trên núi có rừng lớn và cây cao chót vót, đất trồng cũng được mở rộng, một dòng suối nhỏ từ đỉnh núi chảy qua toàn bộ không gian rồi chảy vào hồ nước trước mặt. Trong hồ từng dải từng dải bông súng, bên cạnh vườn ăn trái là rừng trúc, phía sau nhà nho là biển hoa rộng lớn. Nhiều loài thực vật, động vật, chim chóc… trong không gian đều khép kín, yên tĩnh và thanh bình.

Những thứ họ trồng trước đó về cơ bản đã héo khô, khi hỏi Roy, cậu nói mình không biết. Kỳ thực Roy cũng không phải bình thường mà trưởng thành, đợi đến thời điểm truyền thừa chính là một loại tự vệ của cơ thể, một phần năng lượng trong không gian bị kí©h thí©ɧ được Roy hấp thụ để duy trì và bảo hộ cho thân thể, những chủng loại từ bên ngoài không có năng lực sinh sống mạnh mẽ từ không gian, tại lúc không gian bị mất đi một phần năng lượng chúng sẽ héo rũ, đương nhiên Roy sẽ không nói những chuyện này nhưng Edward đã không tự trách không thôi.

Hôm nay Bella vẫn đến trường, cũng không ôm quá nhiều hy vọng hôm nay Edward cùng những người khác sẽ đến, cô chỉ vô thức liếc nhìn, kết quả liền nhìn thấy có ba chiếc Volvo từ ngoài cổng trường đi vào, Alice và Jasper xuống xe trước, sau đó là Rosalie và Emmett. , và cuối cùng là Edward và Roy sớm đã đem mái tóc thu lại trở về độ dài như trước. Hôm nay Roy mặc một chiếc quần jean bó ôm lấy đôi chân thon và cái mông tròn trịa. Cậu ấy mặc một chiếc áo len màu be và một chiếc áo gió hơi ôm eo nhẹ, cùng màu với chiếc áo gió màu xám bạc mà Edward mặc.

Trước đây mọi người nhìn thấy Roy ai cũng chỉ nghĩ Roy thật xinh đẹp, nhưng bây giờ trên người Roy lại có một khí chất khó tả, chỉ cần nhìn thấy cậu là không thể rời mắt, đó là một sự quyến rũ khó tả. Nhưng nhìn nữ sinh đều lặng lẽ đỏ mặt, còn các chàng trai thì nuốt nước bọt không ngừng liền biết. Edward sắc mặt tại chỗ tối sầm, ôm lấy Roy nhanh chóng rời đi.

Sau đó Alice và những người khác cũng rời đi theo. Bella ngơ ngác khi nhìn thấy Roy. Khi cô định thần lại thì họ đã biến mất. Bella cắn môi ảo não.

Một ngày không bình thường cứ trôi qua như vậy, khi tan học, Edward và Roy nắm tay nhau đi ra xe, Bella đột nhiên nhảy ra, trong mắt Edward lóe lên một tia sáng.

Bella vốn muốn nói chuyện với Edward, nhưng cuối cùng lại nói: "Roy, tôi có thể nói vài câu với cậu được không? Chỉ có vài phút thôi!"

Edward đang định ngăn lại thì bị Roy hôn lên môi, “Anh yêu, đợi em nhé?” Nhìn vào ánh mắt kiên định của Roy, Edward chỉ có thể gật đầu. Roy quay lại đi trước dẫn Bella đến khu rừng bên cạnh trường học, khóe mắt cậu nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bella và nhớ lại những gì Bella đã nói với họ lần trước khi cô quấn lấy Alice, Esme và Rosalie. Có những lúc đối mặt với kiểu con gái như vậy thì chỉ cần quậy một chút là xong, cần phải đánh vào hồng tâm, ví dụ như, show ân ái? Hơ hơ, ai biết được?