Chương 53: Trúng dược đêm tân hôn

Nhìn hắn vui vẻ như vậy, y cũng không nỡ từ chối, cùng hắn đan chéo tay uống cạn, thầm nghĩ canh giải rượu gì đó xem như uổng công. Kỳ thực, canh giải rượu không có tác dụng với loại rượu này, Mộ Dung Sở Y càng uống càng thấy nóng bức khó chịu, gắng gượng cùng hắn uống hết vò rượu. Y chỉ muốn mau chóng cởi hỷ phục ra, toàn thân cứ như bị lửa thiêu đốt từ bên trong. Giang Dạ Tuyết say rồi càng trở nên càn rỡ hơn, gan cũng to lên rất nhiều, ôm riết lấy y không buông, cả cơ thể nóng hầm hập :

" Sở Y có cảm thấy nóng không? "

" Biết nóng thì buông ta ra, ta nóng. Còn nữa, giường ngủ sao lại khó chịu như vậy? Ta đau lưng ".

Giang Dạ Tuyết nghe thấy y đau lưng liền buông người ra, loáng thoáng nhớ được chính mình ban nãy nằm lên cũng có chút cộm. Vừa lật chăn lên, cả hai thấy giường được rải đầy đậu phộng, long nhãn cùng hạt sen. Si Tiên liếc mắt liền biết là chuyện tốt của ai làm, nhưng giờ y không còn sức giận dỗi nữa. Cả người y nóng đến khó nhịn, thẳng tay hất hết toàn bộ xuống đất, bước chân cũng không vững nữa, chỉ lầm bầm mắng :

" Cố Mang, ngày mai y chết với ta! "

Giang Dạ Tuyết tuy say đến không biết gì, nhưng nhìn sơ qua liền hiểu được dụng ý của Cố soái. Hắn ôm tiểu cữu lên giường, tay nhanh nhẹn cởi bỏ cát phục đỏ rực của Mộ Dung Sở Y :

" Tiểu cữu, Cố huynh là có ý tốt, không phải muốn đắc tội huynh đâu. Huynh giúp ta thay y phục rồi, giờ đến lượt ta thay cho huynh ".

" Ngươi say rồi, ngủ đi, ta tự làm được ".

Mặc kệ y ngăn cản thế nào, Giang Dạ Tuyết đều không nghe vào một chữ. Hắn ra tay rất thành thạo, nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ hỷ phục trên thân y, miệng lại không kiêng dè bất kỳ thứ gì nổi hứng trêu đùa người trong lòng :

" Ngày mai để ta nấu cơm, chi bằng đêm nay tiểu cữu gả cho ta nhé ".

" Ai muốn gả cho ngươi? "

" Lần trước không phải Cố huynh từng nói " Nam nhân mỹ mạo chân dài tuyệt đối không thể tùy ý bò lên giường của họ, nếu không họ sẽ bắt đối phương chịu trách nhiệm, thêm nữa nam nhân càng đẹp càng vô tình " đó sao? Sở Y còn gì phải lo nữa? Có ta chịu trách nhiệm với huynh là được rồi ".

" ... Ngươi, nhanh một chút, ta nóng... Thực sự rất nóng... "

" Bảo bối, ta cũng vậy. Huynh sờ ta thử xem, sao lại nóng như vậy, còn... Cứng đến vậy? "

Mặt Mộ Dung Sở Y nháy mắt đỏ bừng lên, thực sự cảm thấy thẹn thùng tới cực điểm. Tay y bị Giang Dạ Tuyết giữ lấy, muốn giãy thoát ra cũng không được. Mộ Dung tiên sinh mặc kệ hắn muốn làm gì, dù sao cả hai đều nhiễm mùi rượu, y cũng không phải ngại. Khép hờ mi mắt, y hôn lên khóe môi hắn, tại hầu kết nam nhân hôn thêm một lần, mỗi cái hôn đều để lại dấu son nhàn nhạt. Giang Dạ Tuyết vuốt ve bàn tay búp sen mềm mại thon dài của người trong lòng, hôn nhẹ mu bàn tay trắng trẻo, không hề báo trước chậm rãi đưa xuống bên dưới. Tuy không phải lần đầu tiên cầm lấy nhưng lúc này Mộ Dung Sở Y thực sự hoảng sợ, cảm giác như y đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay vậy. Nghiệt vật trong tay y hiện tại vì chủ nhân đang động tình mà phình lớn, ngẩng đầu sôi trào, đường gân rõ ràng. Kỳ thực Giang Dạ Tuyết vốn dĩ là một mỹ nam tử trông diện mạo không khác gì thư sinh mặt trắng ốm yếu, nhưng chỉ thê tử của hắn mới biết, tên này quả thật là sức lực kinh người. Thứ kia thực sự là huyết nhục chi nhận, thô cứng to lớn, thế công ầm ầm, đỉnh đầu lúc này mơ hồ đã có chất lỏng tiết ra dính một ít lên đầu ngón tay y. Mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu lần, cơ thể sớm đã thích ứng nhưng mỗi khi chân chính chạm vào, Si Tiên đều khó bỏ được suy nghĩ liệu hắn có đâm thủng bụng y không. Nội tâm y tự trấn an mình, nhưng giọng nói ngập ngừng vào tai hắn lại có biết bao nhiêu êm ái :

" Ngươi... Sao lại... Lớn như vậy? "

" Ca ca yên tâm, ta sẽ nhẹ chút, sẽ không làm Sở Y đau, chỉ muốn làm huynh thoải mái thôi. Lúc nãy bảo bối thay y phục còn lau cả người cho ta, mặt huynh cũng đỏ như thế này sao? Thê tử của ta mị lực quả thật không thể coi thường, rất biết cách câu dẫn phu quân, đúng là hồ ly tinh mà ".

" Ai là hồ ly tinh hả? Ai câu dẫn ngươi? Không cho phép ngươi gọi ta như vậy. Cái gì tốt không học, lại đi học thói xấu của tên Mộ Dung Liên kia! Gan ngươi ngày càng to lên rồi, lời nói của ta không có trọng lượng với ngươi nữa phải không? Tên hỗn đản, vô sỉ! "

Giang Dạ Tuyết mặc cho y lẩm bẩm mắng mình hỗn đản, hắn lần mò trong đám hỷ phục lấy được một hộp hương cao, tùy tiện mở ra quẹt một chút. Đầu ngón tay thon dài dính thuốc cao trực tiếp đưa vào nơi riêng tư của Mộ Dung Sở Y, ngay lập tức ngón tay bị siết lấy, thật ấm, thật chặt. Này là Mặc Nhiên trước khi đại hỷ diễn ra cố ý đưa riêng cho hắn lúc không ai để ý, chỉ dặn hắn dùng nhiều chút, hết rồi có thể nói, Đạp Tiên Đế Quân chưa bao giờ thiếu thứ này. Giang Dạ Tuyết nhìn tên trên hộp, " Vạn cổ tình dược cao ", hắn nghĩ chỉ là hương cao bình thường thôi, không ngờ mới rút ngón tay ra, bên dưới đã ướŧ áŧ dính nhớp đến cực điểm. Mộ Dung Sở Y đã sớm không chịu nổi, dần dần mất khống chế, đuôi mắt đỏ ửng, mắt phượng nhu tình ngậm nước đang nhìn hắn. Cơ thể y như bị lửa nướng, Giang Dạ Tuyết đọc hiểu ánh mắt đang nhìn hắn, đó là ánh mắt cầu được sủng nịch, cầu được yêu thương, cầu hoan ái, muốn được hắn lấp đầy. Hắn có say cũng thầm nghĩ, thôi xong, tiểu cữu chơi quá liều rồi. Quả nhiên Si Tiên thanh cao trong sạch đã ngấm thuốc, rượu hợp cẩn và hương cao kết hợp khiến y run rẩy đến mềm nhũn trên giường. Đôi môi gợi cảm phát ra âm thanh đầy câu nhân, mỗi câu nói ngắt quãng xen lẫn tiếng nấc vì men rượu :

" Dạ Tuyết, ta nóng... Ưʍ... "

" Nói đi, Sở Y muốn ta làm gì đây? "

" Ta... Ta không chịu nổi... Ưʍ... Ta khó chịu... Lão công... Hức... Ngươi... Ngươi giúp ta đi... "

" Huynh muốn ta giúp như thế nào? Tiểu Long Nữ có muốn ta không? "

" Ưʍ... Muốn... Lão công... Nóng quá... Ngươi... Làm ta... Hức... "

" Được, ta chơi huynh... Sở Y cho ta xuất vào trong bụng có được không? Toàn bộ dương tinh... Phu quân đều bắn cho ái thê hết... Thế nào? "

Giang Dạ Tuyết đã sớm nóng đến bức người, mỹ nhân trước mắt lại câu dẫn hắn như vậy, cự vật đã cứng đến phát đau, hơi thở nóng ấm gấp gáp hỗn loạn. Hắn cố gắng kiềm chế, nhẫn nại vì không muốn làm y đau, ai ngờ mới chỉ buông lời dụ dỗ, Mộ Dung Sở Y đã không còn lý trí nữa, ngay lập tức đồng ý với hắn. Xuân dược đã chi phối hành động của y, Mộ Dung công tử ngẩng đầu nồng nhiệt hôn môi hắn, nói ra yêu cầu của bản thân :

" Phu quân... Ta không chịu được nữa... Ngươi nhanh lên... Hức... Ngươi muốn làm gì cũng được... Ưʍ... Đâm ta đi... Bắn cho ta... A... "

