Chương 22: Vạn Thương Hội

Ở khách điếm khi thấy hai người Vương Hạo, Chu Nhất nghi lão bản rời đi, tên tiểu nhị lanh lợi liền tựa thay đổi sắc mặt thành một kẻ lạnh lùng hắn cẩn thận đảo thần thức giáp quanh một vòng khách điếm, khi xác nhận không còn ai ở đây hắn sải bước đi qua quầy thu ngân khách điếm đi tới một tay ấn vào khối thạch bích, khối thạch bích lỏm vào một điểm “ầm ầm” tựa cánh cửa di động di chuyển sang một bên.

Bên trong có một vòng tròn không thấy điểm dừng chi chít văn tự nghuệch ngoạc tựa bùa chú, mà bên trong sức chứa đến 10 người hắn đặt chân vào cánh cửa thạch bích bên ngoài cũng tự động khép lại trận pháp loé sáng lên tên nhiểu thị thần bí này biến mất.

Đảo mắt sang một nơi không rõ đây là đâu nhưng tên này liền xuất hiện tại đây, nơi này tối tâm thật sự có thể ví như địa ngục phàm trần hay gọi.

Hắn cung kính quỳ xuống một chân cúi đầu không dám ngốc lên. Bỗng một tiếng khàn khàn không phân biệt được nam nữ truyền xuống:

- Đã điều tra ra kẻ giả danh hội chúng ta rồi sao!.

“Bẩm chủ thượng tiểu nhân hôm nay có thấy một kẻ tu sĩ rất khả nghi chỉ khác hắn không đem theo thanh kiếm, còn một chuyện khác nữa tiểu nhân muốn bẩm lên chủ thượng”

Tên này rất cung kính thấp giọng nói đầu vẫn là cúi thấp xuống không ngẩn lên.

“Nói đi!”

Giọng khàn khàn chủ thượng kia truyền xuống y đứng sau một đoàn sương mù không nhìn rõ diện mục ra sao.

- Lão bản khách điếm là cao thủ nếu tiểu nhân đoán không sai nữ nhân đó là Chu Nhất Nghi nội môn trưởng lão Tam Thiên tông, chỉ là tiểu nhân không rõ mục đích.

“Tam Thiên tông?”

Giọng khàn khàn tên chủ thượng kia có chút bất ngờ khi tên này nói ra tựa hồ đối với tông này hắn có nhận thức.

- Thà gϊếŧ lầm còn hơn bỏ xót ngươi bắt hắn đem đến đây bổn toạ sưu hồn hắn. Còn nữa đừng quản đến nữ nhân Tam Thiên tông đến đây làm gì toàn lực truy tìm kẻ giả danh Thất Tinh Sát hội cho bổn toạ!.

“Tiểu nhân đã hiểu rõ!”

Nói xong tên này liền hoá thành một đoàn khí màu đen tan biến khỏi vòng tròn tựa tế đàn này.

“Tam Thiên tông sao? Nữ nhân đó liệu không biết còn sống hay đã chết”

Giọng khàn khàn suy tư đánh giá rất cao Tam Thiên tông này.

Lúc này đứng trước thương hội một tấm đại cự bảng phía trên khí chất toát ra uy nghiêm không gì sánh bằng những chữ trên đó khắc vẽ to lớn ba chữ Vạn Thương Hội.

“Này đi vào thôi tiểu bạch kiểm huynh còn ngây ngốc ra đó.”

Giọng Chu Nhất Nghi hối thúc lấy Vương Hạo khi hắn đặt chân vào Vạn Thương Hội này như kẻ nhà quê đến thành thị.

- A đi… đi thôi.

Nghe tiếng gọi Vương Hạo chợt tỉnh gật đầu trả lời lóng ngóng đi theo Chu Nhất Nghi đi vào bên trong. Đúng lúc đó đầu hắn đột nhiên tựa bị sét đánh ngang tai ong ong làm hắn khó hiểu nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều lại đi vào.