Mọi lời nói của Mộ Dung Sở Y lúc này đều là tình dược mãnh liệt với Giang Dạ Tuyết, lời muốn nói đều bị hắn dùng môi chặn lại. Y không nghĩ được nhiều nữa, chỉ có thể cùng hắn chìm vào ái dục, bất chấp mọi thứ. Y hoàn toàn quên luôn ý nghĩ muốn tìm Sở Vãn Ninh hỏi xem rượu được tặng là rượu gì, sao có thể mạnh như vậy, uống vào cứ như bị trúng xuân dược, dục hỏa lan tràn đốt nóng toàn thân. Sau biệt viện là ôn tuyền, Giang Dạ Tuyết muốn thử ôn tuyền đã lâu, nay được dịp Tiểu Long Nữ say rượu càng thêm càn quấy. Mộ Dung Sở Y say rồi càng thoải mái hơn, lại thêm trúng dược, cái gì cũng không nghĩ, trực tiếp bày tỏ khao khát trong tâm. Y muốn hắn giúp y mãn nguyện, Giang Dạ Tuyết càng điên cuồng hơn, phần hông rắn chắc đẩy nhanh tốc độ, thỏa mãn khát vọng ái ân của người bên dưới, đâm rút không ngừng. Quấn quýt lấy nhau không rời, hắn thầm cảm thán vẫn là Mộ Dung Sở Y tốt nhất. Không biết bao nhiêu lần rồi, cứ cách vài đêm lại chơi y nhưng huyệt khẩu kia vẫn chặt chẽ như cũ bao bọc lấy hắn, cảm xúc nóng ấm khiến hắn không muốn rời đi. Xuân tình triền miên không dứt, Mộ Dung tiên sinh rên càng lúc càng lớn, tiếng thở dốc nồng đậm, đôi môi căng mọng được hôn đến sưng đỏ trông cực kỳ mê người. Hai người hồ nháo cả một đêm, tình thế hoàn toàn trái ngược lúc y đưa hắn về phòng, lần này là Giang Dạ Tuyết mang y về. Mộ Dung công tử mỗi khi biến thành ma men là tổng hợp của ba loại người hắn không thèm chấp nhặt, một là người điên, hai là người say, ba là người đẹp. Dược tính chưa tan, y hiện tại chính là điên vì tình, tính xấu ngang bướng lại nổi lên, cái gì không vừa ý liền giận dỗi gọi một tiếng " Phu quân " hai tiếng " Lão công " làm nũng đòi Giang Dạ Tuyết khiến hắn mụ mị đầu óc chiều chuộng y. Nếu nói trên gương mặt của Mộ Dung Sở Y cái gì đẹp nhất, Giang Dạ Tuyết sẽ không ngần ngại đáp là đôi mắt. Bình thường y luôn tỏ vẻ hờ hững lạnh lùng đến ác liệt, khí chất nghiêm nghị không giận tự uy, người sống chớ đến gần nhưng hắn biết, chỉ cần y nhìn hắn đầy nhu tình, hắn đều sẵn sàng cho y hết những gì hắn có. Muốn khuyên một Mộ Dung Sở Y đang say chấp nhận đi ngủ không phải là chuyện đơn giản, mà Giang Dạ Tuyết đêm nay cũng không muốn để y ngủ quá sớm, quyết định nhân cơ hội này tận hứng một lần. Từ ôn tuyền trở về, Si Tiên không an phận nói rằng mình không chịu được nóng, dùng ánh mắt mông lung lấp lánh ánh nước nhìn Giang Dạ Tuyết, quấn lấy hắn muốn hạ nhiệt. Tâm trạng hắn đầy cao hứng buông thả yêu chiều y, chỉ cần y có một sinh nhật vui vẻ là được. Cả đường đi ôn tuyền lẫn đường về, hắn đều giữ y trên thân mình, để đôi chân thon dài vắt lên eo hắn, nơi hai người giao hợp chưa từng trượt ra, về phòng lại muốn được thê tử chủ động cưỡi lên, tự mình động thủ. Mộ Dung Sở Y hôn khắp người hắn, tự mình tìm kiếm kɧoáı ©ảʍ, đôi bàn tay vuốt ve gương mặt nam nhân y yêu nhất. Giang Dạ Tuyết xoa nắn đôi bờ mông tròn đầy, động tác đầy mạnh bạo, tay sờ lên vùng bụng đã gồ lên một chút của y :

" Nương tử, đã sâu đến tận cùng, lên đến tận đây luôn rồi, có sướиɠ không? Thích không? "

" Thích... Rất thích... A... Dạ Tuyết... Ngươi chậm một chút... Sâu quá rồi... Ưʍ... Lão công, ta yêu ngươi lắm... "

" Ta cũng yêu Sở Y... Yêu đến chết đi được! Ta yêu thân thể này của huynh nhất... Sao có thể... Tốt như vậy? Bao nhiêu lần rồi... Mỗi đêm đều chơi rất nhiều mà bảo bối vẫn chặt như vậy... Tiểu Long Nữ thật tốt! "

Cả hai lần lượt thử hết tất cả những gì có thể thử, hòa hợp đến cực điểm. Tác phong từ trước đến nay của Mộ Dung Sở Y trong chuyện chăn gối chưa bao giờ mang thiên hướng ôn nhu nhẹ nhàng, đôi lúc cũng muốn trải nghiệm sự mới lạ táo bạo, hắn chính là nắm bắt được tâm lý của ái nhân mà giúp y vui vẻ. Mộ Dung tiên sinh vì tự mình động thủ trên thân hắn, đôi chân dài sớm đã mỏi đến rã rời, cố gắng chịu đến khi cả hai đều đạt đến cao trào, dịch đυ.c y xuất ra đều dính hết lên ngực hắn, bụng lại phồng ra nhiều hơn nữa. Giang Dạ Tuyết khi say cũng mãnh liệt hơn ngày thường, ra tay cực kỳ ổn chuẩn ác, bản thân vừa bắn xong đã ôm người đặt nằm trên bàn, dùng dây buộc tóc đỏ trói tay y lại, âm thanh va chạm thân thể vang lên không ngừng. Tiếng rêи ɾỉ thở gấp gọi tên nhau vang vọng trong đêm khuya, mãi đến bình minh hắn mới buông tha cho y. Hắn cũng không còn sức lực khuyên nhủ y nữa, Mộ Dung Sở Y là trân bảo của hắn, Giang Dạ Tuyết muốn nâng niu bảo bối ngoan trong lòng bàn tay, cưng chiều nương tử hết cỡ. Hắn muốn làm y sướиɠ đến thất thần, không còn nước mắt để khóc nữa, ngoài hắn ra không thể nghĩ được gì khác, muốn y tự nói ra ý nguyện của bản thân. Thanh Húc trưởng lão luôn tràn đầy du͙© vọиɠ với ái thê, mỗi lần hoan ái đều khiến hắn không kiềm chế nổi mà hãm sâu vào đó không dứt ra được. Giống như hắn từng nói trước đó, chỉ cần là y, bao nhiêu cũng không đủ, chỉ có y mới mang lại được kɧoáı ©ảʍ chết người cho hắn. Một tiếng gọi " Phu quân " hay " Lão công " đều làm hắn động tình, động tác càng mạnh bạo hơn, cũng không thể trách hắn túng dục được. Y muốn cái gì thì làm cái đó, hắn không ngăn cản, chuyên tâm thỏa mãn y. Trong mắt hắn, Tiểu Long Nữ thật đáng yêu, đêm tân hôn lần này đặc biệt giống hồ ly tinh, đã say rượu còn quyến rũ chết người. Ngón tay Giang Dạ Tuyết còn dính " Vạn cổ tình dược cao " trêu chọc ái nhân dưới thân mình, cố tình không gãi đúng chỗ ngứa, chỉ ở bên ngoài khıêυ khí©h y. Mộ Dung tiên sinh cực kỳ khó chịu, không muốn nói cũng phải mở lời muốn hắn trực tiếp đi vào, đừng chọc tức y, lúc này hắn mới chịu tuân lệnh. Nội bích nóng ấm ẩm ướt cực lực mυ"ŧ chặt lấy hắn, Giang Dạ Tuyết khẽ thở dài một hơi đầy mãn nguyện. Dù thô bạo đến đâu, giọng nói hắn vẫn như cũ ngọt ngào trầm ấm, dịu dàng uyển chuyển hỏi y :

" Tiểu cữu, trong bụng huynh đều là dương tinh của ta, còn chứa rất nhiều. Sở Y cố giữ lại một chút, ta còn muốn làm thêm nữa, sẽ cho huynh ăn no luôn, nên ca ca đêm nay phải giúp ta tận hứng đấy. Tiểu Long Nữ, thoải mái không? Ta làm huynh có sướиɠ không? Nếu được, lão công muốn làm bụng đại bạch miêu lớn lên, có được không? "

" Ưʍ... Đừng... Đừng dừng lại... Dạ Tuyết... A... Mạnh quá... Hức... Sâu quá... Lão công... Ưʍ... Không được... Ta chứa không nổi... Hức... A... "

" Được, sẽ không cho Sở Y nữa. Bảo bối ngoan, có phải phu quân của huynh mới là tốt nhất không? "

" Ưʍ... Tốt... Phu quân... Mạnh một chút... A... Sâu hơn nữa... Ta muốn nữa... Hức... Cho ta... Ưʍ... Cầu ngươi... Đừng rút ra mà... Phu quân... "

" Tiểu Long Nữ thật khó chiều mà, vừa mới nói không chứa nổi đã lại muốn nữa rồi. Mỹ nhân của ta phóng đãng quá đi, nhưng ta thích tiểu cữu như vậy! Thê tử nhẫn nại một chút, đêm tân hôn không thể để tâm can của ta đói được. Phu quân đều cho ái thê hết, sẽ không ngừng... Thỏa mãn Sở Y ca ca! Ta yêu Mộ Dung Sở Y nhất! "