Bên ngoài 5 kẻ thủ hạ Ô Vương thành phủ chủ khi đó áp chế cưỡng bách bắt đi Vương Kỳ Kỳ lướt ngang qua Vạn Thương Hội khi Vương Hạo vừa khuất bóng.

“Wow… thật hoành tráng a…”

Vương Hạo ngất ngây thốt lên lời, bên trong đại sảnh này rộng lớn tựa một nhà hát opera những kệ tủ sách cự đại đặt khắp nơi, tu sĩ càng là nhiều không đếm nổi lai vãng bên trong Vạn Thương Hội ra rồi lại vào tu sĩ đến giao dịch, trao đổi, mua, bán.

Tiếng này cũng đả động không ít tu sĩ dời ánh mắt nhìn Vương Hạo rồi nhếch mép cười châm chọc:

- Ngươi nói kẻ nhà quê này là ở trong rừng rú mới ra sao haha?.

- Haha ta nghĩ kẻ này thật sự là người rừng.

“Ồ các ngươi nhìn, đi bên cạnh tiểu bạch kiểm này là cái đại mỹ nhân a!”

Tiếng bất ngờ của tên này khi thấy dung mạo thiên sinh lệ chất Chu Nhất Nghi ánh mắt hắn nhất thời si ngốc ra.

“Sao nàng ta có thể đi với tên tiểu bạch kiểm này mà không phải bổn công tử thiên lý ở đâu!!”

Lại một tên khác tựa phát rồ lớn giọng ánh mắt ghen ghét nhìn lấy Vương Hạo.

Nhiều tu sĩ ở đây nghe tiếng huyên náo cũng dời chú ý sang bên này mặc dù Vương Hạo không để vào tai nhưng với nhiều ánh mắt soi xét như vậy có chút không quen, cước bộ hắn bước nhanh đi tới nơi tiếp khách nhân.

Nhìn thị nữ trước mặt nhan sắc không tồi Vương Hạo mở miệng nói:

“Mỹ nhân ta muốn bán một chút linh thảo, pháp khí, còn thêm vài cái pháp bảo”

Thấy tiểu tử này không đứng đắn Chu Nhất Nghi bên cạnh vặn tay véo lấy da thịt Vương Hạo khiến sắc mặt hắn nhăn nhó, nàng trừng mắt nhìn hắn một cái hắn cũng không dám ho he gì nữa.

Thị nữ này ánh mắt đánh giá một vòng từ trên xuống dưới Vương Hạo gật đầu nói:

- Mời công tử lấy đồ cần bán đặt lên bàn này để tiểu nữ tiện giám định.

“Ồ kẻ nhà quê như ngươi cũng có đồ để bán sao? Không biết là thứ đồ rách rưới gì đây?”

Mở giọng là một thiếu niên rõ ràng đây là trắng trợn khinh thường Vương Hạo khi hắn định cởi nhẫn trữ vật mình đặt lên.

Hắn đi qua sáp cạnh Chu Nhất Nghi đưa tay lên ngực mình cúi một cái cười nói:

- Chào mỹ nhân nhi, sao lại đi cùng kẻ nghèo hèn này chi bằng chúng ta đến bên kia tâm sự mỏng một chút mặc kệ hắn.

Chu Nhất Nghi chỉ muốn Vương Hạo nhanh chóng rời đi nàng còn đang gấp gáp muốn bế quan gặp kẻ này bám riết như ruồi nhặn không khỏi dâng lên chán ghét nộ khí tích tụ phun ra một câu:

“Cút!”



Nàng lại xoay mặt đi không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Tên này mặt như đong lại thẹn quá hoá giận:

- Hừ bổn công tử là có ý tốt ngươi không biết hưởng thì cả đời cũng chỉ mãi đi theo tên nghèo bần này ngốc đầu dậy không nổi.

“Ngươi là điếc sao? Còn không cút đi!”

Vương Hạo cũng chướng mắt tên này mở miệng là chửi người.

“Ngươi… ngươi!”

Hắn không ngờ Vương Hạo dám mắng mình mà lắp bắp không nói nên lời.

“Ngươi cái rắm chó gì mà ngươi! Mở to mắt chó ngươi ra mà nhìn!”

Vương Hạo lại phun ra một câu “ra” mười chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn loé sáng từng gốc linh thảo, pháp khí, pháp bảo, rơi xuống tựa mưa phùn liên miên không dứt cho đến khi tràn vào cả quầy tiếp khách nhân của thị nữ kia chôn luôn nàng ở bên dưới mới dừng lại.

Tên vừa châm chọc Vương Hạo há hốc mồm nhìn bảo vật chất đống thành núi:

- Hắn… hắn đây là dùng huyễn thuật ta không tin… bổn công tử không tin.

“Không tin mặc kệ ngươi kẻ nghèo hèn còn tự xưng mình là bổn công tử thật khôi hài!”

Vương Hạo không chừa chút mặt mũi cho kẻ nào chọc đến mình mỗi một câu còn nhấn mạnh từng chữ cho mọi tu sĩ ở đại sảnh Vạn Thương Hội này nghe.

- Người này lai lịch ra sao một lần có thể xuất ra nhiều như thế bảo vật.

- Ta nghĩ kẻ này là công tử của gia tộc nào đó đưa ra ngoài lịch luyện.

- Thảo nào đại mỹ nhân kia lại đi cùng hắn.

- Giàu như vậy dù là ta cũng muốn đi theo chân hắn a.

“Haha ngươi xem tên kia tức quá mà công tâm thổ huyết! Đúng là tự vả mặt mình!”

Một người nào đó chỉ vào tên thiếu niên mặt đỏ bừng miệng còn rỉ máu.

- Mấy tên công tử bột này cuối cùng tâm cảnh vẫn là không đủ.

- Ừm ngươi nói đúng bọn hắn sống trong nhung lụa quen rồi đến giới tu sĩ khắc nghiệt này chịu đả kích một lần sẽ sinh ra tâm ma khó mà vực lên không giống chúng ta ngày ngày kinh hiểm vô số trận chiến.

Mọi người bàn luận sôi nổi trong đại sảnh đến Chu Nhất Nghi bên cạnh Vương Hạo cũng là bị doạ sợ cho một trận.

“Hắn lấy đâu ra nhiều bảo vật như vậy?”

Gương mặt nàng ngơ ngác tự hỏi nhìn Vương Hạo tựa có chút không tin vào mắt mình kẻ trước mặt này.

Vương Hạo thu hết đem vào mắt cười lạnh trong lòng mà nhìn vào quầy thị nữ chật vật ngốc đầu từ đống bảo vật đứng lên, hắn gãi đầu cười nói:

“Xin lỗi, phiền phức rồi tất cả đều đổi sang linh thạch cực phẩm”

Thị nữ kia kinh sợ vì lần đầu nàng thấy nhiều trân bảo như vậy gương mặt nàng ửng hồng lên vì kích động vội gật đầu.

“Công tử mời qua bao phòng này ngồi đợi tiểu nữ, cái này cũng là quá nhiều chúng ta không đảm nhiệm được!”

Người thị nữ cung kính đưa tay mời hắn chỉ qua một bao sương phòng cạnh đại sảnh cách không xa.

“Hảo, chúng ta đi Nhất Nghi muội nàng còn ngẩn ra đó!”

Vương Hạo nhìn Chu Nhất Nghi ngây người ra trả đủa nàng lúc đầu trêu hắn, nhìn gương mặt tự đắc của Vương Hạo nàng khịt mũi coi thường có gì ghê gớm mà lên mặt chứ.

“Hai vị ngồi đây đợi tiểu nữ liền gọi quản sự Vạn Thương Hội đến định giá”

Sao khi vào căn phòng người thị nữ này cung kính mời hai người ngồi đợi nàng đẩy cửa phòng rời đi vội vã.