Mộ Dung Sở Y đã say còn bị nhấn chìm trong tình triều, khóc đến không thể rơi nước mắt được, không còn lý trí nữa, hắn hỏi gì y đáp nấy. " Vạn cổ tình dược cao " không hổ là thứ khiến Sở tông sư hãi hùng, có thể nói là xuân dược mạnh nhất, hành hạ Mộ Dung công tử dục hỏa toàn thân không dập tắt được, thanh tâm quả dục đến đâu cũng phải đầu hàng. Ban nãy hắn còn quẹt thêm rất nhiều dược cao đưa vào bên trong, dược tính tăng mạnh khiến Si Tiên lúc này chỉ mong muốn được thỏa mãn du͙© vọиɠ, được Giang Dạ Tuyết đâm rút mạnh mẽ, chơi đến vô tận. Dịch thể trong suốt không ngừng tiết ra ướt đẫm ga giường làm nghiệt vật đang rút ra đâm vào kia dính nhớp phát ra âm thanh ái muội. Y sớm đã thất thần, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nam nhân đang luận động trên thân thể y, đôi chân thon dài vô lực mở rộng, treo trên vòng eo săn chắc nam tính của Giang Dạ Tuyết. Giữa hai đùi non mềm đầy ắp dương tinh của đệ đệ vừa mới xuất vào bụng y, từng dòng bạch trọc đặc sệt mạnh mẽ rót thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể Mộ Dung Sở Y, khiến da đầu y tê dại. Ái dịch nóng bỏng đánh thẳng vào nội bích, vì động tác của hắn mà chảy ngược ra ngoài. Cánh tay trắng nõn nà rốt cuộc không thể cầm lòng ôm lấy cổ lão công trên người, vô thức cọ cọ như muốn áp sát vào thân hắn. Thân thể tương liên, huyệt khẩu dịu dàng lại co rút chặt chẽ giữ lấy cự vật không muốn tách rời, tựa như lưu luyến kɧoáı ©ảʍ ngập tràn kia. Câu trả lời " Đừng dừng lại " của y như một lời đồng ý ngầm đang mời mọc hắn khiến Giang Dạ Tuyết vui sướиɠ không thôi, ánh mắt nhìn y như lửa thiêu đốt, ngọn lửa cháy sáng rực không thiếu phần yêu thương. Y giữ hắn chặt như vậy là sợ bị bỏ rơi, sợ cảm giác trống rỗng, y muốn chính mình hòa làm một với phu quân. Hắn sâu sắc hôn môi ái thê, hôn lên mỗi tấc da thịt trên cơ thể người thương, nỗ lực mỗi lần càng lúc càng mạnh mẽ. Hắn biết, y ngoại trừ thích hôn môi, cũng không bài xích lắm việc khẩu giao, bởi người cùng y hoan ái là hắn, là người y yêu nhất. Si Tiên bình thường có thể dựa vào định lực và ý chí kinh người khắc chế tiếng rêи ɾỉ mỗi khi hắn làm chuyện này, nhưng say rượu lại tùy ý phóng túng hơn nhiều, hắn thích y thoải mái như vậy. Mộ Dung Sở Y mỗi lần đạt cao trào, y lại thanh tỉnh hơn một chút, không đau đầu vì rượu, chỉ thấy sướиɠ đến tận cùng. Ban đầu khi Giang Dạ Tuyết nói tất cả đều xuất vào bụng y, Mộ Dung tiên sinh không hề ghét bỏ, trái lại còn chiều theo hắn, tiếp nhận toàn bộ. Cả đêm lăn lộn nhiều như vậy, ngủ một giấc là ngủ luôn đến xế chiều, Giang Dạ Tuyết là người tỉnh trước. Nhìn thê tử nằm trong lòng mình, mắt phượng khép lại yên tĩnh ngủ, hắn cũng biết uống rượu còn làm loạn thế này, hôm sau người mệt sẽ là Mộ Dung Sở Y. Cơ thể hắn in đậm dấu hôn đỏ hồng cùng dấu cắn của tiểu cữu, mà y còn thảm thương hơn hắn nhiều. Trong phòng phảng phất mùi rượu chưa tan, cả mùi vị ân ái đêm qua còn lưu lại trên y phục và chăn gối bừa bộn ngổn ngang. Đến khi Mộ Dung Sở Y tỉnh lại, toàn thân được hắn ôm vào lòng, cả hai chỉ được bọc kín trong chăn, y phục đều không có, nơi giao hợp còn đang gắn kết chặt chẽ. Cơ thể y đau nhức không tưởng, không chỉ trướng bụng mà còn đau đầu, cảm giác ẩm ướt bên dưới thật không dễ chịu chút nào. Phát hiện ánh mắt Giang Dạ Tuyết đang dán chặt vào mình, y không tự chủ vùi đầu vào ngực hắn, giọng nói ngái ngủ nhỏ nhẹ như mèo con :

" Ưʍ... Dạ Tuyết? "

" Ừm, ta ở đây. Sở Y ca ca có khó chịu ở đâu không? "

" Ngươi đang làm gì đó? "

" Kết tóc thành phu thê ".

Mộ Dung Sở Y nghe chữ được chữ mất, chỉ hé mắt phượng ra nhìn, thấy tóc của hắn và y đã được kết vào nhau, bàn tay dày rộng ấm áp của hắn còn đang mải tết từng lọn tóc. Y chạm tay mình lên mu bàn tay hắn, từ từ siết chặt lại, chỉ nói ngắn gọn :

" Ta rất vui ".

Không cần phải dùng thiên ngôn vạn ngữ, cả hai sống cùng nhau hơn hai mươi năm, một cái liếc mắt cũng đủ hiểu thấu tâm tình đối phương. Đối với Giang Dạ Tuyết, việc mỗi ngày thức dậy bên cạnh có người hắn yêu, đó là niềm vui. Y là cả sinh mạng của hắn. Thanh Húc trưởng lão hôn lên bàn tay đang nắm lấy tay mình, thấp giọng thì thầm :

" Hình như hôm qua tiểu cữu vẫn chưa mở quà của ta đâu, Sở Y mau mở đi ".

Mộ Dung Sở Y lúc này mới nhớ ra, cả đêm điên loan đảo phượng, y còn chưa nhìn xem hắn tặng cái gì cho mình. Y muốn xem là một chuyện, thân thể hiện tại không thể ngồi dậy được là chuyện khác. Giang Dạ Tuyết quả nhiên là một tên lả lơi mặt dày vô sỉ chính hiệu, được tiểu cữu dung túng lâu ngày liền được voi đòi tiên, không chỉ nhu cầu càng lúc càng lớn mà miệng lưỡi cũng ngày càng dẻo ngọt tình thú. Sau khi xong việc hắn đều không chịu rút ra, chỉ muốn chìm trong ôn nhu hương khiến y xấu hổ không thôi. Tuy Giang Dạ Tuyết không cường tráng vạm vỡ như Mặc Tức, nhưng tinh lực dư thừa đến đáng sợ, ngay cả Mộ Dung Sở Y cũng không biết nên giúp hắn giải quyết thế nào mới có thể cân bằng lại. Y rất sợ một ngày nào đó cả hai tinh tẫn thân vong, nhưng Giang Dạ Tuyết tỏ vẻ " Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ", còn nói rằng " Nụ cười mỹ nhân đáng giá ngàn vàng ", trực tiếp làm Mộ Dung công tử triệt để không còn gì nói được hắn, mặc kệ hắn ôm ấp mỗi ngày. Cơ thể y cũng bị hắn dạy dỗ ngày càng mẫn cảm, chỉ cần có một động tác nhỏ cũng đủ khiến y mặt đỏ tai hồng, chỉ quen thuộc khí tức của hắn, muốn được mùi hương nam tính của hắn bao bọc. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên hắn không đứng đắn như vậy, Si Tiên lâu ngày cũng không thèm bực dọc nữa, trái lại phá lệ dùng ngữ điệu dịu dàng gọi hắn bằng danh xưng y luôn tâm niệm :

" Lão công, ngươi lấy cho ta xem đi. Ngươi cứ như vậy, làm sao ta mở quà được? "

Giang Dạ Tuyết lúc này mới nhớ, hắn đang chôn vùi sâu trong cơ thể nóng bỏng mềm mại của Mộ Dung Sở Y, liền nhẹ nhàng rút ra, đỡ y ngồi dậy, chính mình khoác áo vào mới đi lấy hộp gỗ kia đưa cho tiểu cữu. Y nhận được quà có chút nóng vội mở ra, bên trong là một đôi khuyên tai khảm ngọc san hô đỏ và một chiếc lắc chân bằng bạc, thêm rất nhiều dược liệu tẩm bổ cho bản thân. Khóe môi Si Tiên cong lên, cả gương mặt tươi cười đầy rạng rỡ. Mắt phượng thường ngày luôn lạnh lẽo hờ hững đang sáng lấp lánh đong đầy yêu thương, nhưng sau đó y lại xụ mặt xuống hờn dỗi :

" Rất đẹp, ta thích lắm, nhưng mà... Ta không thể mang khuyên tai. Ngươi có tặng ta cũng không dùng được ".

" Sao lại không thể? Đợi vài ngày nữa ta giúp huynh xỏ có được không? À, còn một thứ nữa ".

Giang Dạ Tuyết đặt vào lòng bàn tay y một chiếc chìa khóa mới toanh kèm theo một xấp giấy tờ, ngụ ý muốn đưa y giữ toàn bộ. Mộ Dung Sở Y chưa hiểu ý hắn, hỏi ngược lại :

" Đây là gì? Sao ngươi lại đưa chìa khóa cho ta? "

" Vì để tạo bất ngờ cho huynh, hơn một tháng nay ta đã tìm được một căn nhà rất tốt ở Lâm An, toàn bộ những thứ này đều giao hết cho tiểu cữu. Sau này sổ sách quản lý tiền bạc trong nhà đều do huynh nắm, huynh muốn làm gì cũng được. Căn nhà đó vẫn đang trong quá trình sửa chữa lại, đợi khi nào ổn thỏa rồi, chúng ta sẽ chuyển đến đó, bài trí đều theo ý của Sở Y hết. Thê tử thấy thế nào? "

Mộ Dung Sở Y ngạc nhiên nhìn hắn, lại nhìn chiếc chìa khóa trong tay. Y không nghĩ hiệu suất làm việc của Giang Dạ Tuyết lại nhanh như vậy, thậm chí giao tất cả mọi thứ cho y tự quyết định. Đặt chìa khóa và giấy tờ sang một bên, y nâng mặt hắn đối diện với mình, khẽ hôn lên má hắn, cười thật tươi đến khóe mắt đuôi mày cũng mang theo ý cười :

" Rất tốt. Giang Dạ Tuyết, vẫn là lão công không làm ta thất vọng ".