- Nhất Nghi muội nơi này thật có chút trang nghiêm a.

Vương Hạo đảo mắt nhìn căn phòng 4 góc cạnh rộng lớn khoảng 30m² thì tán thán không ngớt tiện nghi đầy đủ không thiếu thứ gì.

“Vô vị, ngươi đến đây ta muốn hỏi một chút!”

Nàng vẫy tay gọi Vương Hạo đến cạnh ghế ngồi khi thấy hắn đặt mình nằm trên nệm chăn bông trắng tuyết.

“Nàng liền hỏi đi ta có chút mệt nhiều ngày rồi chưa được nghỉ ngơi a đừng bắt ta đứng lên chỗ này nằm thật đã!”

Vương Hạo nói, hắn thú thật không muốn rời khỏi đệm bông này.

Nàng nhìn Vương Hạo đem thắc mắc trong đầu mình nói ra:

- Vương Hạo ngươi là kẻ hắc y nhân diệt đi Vương gia đúng không?.

Vương Hạo lập tức bật dậy nhìn lấy Chu Nhất Nghi hắn trầm tĩnh lắc đầu nói:

- Nàng sao lại đánh giá cao ta như vậy, ta chỉ là một Trúc Cơ sơ kỳ nho nhỏ làm sao có thể diệt cả Vương gia hùng mạnh như cột chống trời kia.

Chu Nhất Nghi khoát tay cắt đứt lời Vương Hạo khi hắn còn muốn thanh minh:

- Nghe ta nói hết đã Nếu như ta không lầm Vương Hạo ngươi từng là một thiên tài được Vương gia bồi dưỡng. Nhưng vì một lần tỉ võ dẫn đến bị phế đan điền trở thành phế vật biến mất từ đó. Bây giờ ngươi lại xuất hiện cùng tu vi này và số pháp bảo kia Chu Nhất Nghi ta nếu đoán sai liền kêu ngươi hai từ gia gia. Ngươi cũng đừng lo ta sẽ không gây bất lợi cho ngươi, nên nhớ còn có thệ ước nếu ngươi gặp bất trắc chính bổn cô nương cũng sẽ bị thiên đạo pháp tắc nhòm ngó.



Vương Hạo thầm than nàng này sao lại biết nhiều như vậy, nhưng ngẫm nghĩ cũng đúng nàng tại Ô Vương thành đã 3 năm những chuyện lớn nhỏ trong thành có thể là nắm rõ trong lòng bàn tay, nàng còn là chủ lão bản khách điếm hàng ngày khách nhân lai vãng đến đây không ít.

Đến mức này Vương Hạo không giấu diếm mà chậm rãi ung dung nói:

- Chính là Vương Hạo ta diệt Vương gia phán đoán của nàng quả thật không sai.

Nàng nhận được câu trả lời từ chính miệng Vương Hạo thừa nhận thì biểu tình trên mặt nàng thay đổi liền tươi cười đắc ý khoe khoang:

“Bổn cô nương đây vốn thiên tư thông minh từ nhỏ chỉ chút chuyện vặt này làm khó được ta sao”

Vương Hạo nhìn Chu Nhất Nghi vỗ vỗ bộ ngực sữa mình không khỏi cười thầm trong bụng nữ nhân này tự cho mình là thông minh còn không phải để hắn lừa đến tay sao?.

“Công tử quản sự chúng ta đến rồi đây!”

Tiếng thị nữ đó vọng vào căn phòng Vương Hạo lườm mắt nhìn Chu Nhất Nghi một cái nàng dù không cam lòng những vẫn đi tới kéo cánh cửa mở ra.

“Vương Hạo ta khí vận đào hoa thịnh vượng quá rồi đó”

Vương Hạo lẩm bẩm đưa mắt nhìn qua một nữ nhân tuyệt sắc dung nhan đi cùng thị nữ kia nàng kế bên như bị sắc đẹp của nữ tử quản sự này đè ép.

“Tiểu nữ họ Tô là quản sự Vạn Thương Hội này không biết tiểu nữ nên xưng hô thế nào hai vị công tử và tiểu thư đây”

Nữ tử kia giọng nhẹ nhàng tựa chim yến oanh ca nàng cúi người khom xuống hành lễ liền lộ ra hai bầu ngực sữa nặng trĩu hấp dẫn ánh mắt Vương Hạo không rời cho đến khi bị Chu Nhất Nghi tức giận dậm lên chân hắn một cái Vương Hạo la oai oái lên còn nữ tử họ Tô kia thì che miệng cười khúc khích.

“Đúng là mấy lão hồ ly sống thành tinh hạ lưu như vậy thật biết đem nữ nhi mình ra câu dẫn!”

Chu Nhất Nghi nhìn nữ nhân trước mắt này không thua kém nhan sắc mình thì thầm.

Nàng họ Tô có một đôi phượng nhãn ma mị, lông mi cong vυ"t gương mặt trẻ như thiếu nữ xuân xanh hiền hậu, thứ hơn Chu Nhất Nghi nàng có lẽ là đôi bầu vυ" kích cỡ không kém gì cái bát úp ngược thoạt nhìn tràn đầy sức sống.

- A mời Tô quản sự ngồi đệ tên Công họ Lão cứ gọi đệ là Lão Công là được.

Vương Hạo tươi cười nhìn nữ tử họ Tô nói khiến bên cạnh Chu Nhất Nghi không khỏi bóc lên một cổ lửa giận vô hình nàng dù gì cũng là đạo lữ hắn cùng lập thệ mà hắn lại liếc mắt đưa tình cùng nữ nhân họ Tô này xem nàng không ra gì.

Nữ tử họ Tô có chút mất hứng lại không hiển lộ vẫn là giữ nụ cười trên đôi môi hồng của mình nói:

- Công tử vẫn là đùa cợt tiểu nữ có ai lại đặt tên như công tử.

Thấy không chiếm được chút tiện nghi nào từ nữ tử họ Tô này Vương Hạo đành buông tha nghiêm túc nói:

- Tốt không đùa nữa, chúng ta vào chính sự đệ tên Vương Hạo còn đây là đạo lữ đệ nàng Chu Nhất Nghi.

Nghe cái tên Chu Nhất Nghi nữ tử họ Tô giật mình rất nhanh biến mất, nàng cong miệng cười nói:

“Thì ra là rồng ghé nhà tôm không thể tiếp đãi từ xa mong Nhất Nghi tỷ rộng lòng tha thứ”

Vạn Thương Hội nàng ngoài kinh doanh những mặt hàng này còn có thể xem như thám tử bán thông tin cẩn mật ra bên ngoài làm sao không nhận biết một chút về tông môn đang quản hạt Ô Vương thành này là Tam Thiên tông nhân không thể thấy ít nhất thanh danh vang dội là có nhận biết.

Chu Nhất Nghi ngược lại cũng không biểu ý gì chỉ nhẹ gật đầu đến đẳng cấp như nàng chẳng cần phải sợ kẻ nào tại Ô Vương thành chỉ cần nàng nói ra danh tính liền có kẻ đến nịnh bợ nói gì một cái nhánh Vạn Thương Hội nho nhỏ, nàng còn không để vào mắt.

- Vậy Vương Hạo đệ có thể cho tỷ xem qua bảo vật cần đệ bán được chứ.

Vương Hạo gật đầu hô “ra” từng gốc linh thảo, pháp khí, pháp bảo, bay ra đến khi chất thành núi cao mới dừng lại nữ tử họ Tô ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên khẽ gật đầu.

- Tất cả bảo vật đều tại, mời Tô tỷ kiểm kê đệ muốn đổi sang linh thạch cực phẩm.