" Tiểu Long Nữ thích là tốt rồi. Để ta mang lắc chân cho ca ca ".

" Được, nhưng ngươi phải giúp ta làm sạch trước. Ừm... Dạ Tuyết? "

" Sao vậy? "

Mộ Dung Sở Y chớp nhẹ mắt phượng nhìn hắn, bỗng nhiên đưa tay kéo Giang Dạ Tuyết sát vào mình ôm thật chặt. Y cắn lên dái tai hắn, đôi bàn tay vuốt ve sống lưng nam nhân, khẽ thì thầm :

" Phu quân, ướt... Chảy ra rồi, làm sao đây? "

Giang Dạ Tuyết ngẩn ngơ vài giây, ngay tức khắc bắt kịp ý tứ trong lời nói của Mộ Dung Sở Y, cánh tay ôm siết vòng eo thon gọn kia. Hắn biết y tâm trạng tốt còn hiếm khi có hứng thú đùa giỡn, tiếng cười trầm thấp vang lên, dịu dàng hôn lên trán ái thê. Giang Dạ Tuyết kéo mỹ nhân ngồi lên đùi mình, đôi chân dài tự giác vòng qua eo hắn làm Thanh Húc trưởng lão có cảm giác thành tựu vì thuần hóa được đại bạch miêu. Ánh mắt hắn đảo qua từng nơi trên thân thể Mộ Dung Sở Y, từ gương mặt đến cần cổ thon dài trắng tuyết, khuôn ngực mịn màng, khắp nơi đều là dấu hôn đỏ hồng, là dấu ấn của hắn. Giang Dạ Tuyết một tay giữ chặt chiếc gáy trắng nõn, tay kia siết lấy eo nhỏ, nhanh chóng chiếm lấy đôi môi đường nét gợi cảm ấy. Hắn hết gặm cắn lại chuyển sang ngậm mυ"ŧ, nhận thấy Mộ Dung Sở Y hơi hé môi liền tận dụng thời cơ chơi đuổi bắt với y. Nụ hôn nồng nàn kết thúc, hắn ngửi bên cổ y, ngón tay đưa xuống khuấy đảo bên trong nội bích cố ý khơi gợi cảm xúc của Mộ Dung công tử, bàn tay điêu luyện xoa nắn ngọc hành của thê tử. Trong phút chốc Giang Dạ Tuyết cảm nhận được nơi tư mật kia đang tràn ra bạch trọc đặc sệt hòa cùng dịch thể trong suốt thấm ướt từng ngón tay, mà vật trong tay hắn cũng dần dần dựng đứng lên khiến Mộ Dung Sở Y ngượng ngùng muốn né tránh. Hắn làm như vô tình cọ xát nghiệt vật to lớn vào giữa đôi bờ mông căng tròn đẹp đẽ đã sớm ướŧ áŧ kia, để ái dịch tuôn ra ướt đẫm chính mình, đâm nhẹ vài cái vào bên trong huyệt khẩu nhằm kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của nương tử. Nhìn thấy biểu cảm không vui trên gương mặt sắc sảo của tiểu cữu, hắn biết quả nhiên trêu chọc y mới là thú vị nhất, thâm tình thủ thỉ trở lại :

" Ừm, đều là, mùi vị của ta. Ta cũng vậy, trên người ta là mùi hương của Sở Y. Tiểu cữu có vẻ còn chưa thỏa mãn đâu, ta chỉ vô ý cọ một chút mà Tiểu Long Nữ đã động tình rồi ".

" Ngươi thích à? Ngươi để ta ngồi như vậy... Không sợ bị ướt sao? Ta nhớ đêm qua có người nói muốn cho ta còn muốn ta giữ lại hết mà, sao giờ còn trêu chọc ta như vậy? "

" Rất thích, huynh có chảy nước ướt hết tay ta cũng không sao. Chỉ cần bảo bối muốn, bất cứ lúc nào ta đều có thể cho Sở Y, sẽ luôn thỏa mãn ca ca. Ta chỉ thích huynh, rất thích huynh, thích Mộ Dung Sở Y nhất, thực sự rất muốn bên cạnh huynh, mãi mãi. Ta cũng từng nói, chỉ cần là huynh, bao nhiêu cũng không đủ, cũng đảm bảo Sở Y luôn có đồ tốt dùng, ta chắc chắn là làm được. Bây giờ ta giúp Tiểu Long Nữ giảm bớt trướng bụng, nếu muốn, đêm nay ta có thể đút cho huynh tiếp. Sở Y ca ca nhìn xem, cả đêm ăn nhiều như thế, nhưng hiện tại vẫn mυ"ŧ chặt lấy ta không buông, có phải là muốn ta cắm vào nữa không? Tiểu cữu đúng là nhạy cảm, đêm qua chảy nhiều nước đến vậy, bây giờ hai chân ta đều là nước của huynh, thật phóng đãng mà. Thê tử thiếu phu quân một ngày là thân thể lại nhớ ta không chịu được có đúng không? "

Mộ Dung Sở Y bị hắn trêu đùa thiếu đứng đắn như vậy, mặt đỏ tai hồng trừng hắn, ánh mắt liếc nhìn Giang Dạ Tuyết hàm ý mắng hắn không có nam đức. Lời y nói ra đối với Giang Dạ Tuyết lúc này chẳng có chút sức uy hϊếp, lại thêm giọng nói mới tỉnh giấc đầy oán trách, trong mắt hắn lúc này, y càng trở nên đáng yêu hơn, trong tim như bị vuốt mèo gãi qua :

" Hiện tại ngươi rõ ràng là đang châm lửa còn không chịu dập lửa! Giang Dạ Tuyết, ngươi muốn chọc ta tức chết đúng không? Ngươi... Ngươi bắt nạt ta, trêu đùa ta, còn... Còn như vậy... Không biết xấu hổ! "

" Ta sẽ bồi thường cho bảo bối mà, ngoan, ái thê của ta chịu khó như vậy đi. Ta thương Sở Y nhiều lắm, sao lại đi bắt nạt huynh được, tiểu cữu thấy ta nói có đúng không? Sở Y ca ca muốn gì, đợi đến tối rồi nói. Yên tâm, phu quân sẽ chơi ái thê sướиɠ đến thất thần không còn nghĩ được gì khác ngoài ta, đến khi nào bụng nương tử không chứa nổi nữa thì thôi. Bảo bối ráng nhịn một chút, tối nay ta giúp huynh phát tiết ".

" Ngươi... Ta không cần! Ngươi xem ta là đồ chơi của ngươi đúng không? Đúng là nam nhân xấu, thật hư hỏng! "

" Sở Y không phải đồ chơi, ta cũng không phải hạng người vắt chanh bỏ vỏ, tuyệt đối không có đâu. Ta yêu huynh nhiều như vậy, sao có thể có suy nghĩ đó được? Với ta, thê tử mới là người quan trọng nhất trên đời, đừng nghĩ nhiều nữa. Bảo bối ngoan, ta giúp huynh tắm ".

" Hừ, ấu trĩ! "

Giang Dạ Tuyết tất nhiên biết y chỉ là thẹn quá hóa giận nên mới cứng miệng vậy thôi, kỳ thực trong lòng không hề giận dỗi hắn. Mộ Dung Sở Y vốn dĩ mạnh miệng mềm lòng, cũng không biết tật xấu khẩu thị tâm phi này của y khi nào mới sửa được. Hắn đặt hộp gỗ sang một bên, ôm nương tử không có gì che thân bị hắn dày vò cả đêm tiến vào bồn tắm. Giữa hai đùi non mềm đã lầy lội ái dịch trắng đυ.c, từng chút một ướŧ áŧ rỉ ra khiến y vừa xấu hổ vừa ngọt ngào. Mộ Dung Sở Y chỉ thấy toàn thân vô lực như phế nhân, cũng nhớ bản thân đêm qua vì say rượu mà nói những điều chỉ biết giấu trong lòng bấy lâu nay, nhưng không sao cả, y tin tưởng Giang Dạ Tuyết. Khẽ hôn nhẹ lên môi hắn, y rúc vào l*иg ngực nam nhân của mình nhằm giấu cả gương mặt nóng đỏ, nhẹ nhàng lại như nũng nịu vì chưa tỉnh rượu nói với Giang Dạ Tuyết :

" Phu quân, ta đau đầu lắm. Lát nữa, ngươi phải giúp ta xoa ".

" Được, ái thê muốn cái gì cũng được. Đợi tắm xong, ta giúp huynh làm ".

" Ừm. Dạ Tuyết? "

" Sở Y muốn nói cái gì? "

Mộ Dung Sở Y cũng không muốn hỏi chuyện này, nhưng Giang Dạ Tuyết dường như có chấp niệm với chuyện làm y mang thai. Y ngập ngừng một chút mới nói được hết câu, thính tai đỏ ửng lên. Dù da mặt mỏng thì y cũng muốn có một câu trả lời minh bạch :

" Chuyện ngươi nói... Mỗi khi... Mỗi khi chúng ta ân ái... Ngươi thực sự... Nảy sinh tâm tư như vậy với ta sao? "

Giang Dạ Tuyết cúi đầu nhìn y, chỉ thấy người trong lòng đang cụp mắt xuống, gương mặt đỏ bừng lên, đôi môi hé ra chút xíu rồi mím lại. Hắn hôn lên tóc y, lại ân cần giải thích :

" Sở Y đừng lo, ta biết suy nghĩ này không đúng, huynh đừng đặt nặng vấn đề quá. Bảo bối ngốc, nam nhân có ai không muốn người mình yêu thương mang thai hài tử của mình đâu? Tiểu cữu không cần quan tâm quá nhiều, huynh là nam nhân, sao có thể mang thai được? Ta chỉ cần Sở Y mỗi ngày đều bên cạnh ta, gắn bó sinh tử không rời là được, hai người chúng ta bên nhau cả đời là đủ rồi ".

Mộ Dung Sở Y không chấp nhặt chuyện hắn gọi y là " Bảo bối ngốc ". Y biết hắn cần y, y cũng vậy, sóng gió đời trước đã qua, đã quá đủ rồi. Y ngẩng mặt lên đối diện với ánh mắt thâm tình của Giang Dạ Tuyết, trong đôi mắt phượng là tấm lòng của y dành cho hắn, đầy kiên định cất tiếng :

" Lão công, ta yêu ngươi ".

" Ta biết, ta sống lại một đời này nghĩ cũng thật may mắn, cuối cùng ca ca cũng không bỏ rơi ta. Tiểu Long Nữ, nếu có kiếp sau, ta tình nguyện vì huynh mà làm quân tử, che mưa chắn gió cho huynh cả đời, vĩnh viễn yêu thương nâng niu bảo bối trong tay. Kiếp sau, huynh vẫn sẽ là nương tử, là tâm đầu huyết của ta, chúng ta hứa hẹn trước như vậy đi. Sở Y còn gì muốn nói không? "

" ... Được, còn có " Ta phu Dạ Tuyết "".

Chỉ là vài chữ đơn giản nhưng cũng làm Giang Dạ Tuyết thấy lòng mình ấm áp lên hẳn, như được ăn mật ngọt. Nương tử của hắn quả thật là cao quý lãnh diễm ngoài lạnh trong nóng, luôn là người châm lửa nhưng chẳng bao giờ chịu dập lửa, đôi lúc lại ngọt ngào bất ngờ, vì thế mỗi ngày hắn lại yêu y nhiều hơn một chút. Ngoài miệng y nói hắn xấu xa hư hỏng, kỳ thực lại mặc kệ hắn ôm hôn mỗi ngày, hoàn toàn không ngó lơ hắn. Việc trong khả năng có thể làm được y đều cố gắng làm vì hắn, sẵn sàng đồng cam cộng khổ, tận lực hoàn thành trách nhiệm của một thê tử. Đêm qua nếu không phải Mộ Dung tiên sinh say rượu, hắn còn lâu mới biết những việc y âm thầm làm vì mình, Tiểu Long Nữ da mặt quá mỏng còn ngạo kiều, thật không dễ cạy miệng y. Sau khi đã làm sạch thân thể, Giang Dạ Tuyết mang Mộ Dung Sở Y về giường, thay y phục chỉnh tề, chải tóc xong xuôi mới lấy lắc chân bạc ra mang vào cổ chân đầy đặn của mỹ nhân nhà hắn. Trên tay y từ lâu đã có một chiếc vòng bạc giống hắn, hiện tại có thêm một lắc chân, y cũng muốn tự tay mình làm gì đó tặng cho lão công. Giang Dạ Tuyết không biết suy nghĩ của y, mang lắc chân xong còn hôn một cái lên cổ chân trắng nõn kia, dịu dàng hôn môi y trước khi rời khỏi phòng :

" Mỹ nhân của ta thơm quá, vừa thơm vừa mềm còn rất ngọt, ta thích lắm. Đi thôi, Sở Y ca ca ra ngoài nói chuyện với Cố huynh đi, ta đi nấu món ngon tẩm bổ cho Tiểu Long Nữ. Ta sẽ nấu nhiều một chút, tiểu cữu phải cố gắng ăn hết đấy ".

" Ừm, ngươi cũng phải ăn nhiều vào. Biết rằng ngươi... Tinh lực dồi dào, nhưng không bồi bổ thì không được, ta không cho phép người của ta chưa chiến đã bỏ cuộc. Đợi ta khỏe lại, phu quân thích ăn gì, ta đều nấu cho ngươi, thế nào? "

Mộ Dung Sở Y đã nói thì chắc chắn sẽ giữ lời. Y là thật tâm lo cho sức khỏe của hắn, nhưng có vẻ trọng điểm Giang Dạ Tuyết bắt được lại khác với y hoàn toàn :

" Nói như vậy, Tiểu Long Nữ có phải đã xem ta như người thân rồi không? "

Mộ Dung Sở Y liếc mắt nhìn hắn, thâm tâm hoài nghi đêm qua vừa mới tân hôn còn là sinh thần của y, chẳng lẽ hắn muốn giở trò? Đưa tay nhéo tai hắn thật đau, y vẫn giữ chất giọng thanh lãnh như thường ngày, nhưng Giang Dạ Tuyết lại nghe ra y đang ủ giấm, từng câu từng chữ như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra :

" Giang Dạ Tuyết vốn dĩ đã thuộc sở hữu của ta không phải sao? Ngươi còn muốn đi tìm cô nương khác? Dám chạy? Cho dù ta ở trên giường không xuống được, cũng có cách trói ngươi lại đánh gãy chân. Dạ Tuyết, ta không quản ngươi, nhưng ngươi tốt nhất đừng phản bội ta ".

" Ui đau, tiểu cữu nhẹ tay chút đi mà. Ta không dám, ca ca nói cái gì thì chính là cái đó. Ta yêu huynh còn không hết, sao lại đi tìm cô nương khác chứ? Không đáng mặt làm phu quân, tuyệt đối không làm Sở Y của ta thất vọng đâu. Ái thê của ta ủ giấm chua thật đó, haha! "

Giang Dạ Tuyết bị ăn đau vẫn còn cười được, Mộ Dung tiên sinh nhìn thấy cũng không hỏi lý do, chỉ xoa xoa vành tai đỏ ửng kia, hôn một cái ở đó xem như an ủi. Y biết, trong lòng y có hắn, máu chiếm hữu của y cao thật, nhưng phu quân của y lại thích nhìn y vì hắn mà ghen, Mộ Dung công tử nhất thời nở một nụ cười thật ấm áp. Hắn bế y lên, trực tiếp mang ra ngoài. Đặt y ngồi trên ghế ngay ngắn rồi, chính mình mới rẽ hướng sang phòng bếp, bỏ lại Mộ Dung Sở Y mặt đối mặt với Cố soái. Hắn vừa đi không được bao lâu, liền nghe tiếng Cố Mang vang lên có chút sợ sệt và giọng nói chứa đầy sát khí của Mộ Dung Sở Y :

" Đại ca, haha, sinh thần khoái lạc, tân hôn vui vẻ nha, haha! Người một nhà người một nhà mà, đại ca có gì từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ nha ".

" Cố! Mang! Ngươi chết với ta! "

" Ca phu cứu ta, Tiểu Long Nữ muốn đánh ta! Đại ca, đệ không làm gì sai hết. Đệ chỉ là chúc hai người sớm sinh quý tử, theo nghi thức phải có bước đó, đại ca bình tĩnh đi mà! Giang huynh! "

" Cút! Ngươi mẹ nó chẳng làm được gì, thành sự không đủ, bại sự có thừa, cút mau! Hôm nay ta sẽ đánh ngươi thịt bong da tróc, gân cốt đứt từng đoạn, cho dù là Hi Hòa Quân cũng không cứu được ngươi! "

" Đại ca đừng nóng, đệ muốn hỏi thêm một câu nữa, hỏi xong đệ sẽ cút liền ".

Mộ Dung Sở Y liếc Cố soái một cái đầy sát ý khiến đối phương không rét mà run, tựa như chỉ cần Cố Mang nói ra điều không nên nói, y có thể triệu Chiếu Tuyết ra chém chết biểu đệ ngay lập tức. Cố Mang suy nghĩ một lúc cân nhắc ngôn từ, lại lén nhìn sắc mặt Mộ Dung tiên sinh, nghe được y cho phép nói mới dám thưa :

" Vậy... Đêm tân hôn của hai người như thế nào? Đệ thấy đại ca còn tỉnh táo như vậy, nhưng ca phu lại không để huynh tự đi, đêm qua hai người chắc cũng được tính là kịch liệt đi. Giang huynh thương hoa tiếc ngọc như vậy, có lẽ cũng không đến mức chơi Tiểu Long Nữ không xuống được giường đâu. Đại ca, đệ không nói gì sai chứ? "

" Nghiệt súc! Cố Mang, ngươi chán sống rồi đúng không? "

" Không có, đệ tuyệt đối không dám, chỉ là thành tâm lo lắng cho sức khỏe của huynh thôi mà. Đệ còn chưa mách lại với Giang huynh chuyện hôm qua đại ca nổi tính xấu đánh người trong lúc ngủ đâu. Công chúa điện hạ của đệ còn chưa biết gì cả. Huynh muốn đánh đệ cũng được, đệ cho huynh đánh thoải mái, chỉ cần đại ca... "

Nhìn thấy Mộ Dung Sở Y ngày càng đen mặt lại, đôi mày kiếm sắc như lưỡi dao cùng đôi mắt phượng đang nhìn y chằm chằm như muốn lăng trì, Cố Mang biết mình xui xẻo chọc phải vảy ngược của Mộ Dung tiên sinh, thức thời ngậm miệng lại :

" Thôi đệ không dám nói đâu, đệ cút, đệ cút liền đây. Đệ giỏi nhất là cút mà, haha, đại ca à... Giang huynh cứu ta! "

Mộ Dung Sở Y giận đến mức triệu hồi Chiếu Tuyết của y ra chém một cái, mặt bàn trước mặt Cố Mang ngay lập tức vỡ đôi khiến Cố soái sợ tái mặt. Y giận lên cực kỳ hung hãn, khuôn mặt đỏ bừng bừng, Cố Mang hết đường chạy chỉ có thể cầu cứu Giang Dạ Tuyết, liền nhận được một tràng mắng chửi từ biểu ca của y :

" Mẹ kiếp chuyện đó có gì hay mà nói hả? Ngậm cái miệng chó của ngươi lại! Ta là thấy Hi Hòa Quân quá bao dung với ngươi nên gan ngươi mới lớn như vậy, suốt ngày không có chuyện gì làm chỉ biết bày trò chọc phá người khác! Không có chuyện gì thì im miệng lại cho ta, cút ngay, đừng để biểu ca của ngươi phải ném ngươi ra ngoài! "