Vương Hạo nói, chỉ tay vào đống lộn xộn ánh mắt hắn khẽ động nhìn thấy thứ gì đó phát sáng dùng thần thức thăm dò tới chỉ thấy một cái ngọc giản cùng vài chữ đơn giản trên đó bí pháp “Thập Bát Vương Quyền” hắn đưa tay ra lấy nó từ trong đám bảo vật rồi ngắm nhìn đây không phải là cái bí kỹ tên Vương Phàm mô phỏng bằng mồm khi ám toán hắn ở lần tỷ võ trước sao? Nhưng nhiều lần hắn kiểm tra không thấy bây giờ lại nằm ở đây mặc kệ đem về tìm hiểu xem hắn liền thu thứ này vào nhẫn trữ vật.

- Đệ xem còn gì muốn thu lại thì cứ thu tỷ sẽ đợi.

Thấy Vương Hạo làm ra hành động kỳ quái nhưng nàng cũng không tiện xen vào vì đồ này vẫn là của hắn nhắc nhở một chút.

Vương Hạo lắc đầu, lúc đó đôi phượng nhãn câu hồn đoạt phách nữ tử họ Tô sáng lên như một tiểu pháp trận trong đồng tử nàng lần lượt đảo quanh bảo vật chỉ một khắc việc này kết thúc nàng khẽ thu hồi ánh mắt nhìn Vương Hạo nói:

- Trong này có 3698 kiện pháp khí cao đẳng, 7098 gốc linh thảo, 8 kiện pháp bảo hạ phẩm, nếu đổi tất cả chỗ này thành linh thạch cực phẩm được 509 khối.

Vương Hạo ánh mắt khϊếp sợ nhìn lấy nữ tử họ Tô này tựa quái vật mụ nội ta phải mất cả đêm mới tính ra nàng quét mắt một khắc liền đem nó dễ dàng số lượng nói ra trời ơi đây là có chuyện gì.

Nữ tử họ Tô vẫn là giữ trên mặt một nụ cười không đổi, Chu Nhất Nghi cũng kinh ngạc che miệng không thốt thành lời nếu để nàng tính chắc ít nhất phải tốn 1-2 canh giờ là tối thiểu mới đem đống lộn xộn này tính ra nhưng cái nữ nhân này liền đảo mắt liền biết số lượng.

- Đây là trùng đồng thiên sinh những thứ được ánh mắt này quét qua đều không thể che giấu nàng mọi yếu điểm đều đem hiển lộ ra.

Thiến Thiến quét mắt nhìn nữ tử họ Tô liền hiểu đây là có chuyện gì nói cho Vương Hạo biết.2

- Còn có năng lực nghịch thiên như vậy, không phải nói nàng vô địch cùng cảnh giới sao?.

- Cũng không hẳn là vậy mọi thứ đều có ước thúc chẳng hạn như trùng đồng này cũng có ước chế dùng tinh thần lực rất lớn để chưởng khống ngươi nhìn vào mắt nàng liền nhận ra điểm khác biệt.

Vương Hạo nhìn theo thì thấy đôi mắt nàng có chút uể oải mặt nàng có chút tái nhợt đúng như Thiến Thiến nói thật đúng chuyện này đối với nàng có ảnh hưởng đôi chút nhưng không đáng kể.

Thấy Vương Hạo không đáp lời nữ tử họ Tô lầm tưởng hắn không đồng ý giá cả nàng đưa ra nên bổ sung:

“Đây là một lệnh bài khách quý của Vạn Thương Hội 3 ngày sau ở nơi này sẽ tổ chức đấu giá hội mong đệ đến tham dự”

Cầm trên tay lệnh bài hoàng sắc nữ tử họ Tô ần cần đặt lên bàn tay Vương Hạo cùng với đó một nhẫn trữ vật bây giờ dù Vương Hạo cự tuyệt cũng đã muộn.

Vương Hạo say mê nắm bàn tay trắng nõn nà trong tay mình muốn níu giữ lâu hơn, nào có giấc mơ đẹp như vậy, liền bị Chu Nhất Nghi mạnh bạo kéo lỗ tai rời khỏi căn phòng đi một mạch ra ngoài Vạn Thương Hội.