Nhìn đôi biểu huynh đệ nhà họ Sở ầm ĩ chỉ vì chuyện sinh thần, Mặc Tức tuy không hiểu ra sao nhưng hắn không thèm cản. Hắn chắc chắn Cố Mang đã làm ra chuyện gì đó chọc giận Mộ Dung Sở Y rồi, riêng Giang Dạ Tuyết có nghe tiếng cầu cứu của bằng hữu tốt cũng chỉ có thể lắc đầu đầy bất lực xem như không biết gì. Hắn vừa ra ngoài cất tiếng gọi y ăn cơm đã thấy Cố Mang bị quất nằm dài ra sàn, chân còn đang bị roi quấn chặt, mà tức phụ của hắn vẫn điềm tĩnh ngồi đó, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đại bạch miêu thật không dễ chọc, hung hãn đến độ có thể cào rách mặt đối phương, ngay cả biểu đệ cũng không tha. Y chỉ thu lại móng vuốt khi ở riêng với hắn mà thôi, chả trách Cố Mang lại đi xin hắn bí quyết hiểu được y. Đêm qua hắn say thật, nhưng không bỏ qua dòng chữ được viết dưới vò rượu hợp cẩn đó, " Một đêm xuân sắc đáng giá ngàn vàng, đừng kìm nén mà làm hại đến thân thể ". Giang Dạ Tuyết khi đọc được nét chữ phóng khoáng đó mới hiểu ra, mặc dù đêm tân hôn này là lần thứ hai trúng xuân dược nhưng thâm tâm hắn âm thầm cảm ơn Mặc Nhiên rất nhiều. Mặc tông sư vừa lúc kéo theo Mộ Dung Sở Y trúng dược cùng hắn, vì thế đêm qua y mới hào phóng thả lỏng bản thân đến vậy. Cố Mang bị đại ca dạy dỗ một trận ngay trước bữa ăn, cũng không biết đại ca y tìm ở đâu một chiếc roi mềm, quất một cái là ứa máu, liền không dám hó hé gì nữa. Chân y bị Mộ Dung Sở Y quất còn tê rần phải nhờ Mặc Tức đưa về giùm, thầm thấy may mắn vì không bị biểu ca đánh vào mặt nữa, cũng không tổn thương đến gân cốt. Cố soái muốn tìm kiếm an ủi từ sư đệ, nhưng Mặc soái cũng không bênh vực y, chỉ nói về phòng sẽ giúp y giảm đau, tốt tính khuyên y bớt chọc vào Mộ Dung tiên sinh, mấy ngày tới bớt chạy nhảy một chút. Đêm đến, Giang Dạ Tuyết về phòng sau khi hàn huyên cùng em vợ một lúc, thay y phục xong mới thấy tiểu cữu nằm trên giường đưa lưng về phía hắn. Giang Dạ Tuyết nhất thời không hiểu đến gần y, nhỏ giọng gọi :

" Sở Y ca ca, sao lại ngủ sớm như vậy? "

" ... "

" Sở Y? Huynh ngủ rồi sao? "

Giang Dạ Tuyết không thấy y trả lời, mặc định y mệt nên muốn ngủ sớm, nhưng liếc mắt qua mới phát hiện một điểm không đúng. Mộ Dung Sở Y mỗi khi ngủ sẽ quấn chăn kín cả người, lúc này lại hờ hững ngang eo, không giống y thường ngày. Thâm tâm hắn nổi lên nghi vấn, thử nhẹ nhàng lay y :

" Tiểu cữu? "

" Gọi ai đấy? "

Mộ Dung Sở Y đúng là muốn ngủ thật, nhưng vừa chợp mắt được một chút thì Giang Dạ Tuyết đã về rồi. Trong lòng y nổi lên một cỗ khó chịu bất thường, trước đó hầu như không bao giờ có chuyện y không kiểm soát được bản thân, nhưng mà... Ở gần hắn, chỉ cần Giang Dạ Tuyết trêu đùa sờ loạn hay hôn vào những nơi nhạy cảm của y một chút, Mộ Dung tiên sinh thực sự mất không ít công sức để kiềm chế bản thân, cho dù có phản ứng đi nữa cũng là do hành động tiếp theo của Giang Dạ Tuyết khơi dậy. Không cần y phải nói, thông qua ngôn ngữ cơ thể của y, hắn cũng tự phát hiện ra. Đều nói ba mươi là độ tuổi hoàng kim của nam nhân, nảy sinh dục niệm là chuyện bình thường, nhưng nội tâm y tràn đầy mâu thuẫn. Một mặt ngượng ngùng không muốn để hắn biết, mặt khác lại muốn thử xem hắn có nhận ra không, y còn chưa tính sổ chuyện lúc chiều trêu chọc y động tình rồi ngó lơ của hắn đâu. Giang Dạ Tuyết thấy Mộ Dung Sở Y xoay đầu lại nhìn mình, bất giác chú ý đến viền mắt đỏ như bị ai khinh bạc của tiểu cữu. Mắt phượng lấp lánh ánh nước đang liếc hắn, đuôi mắt phiếm hồng, giọng nói buồn ngủ giống như pha chút hờn giận. Hắn nhìn y liền biết Tiểu Long Nữ của hắn tâm trạng không tốt, mà đầu sỏ làm y tức giận hình như không chỉ có mỗi mình Cố Mang. Hắn ngơ ngác hỏi y :

" Sở Y ca ca giận sao? "

" Con mắt nào của ngươi thấy ta đang tức giận? "

Xong rồi, lúc này hắn có thể chắc chắn mười phần là y đang giận, cẩn thận ngẫm nghĩ xem mình đã chọc giận y lúc nào. Nhìn người kia chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng manh, không lẽ... Hắn vừa đưa tay muốn kéo chăn ra thì Mộ Dung Sở Y đã trừng mắt nhìn hắn đầy cảnh giác, chăn cũng được giữ chặt hơn :

" Ngươi làm gì đấy? "

" Huynh... Không phải là giận ta chọc tức huynh lúc chiều chứ? Chiếc roi mềm huynh dùng lấy ở đâu vậy? Ta chưa từng thấy tiểu cữu dùng roi ".

" ... Ngươi hỏi cái này làm gì? "

" Ta chỉ muốn biết thêm thôi ".

" Mới làm ra vài ngày trước, vừa lúc cho Cố Mang thử nghiệm ".

Giang Dạ Tuyết nghe mỹ nhân nói muốn cho Cố Mang làm chuột bạch, trong lòng đổ mồ hôi lạnh cầu nguyện cho huynh đệ tốt. Hắn không muốn y dùng cái roi đó lên người mình chút nào, nhưng lại không nghe thấy y nói gì nữa. Mộ Dung Sở Y triệt để im lặng một chữ cũng không hé răng, tay nắm chặt chăn như tử thủ, cũng không thèm nhìn hắn. Giang Dạ Tuyết nhìn phản ứng của y là hiểu, cách một tấm chăn ôm lấy y, xoa đầu lại vuốt tóc mỹ nhân, nhẹ giọng xin lỗi :

" Sở Y tốt, là ta vô lại, ta sai rồi, ta không nên châm lửa tiểu cữu xong lại không chịu dập lửa. Bảo bối ngoan, ta biết sai rồi, ca ca đừng im lặng, huynh nói gì đi mà ".

" ... "

" Hay là, mấy ngày tới, ta bù đắp cho tiểu cữu có được không? Xin lỗi, ta đúng là thấy chọc huynh rất vui, nhưng đây không phải là kết quả ta muốn ".

" ... Xin lỗi thì có ích gì? Không phải ngươi muốn ta chịu khó sao? Ngươi đùa giỡn với ta, rốt cuộc ngươi có xem ta là thê tử của ngươi không? Ta còn nghĩ... Ngươi... "

Mộ Dung Sở Y kỳ thực rất chạnh lòng nhưng tính tình cường thế không cho phép y nói ra. Mặc dù y biết chính mình rất đẹp, nhưng tính cách y quá lạnh lùng cay nghiệt còn quật cường ngang ngạnh, bất tri bất giác cũng có lúc sợ mất mát. Y không muốn mất đi Giang Dạ Tuyết, chỉ muốn trói hắn bên cạnh, lại không phải người thích đùa giỡn. Tuy cả hai đã bái đường thành thân hai lần rồi, nhưng hắn như vậy... Có phải là thấy y không thú vị nên chán y rồi không? Có phải hắn chỉ muốn trêu đùa y cho vui không? Hắn không quan tâm đến cảm xúc của y sao? Mộ Dung Sở Y không nói nổi thành lời, nhưng đôi mắt đã sớm biểu hiện rõ nỗi lòng của y, đuôi mắt ngậm nước. Hắn nhìn y như vậy, càng nhìn càng xót xa, ôm lấy y thật chặt, nắm tay y đặt lên ngực nơi trái tim đang đập, áp trán mình vào trán y :

" Bảo bối ngoan, nhìn ta. Ta thề, ta không có ai khác, ta không bao giờ chê Sở Y, tuyệt đối không có chuyện chán Tiểu Long Nữ. Ta đùa giỡn không biết giới hạn, là lỗi của ta, làm tiểu cữu đau lòng rồi. Huynh cứ nhớ, Mộ Dung Sở Y là thê tử của Giang Dạ Tuyết, không phải là đồ chơi hay gì khác, là bảo bối của ta, không cho phép ai tổn thương huynh, ngay cả ta cũng không được. Huynh rất đẹp lại còn tốt như vậy, ta cầu còn không được, sao lại xem huynh như đồ chơi được chứ? Đừng khóc, ta đau lòng, ta không bao giờ bỏ rơi huynh, đừng sợ. Sở Y muốn gì ta đều sẽ đáp ứng, sẽ không có lần sau chọc huynh thế này nữa ".

" Ta không thèm khóc. Ngươi không muốn thì thôi, không cần miễn cưỡng bản thân, ta tự giải quyết được. Ta đọc sách một chút, ngươi ngủ trước đi ".

" Sở Y ca ca muốn giải quyết thế nào? Tắm nước lạnh không tốt, đọc sách lúc này không có tác dụng. Đừng nhẫn nhịn, lần trước huynh nhịn cả ngày đã không chịu nổi rồi. Ngoan, để ta giúp huynh, nghe lời. Chuyện này không có gì phải xấu hổ hết, muốn thì cứ nói ta. Bảo bối muốn làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, ta không cản. Hoặc là, mỗi ngày ta đều chơi cùng huynh, cũng không phải là miễn cưỡng đâu, Sở Y đừng lo lắng. Kỳ thực, ta đối với huynh luôn tràn đầy tinh lực, không chỉ thỏa mãn nương tử, phu quân cũng muốn nhân lúc này giải quyết nhu cầu của bản thân, Tiểu Long Nữ thấy có được không? "

Mộ Dung Sở Y ngẫm nghĩ, cũng không biết nếu mỗi ngày đều làm, bản thân có bị suy nhược thân thể luôn không nữa. Y có chút do dự vì khả năng cao sẽ không xuống được giường, đau nhức toàn thân, nhưng hiện tại y sắp phát điên rồi. Giang Dạ Tuyết tinh lực dồi dào thế nào y đều biết, giúp hắn giải quyết cũng là chuyện tốt, sau đó y có thể nghiên cứu thêm vài phương thuốc giúp hắn thanh nhiệt cơ thể, cũng cố gắng bồi dưỡng bản thân nhiều hơn. Khẽ hôn lên khóe môi hắn, Mộ Dung Sở vươn tay ôm cổ Giang Dạ Tuyết, cắn vào vai hắn, nhỏ giọng rì rầm bên tai trượng phu :

" Ngươi không được bắt nạt ta nữa, ta không thích như vậy. Dạ Tuyết, ta là của ngươi, mãi mãi ".

" Không hối hận? Nếu Sở Y không xuống được giường phải làm sao? "

" Tuyệt đối không hối hận. Đến lúc đó, ngươi chăm sóc ta. Dạ Tuyết, ta khó chịu, ngươi giúp ta đi ".

Giang Dạ Tuyết vừa nghe đã hiểu ý, ôm lấy y càng chặt hơn, dụi đầu vào hõm vai tiểu cữu. Giọng nói tuy nhỏ nhưng mang ý vị nũng nịu như trẻ con khiến y càng trở nên đáng yêu hơn, đây là cố ý câu dẫn phu quân mà. Hắn thấy Mộ Dung Sở Y không giữ chăn nữa mới nhanh tay kéo ra, quả nhiên y chỉ mặc một chiếc áo trắng duy nhất. Hắn nhìn y cười đầy yêu chiều :

" Sở Y chỉ mặc một chiếc áo như vậy, là muốn ta chơi huynh à? Tiểu Long Nữ làm thế là đang muốn mạng ta, quá câu nhân ".

" Tự làm tự chịu, là ngươi chọc ta trước, phu quân ".

Giang Dạ Tuyết còn có thể nói được gì đây? Đúng là hắn lưu manh chọc ghẹo y trước, trêu đùa du͙© vọиɠ của y cứng như vậy lại bỏ đi, lần này là hắn tự nguyện đâm đầu vào chỗ chết. Hắn đặt y ngồi trên giường, chính mình quỳ trên sàn mở rộng chân y, cơ hồ nhìn thấy ngọc hành đã dựng đứng, huyệt khẩu hồng hào có chút ẩm ướt, không chần chờ ngậm lấy, ngón tay chơi đùa nơi tư mật kia. Từng tiếng ngâm nga vang lên như cổ vũ hắn, được một lúc thì Mộ Dung Sở Y phát tiết, tất cả đều được hắn nuốt sạch. Y thở gấp vài tiếng, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, gót chân trắng hồng cọ xát bên eo hắn, tự mình cưỡi lên người hắn mà động thủ. Biệt viện cả đêm đều là tiếng rêи ɾỉ mê người, Giang Dạ Tuyết xem như được dịp trổ hết tài nghệ bấy lâu nay học được. Nơi nào trong phòng có thể tận dụng đều được hắn tận dụng tối đa, thậm chí ép y lên tường, chính mình bế người lên, để y ôm lấy cổ hắn, phần hông mạnh mẽ không ngừng đâm rút theo mỗi bước đi. Mộ Dung Sở Y không ngờ hắn nói được làm được, chơi mỗi lúc một mạnh bạo, có bao nhiêu đều bắn cho y hết. Bản thân y lại được hắn ôm đi lơ lửng như vậy, cảm giác mới lạ còn sướиɠ đến tê dại, mỗi cái động đều đâm đến nơi sâu nhất trong cơ thể mềm mại. Trong lúc ý loạn tình mê y vẫn quan tâm đến hắn :

" Lão công, có nặng không? Nặng thì thả ta xuống đi ".

" Không nặng đâu, huống chi vừa đi vừa làm như vậy thích hơn nhiều. Tiểu cữu ngại sao? Ốm quá không tốt, ta còn muốn nuôi huynh mập mạp trắng trẻo hơn chút nữa, ôm mới sướиɠ ".

" Đừng... Đừng để rơi xuống sàn... Ưʍ... Sâu quá rồi... Lớn quá... A... Ta như vậy chưa đủ sao? "

" Vậy chỉ có thể phiền Sở Y ca ca giữ chặt một chút, ta sẽ còn làm mạnh hơn nữa. Tiểu Long Nữ ướt quá, bên trong huynh thật ấm, thật chặt, đúng là chơi bao nhiêu cũng không chán mà, sâu như vậy mới thỏa mãn được huynh. Thê tử của ta đẹp như thế, có da có thịt mới tốt, ta thích huynh nhất. Thế gian có bao nhiêu mỹ nhân cũng không so được với huynh, Mộ Dung Sở Y mới là mỹ nhân trong lòng ta ".

Si Tiên tuy ngại ngùng nhưng nhìn Giang Dạ Tuyết chuyên chú làm việc còn khéo léo không để mật dịch nhỏ xuống sàn, y cũng không còn tâm trí đâu mà quan tâm chuyện này, mặc kệ hắn làm loạn bên trong nội bích. Mộ Dung công tử thầm cảm thấy may mắn vì biệt viện hoàn toàn yên tĩnh cách xa những nơi khác trong vương phủ, nếu không sang hôm sau y cũng không còn mặt mũi gặp người. Mỗi đêm Thanh Húc trưởng lão như hận không thể thực sự làm bụng y lớn lên, mãnh liệt luận động giải phóng tinh lực, đến khi y không chứa nổi dương tinh của hắn nữa mới thôi. Suốt nửa tháng liền, Cố Mang không thấy Mộ Dung Sở Y lộ diện, nghĩ rằng biểu ca còn giận y nên bế quan không muốn gặp, kỳ thực mỗi ngày Si Tiên đều được Giang Dạ Tuyết chăm sóc tỉ mỉ, ân cần chu đáo. Y không phải là người ham mê tửu sắc, từ khi còn nhỏ đã sớm tu đạo, không gần nam sắc cũng bài xích nữ sắc, chán ghét thân mật tiếp xúc. Từ khi chấp nhận yêu đương cùng Giang Dạ Tuyết, y mới nhận ra chính mình ở cùng hắn không có chuyện không hòa hợp, là ngược lại mới đúng, cực kỳ ân ái. Chính vì quá hòa hợp cả về thể chất lẫn tinh thần, y đã nói rõ với hắn khi chỉ có hai người rằng y có thể ở cùng hắn làm những việc vặt vãnh hoặc đơn giản là ai làm việc của người nấy. Giang Dạ Tuyết đã rất bất ngờ khi Mộ Dung Sở Y cả gương mặt đỏ ửng, toàn thân nóng như tôm luộc nói y cũng có thể không làm gì khác, cùng hắn cả ngày lăn lộn trên giường, chơi chán rồi thì cùng nhau ngủ. Hắn muốn thô bạo hay dịu dàng, y đều thích, chỉ cần là hắn thì đều được, đều tốt, song tu với y không thành vấn đề nữa. Đối với Giang Dạ Tuyết mà nói, hắn rất may mắn vì có một thê tử luôn quan tâm đến hắn, mỗi ngày chơi cùng y đều rất thú vị, hắn hận không thể ôm hôn quấn lấy y cả ngày không rời. Trong tình cảnh hiện tại càng đúng hơn, mỗi đêm y đều cùng hắn hoan hảo đến mức không xuống được giường. Giang Dạ Tuyết cả người nóng bức không chịu nổi, y chỉ đành bao dung với hắn nhiều chút, ban ngày cũng có thể làm, bên dưới đã sớm thích ứng được chuyện một ngày mấy lần. Lối vào ướŧ áŧ nóng bỏng trải qua rèn luyện càng lúc càng mẫn cảm, rất nhanh đã ngậm mυ"ŧ hắn chặt chẽ. Giang Dạ Tuyết giai đoạn này không những thích ngày ngày ấm áp trên giường mà còn tùy hứng hơn, được voi đòi tiên muốn thử hết cái này đến cái khác. Sáng sớm ngủ dậy đã bị lăn lộn một trận, Mộ Dung Sở Y lúc này đang ngồi trên giường đọc sách. Thân thể y mỏi nhừ còn in đầy dấu ấn của Giang Dạ Tuyết, đôi chân dài tê liệt không còn sức lực, thắt lưng như muốn gãy làm đôi, đổi lại tinh thần y rất tốt, rất thoải mái, mỗi ngày vận động khiến y ngủ ngon hơn, da dẻ cũng mịn màng hồng hào hơn hẳn. Si Tiên muốn nghiên cứu thêm vài phương thuốc giúp Giang Dạ Tuyết điều hòa cơ thể, cũng tìm hiểu không ít món ăn bổ dưỡng có thể làm được, đợi đến lúc y khỏe lại sẽ nấu thử. Giang Dạ Tuyết bước vào thấy y mải đọc sách không chú ý đến mình, khẽ hắng giọng gọi y :

" Tiểu cữu, ăn cơm đi. Ăn xong ta giúp huynh bôi thuốc ".

" Ừm. Dạ Tuyết, ngươi không cần quá lo lắng, ta đã nói không hối hận thì chắc chắn sẽ không có. Sau này ngươi đi Lâm Nghi rồi, cũng không còn nhiều thời gian, chi bằng hiện tại trân trọng nhiều một chút, có ta bồi ngươi. Ngươi muốn làm thì làm, ta đều đáp ứng. Lão công, ta thích ngươi như vậy, bản thân ta cũng rất thấy thế này rất tốt. Vết thương trên lưng ngươi sao rồi? Đưa ta xem nào ".

Giang Dạ Tuyết ban đầu còn âm thầm lo lắng y liệu có giận hắn không, nhưng sức chịu đựng của Mộ Dung Sở Y quá kinh người. Y không giận cũng không trách cứ hắn, mặc kệ hắn chăm chút cho mình, được nuôi đến trắng trẻo mập mạp, đây cũng là ý muốn của Giang Dạ Tuyết. Hắn chính là muốn y có da có thịt một chút mới dễ ôm, tiểu cữu dai sức thì mới giúp hắn được, mỗi đêm đều làm đến hừng đông mới dừng. Giang Dạ Tuyết còn lo y mỗi ngày đều ân ái cùng hắn sớm muộn sẽ bị rút hết sức lực đến suy nhược, nhưng giờ hắn mới thấy bản thân nghĩ nhiều rồi. Dùng bữa rồi bôi thuốc, Mộ Dung Sở Y dù không muốn vẫn phải chịu thua, y biết như vậy mới có thể chịu đựng được. Y không tiếc thân mình giúp hắn hạ hỏa, thậm chí vài ngày đầu vì Giang Dạ Tuyết quá hăng máu mà rêи ɾỉ đến mất giọng, hắn sau đó mới biết thu liễm lại. Mộ Dung Sở Y nhìn thấu suy tư của hắn, lên tiếng trấn an, không muốn hắn phải bận tâm vì chuyện này quá nhiều. Y biết, một khi hắn đi rồi, hai người có khi vài tháng mới gặp một lần, mỗi lần gặp thời gian đều bị giới hạn. Đợi đến khi tắm xong, Giang Dạ Tuyết mang y lên giường giúp y bôi thuốc, hắn vẫn không đành lòng nhìn y chịu khổ. Mỗi lần dùng thuốc như vậy, tiểu cữu đều nhíu mày vì đau rát, tay siết chặt chăn cắn răng không kêu một tiếng, huyệt khẩu sưng đỏ đến lợi hại, một ngón tay cũng không thể vào được. Giang Dạ Tuyết nhìn nơi nào kia tổn thương vì hắn, trong lòng như bị kim châm, khó chịu mà không thể nói, hắn biết y đây là vì hắn mà chịu khó. Trong những ngày y mất giọng, hắn cương quyết không làm nữa, tự mình lo liệu hết mọi thứ, tối trước khi ngủ lại tắm nước lạnh. Hắn bôi thuốc còn giúp y mặc áo ngủ xong, vừa đi đến bàn muốn thu dọn lại sách thì có một vòng tay dịu dàng ôm lấy hắn. Người kia tựa đầu lên vai hắn, suối tóc đen tuyền chảy dài che phủ bờ vai trắng mịn. Giang Dạ Tuyết phủ tay lên bàn tay đang đặt ngang eo mình, thấp giọng hỏi :

" Sở Y sao lại đi chân trần xuống giường như vậy? Huynh còn chưa khỏe, ta mang huynh về ".

Mộ Dung Sở Y giống như không hiểu hắn đang nói gì, chỉ siết chặt vòng tay hơn một chút. Y ngẩng đầu nhìn hắn, mắt phượng sáng như sao trời, cười đầy vui vẻ :

" Dạ Tuyết, nhìn xem, tiểu cữu ôm được ngươi rồi. Ta có thể đi được, cũng không phải nữ nhân, đừng nghĩ ta yếu đuối như vậy ".

" Sở Y thật giỏi! Đợi thêm vài ngày nữa, huynh muốn đi đâu ta cũng không cản. Nghe lời, ta đưa tiểu cữu về giường ".

Hắn bế y lên đi về giường, đang muốn tắt nến thì bị y câu lấy cổ, toàn thân ngã đè lên người y, chỉ biết người trong lòng đang xoa đầu hắn, tiếng nói thanh lãnh như ngọc vang lên thật nhẹ :

" Ấm áp quá! "

" Sở Y ca ca lạnh sao? "

" Ừm, có hơi lạnh. Hỏa khí vượng như vậy, không bằng... Ta giúp ngươi giải nhiệt ".

Giang Dạ Tuyết còn chưa hiểu gì, Mộ Dung tiên sinh đã nhanh tay trở mình, chủ động dâng hiến đôi môi mềm mại của mình, triền miên cùng hắn hôn môi. Thoáng thấy y muốn thăm dò mà hôn xuống phần bụng, Giang Dạ Tuyết đưa tay ngăn cản lại bị y nắm chặt. Áp tay hắn lên gò má mình, y cực kỳ quý trọng đôi tay này, hôn vào lòng bàn tay hắn, âm thanh như dỗ ngọt trẻ con :

" Ta chỉ làm một chút, sẽ không ảnh hưởng vết thương bên dưới, uổng công ngươi lúc nãy bôi thuốc cho ta. Hôm nay, nghe ta, rất nhanh sẽ xong ".

Giang Dạ Tuyết còn muốn ngăn cản, cự vật đã bị khoang miệng ấm áp bao bọc, từng dây thần kinh của hắn đều căng lên. Cảm giác sung sướиɠ tê dại khi đỉnh đầu bị liếʍ qua khiến hắn không thể không rêи ɾỉ vài tiếng, giọng nói càng trầm hơn, cự vật phồng to hơn một vòng. Mộ Dung Sở Y làm chậm rãi, cố gắng kiểm soát chính mình không làm đau hắn, tận tâm ngậm lấy, chậm mà chắc, vô tình lại cố ý lướt qua đỉnh đầu. Y kiềm chế sự khó thở của mình, cổ họng nghẹn tới cực điểm sẽ buông ra một chút, mãi đến hai khắc sau Giang Dạ Tuyết mới gầm một tiếng xuất ra. Toàn bộ bạch trọc đặc sệt rót thẳng vào miệng y, một ít còn tràn ra khóe miệng. Dương tinh nóng bỏng còn mang mùi tanh nhạt xộc vào cổ y, nhưng Mộ Dung công tử không chê hắn, mặt không đổi sắc điềm tĩnh nuốt xuống. Y lấy khăn lau sạch sẽ mới trở lại gối của mình, hôn môi hắn một cái mới nói :

" Rất ngọt, ta làm có đủ tốt không? Không làm đau ngươi chứ? Phu quân, có sướиɠ không? "

" Sao lại không? Sở Y ra tay tất nhiên là sướиɠ, còn được giải nhiệt, nhưng ta không muốn thê tử của ta chịu khổ. Cổ họng huynh vừa mới khỏi, còn làm chuyện này, không tốt ".

" Không khổ, ngươi thích là được. Mau ngủ đi, ta mệt rồi ".

Mộ Dung Sở Y cứ vậy mà rúc vào lòng Giang Dạ Tuyết, vẫn chỉ mặc một chiếc áo trắng mỏng manh, cặp đùi săn chắc gác lên chân hắn, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp. Hắn cũng không nói nữa, ôm lấy ái thê tâm tình sung sướиɠ mỹ mãn ngủ vùi. Trong lúc đó, tại một khách điếm ở vương thành Trọng Hoa, Mặc Nhiên đang dò hỏi Sở Vãn Ninh :

" Sư tôn, quà tân hôn chúng ta tặng không tồi đâu, người đừng nghĩ nhiều, hai người họ chắc sẽ thích lắm. Hôm đó ta còn nghe Cố soái nói, trong lúc Mộ Dung tiên sinh không để ý, y đã rải lên giường của họ đậu phộng, long nhãn và hạt sen. Người xem, Cố huynh thương đại ca của y như vậy, thật đúng là huynh đệ như thủ túc ".

" Ta không biết, ngươi muốn biết có thể đi tìm Mộ Dung hỏi. Đều là ta quản giáo đồ đệ không nghiêm, ngươi tặng Giang tiên sinh thứ đó làm gì? Không sợ Mộ Dung tìm ngươi đánh gãy chân sao? "

" Bảo bối, đây không phải ta làm, là hắn làm đó. " Vạn cổ tình dược cao " cũng là hắn tặng, Vãn Ninh tin ta, ta thực sự không biết gì hết. Nếu Mộ Dung tiên sinh có tìm Vãn Ninh hỏi, người nhất định phải bảo vệ ta. Sư tôn, ta thực sự rất yêu người, người để ý ta đi, có được không? "

Sở Vãn Ninh nhìn hắn cố gắng giải thích mà thấy buồn cười, nghĩ thầm hắn xem y là đồ ngốc à? " Xuân tiêu nhất khắc tựa thiên kim ", rõ ràng là hắn làm còn không chịu nhận, còn ai quen thuộc với nét chữ của hắn hơn y? " Vạn cổ tình dược cao " là thứ có thể tùy ý đem đi tặng hay sao? Trong lòng Bắc Đẩu Tiên Tôn thừa biết đó là chuyện tốt mà nhân cách Đạp Tiên Quân làm vào một ngày trước đó, y có muốn cũng không ngăn cản kịp. Khẽ mỉm cười, Sở Vãn Ninh không hề trách cứ Mặc Nhiên, chỉ ôm lấy hắn từ sau lưng, vòng tay săn chắc vòng qua eo nam nhân trẻ tuổi :

" Mặc Nhiên ".

" Hửm? Sao vậy? "

" Không có gì, trở về rồi ta nấu hoành thánh cho ngươi ".

" Được ".