Chương 5: CHO EM TOÀN THẾ GIỚI [ngọt ngào bắt đầu rồi T.T ]
"Hàn Hân Nghiên, Hàn Hân Nghiên......" Mộ Vũ Trạch vừa chạy theo bóng dáng của nàng vừa kêu, khi nào thì như vậy chạy theo một người? Mộ Vũ Trạch không khỏi thở dài, ai, mình thật sự hiện tại đem nàng để trong lòng ......
Thật vất vả đuổi theo, Mộ Vũ Trạch bắt lấy Hàn Hân Nghiên, không để nàng tiếp tục chạy......
"Hàn Hân Nghiên, hãy nghe tôi nói......"
"Không nghe, không nghe, Mộ Vũ Trạch, ngu ngốc......" Hàn Hân Nghiên có chút giãy dụa, hai mắt vẫn là mang theo lệ quang.
Mộ Vũ Trạch có chút lo lắng,"Hảo, hảo, tôi ngu ngốc, tôi ngu ngốc, tôi là đại ngu ngốc......"
Mộ Vũ Trạch vừa nói xong, Hàn Hân Nghiên nhịn không được bật cười 'phốc'.
"Trạch ngu ngốc sao, như thế nào sẽ có người nói mình là ngu ngốc ......"
Nhìn Hàn Hân Nghiên vẫn mang lệ, tâm Mộ Vũ Trạch đã sớm nhuyễn thành một mảnh, giờ phút này băn khoăn còn hơn trước, một tay ôm lấy Hàn Hân Nghiên vào trong lòng......
"Em nói tôi là ngu ngốc thì là ngu ngốc, tôi đều nghe lời em, em không cần tức giận được không? Em giận, tôi nhất định sẽ có cảm giác khó chịu, bất an ......" Mộ Vũ Trạch nhẹ nhàng ở bên tai Hàn Hân Nghiên nói.
Hàn Hân Nghiên trong lòng ngọt tư tư, cũng ôm lấy Mộ Vũ Trạch "Trạch, vì cái gì? Vì cái gì tốt với em như vậy?"
"Ngu ngốc, lời này hẳn là tôi hỏi em, vì cái gì em tốt với tôi như vậy, mỗi ngày không sợ vất vả làm bữa sáng cho tôi ăn, rõ ràng em cũng chưa từng đã làm, lại vì tôi......" Mộ Vũ Trạch đem nhân nhi trong lòng ôm càng chặt......
"A, Trạch, Trạch đều biết??" Hàn Hân Nghiên cảm giác trên mặt nóng lên, nguyên lai nàng đều biết, nàng biết là mình làm ......
"Tôi đương nhiên biết, hương vị kia như thế nào có thể là mua được, một lần hai lần không có gì, nhưng là mỗi ngày đều là cái loại này...... Ngạch, hương vị nghĩ cũng biết là em làm ......" Mộ Vũ Trạch buồn cười nói.
"A, em, em làm, thật sự khó ăn a !" Hàn Hân Nghiên tâm một trận thất thần, tự mình làm thật sự rất khó ăn sao? Hẳn là rất khó ăn đi, nhìn bộ dáng Bắc Huyền Hạo liền biết, nhưng nếu khó như vậy ăn, vì cái gì......
" Ta làm khó ăn như vậy, vì cái gì Trạch......" Vì cái gì Trạch có thể mỗi ngày đều ăn, một chút cũng không than, còn nói ăn ngon?
Mộ Vũ Trạch cười cười, mang theo biểu tình thỏa mãn ngọt ngào nói "Bởi vì nó là do em làm."
"A......"
"Tôi nói, bởi vì là em làm, cho nên dù khó ăn tôi đều sẽ cảm thấy đó là mỹ vị, là món ngon nhất trên đời......"
Lời nói này triệt để khiến tim Hàn Hân Nghiên đập bang bang không ngừng...... Trạch nói như vậy, có phải hay không..? có phải hay không đại biểu......
"Trạch, Trạch nói như vậy, vậy có phải hay không, có phải hay không nói Trạch......" Hàn Hân Nghiên khẩn trương lại chờ mong hỏi, nhưng lại không dám hỏi...... Nàng sợ biết đáp án rồi sẽ khiến mình thất vọng ...... Như vậy tim mình thật sự rất đau.
Mộ Vũ Trạch nghe xong cũng là cứng đờ, Hàn Hân Nghiên rõ ràng cảm giác được, trong lòng sinh đau đớn, nàng vẫn là không thể nhận mình sao? Vì cái gì tốt với mình như vậy? khiến tôi càng không muốn xa em.
Người trong lòng lại nức nở, tâm Mộ Vũ Trạch tê rần, ôm Hàn Hân Nghiên càng chặt hơn, Mộ Vũ Trạch dùng ánh mắt phức tạp nhìn người trong lòng, trầm giọng nói "Hàn Hân Nghiên, tôi hỏi em một vấn đề, em nhất định phải trả lời tôi được không?".
Hàn Hân Nghiên cắn cắn môi, chậm rãi nói "Trạch hỏi......" Tâm lại đau đớn .
"Hàn Hân Nghiên, nếu tương lai tôi không có tiền, tôi phá sản, em còn có thể thích tôi không?"
Hàn Hân Nghiên vừa nghe, cuống quít ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Mộ Vũ Trạch phức tạp nhìn mình.
Hàn Hân Nghiên cười, nàng là đối với mình không tin tưởng sao? Vẫn là không tin tưởng mình? Trong lòng nàng không bỏ xuống được vấn đề này sao? nếu Trạch nghĩ em thành cái loại người này, vậy Trạch sai lầm rồi...... Em chấp nhận Trạch. Vẫn là......
Mộ Vũ Trạch khẩn trương, thấy Hàn Hân Nghiên cười, nàng khẩn trương, lực tay ôm cũng lớn hơn.
"Mộ Vũ Trạch, em hiện tại thật sự nghiêm túc nói cho Trạch biết em là chấp nhận Trạch, mặc kệ gặp khó khăn gì, em đều là chấp nhất yêu Trạch, em sẽ luôn kiên trì, muốn biết, em không thay lòng đổi dạ, tiền tài cái gì, em không hiếm lạ, em chỉ nghĩ là em thích Trạch, em yêu Trạch, về sau nếu Trạch không có tiền cũng không sao, em nuôi Trạch cũng được, tuy rằng em không phải người giàu có, nhưng nuôi thêm Trạch vẫn không thành vấn đề ......" cuối cùng cũng là ý cười.
"Nếu người nhà em không đồng ý chúng ta như vậy, bọn họ cũng không cho ai giúp đỡ, em nuôi tôi như thế nào?" Mộ Vũ Trạch hỏi tiếp. Chỉ có trời biết, khi nghe đến thời điểm Hàn Hân Nghiên nói nuôi mình, lòng của nàng có bao nhiêu khϊếp sợ, có bao nhiêu vui sướиɠ?
"Nếu bọn họ không cho người giúp đỡ, em có tay có chân, em sẽ chính mình lén lút giúp Trạch, chỉ cần em còn yêu Trạch, em không muốn xa rời Trạch, vì Trạch không có gì là không thể." Hàn Hân Nghiên thành thật nhìn Mộ Vũ Trạch nói, trong mắt kia nồng đậm tình yêu khiến Mộ Vũ Trạch cảm thấy nàng có phải hay không đang nằm mơ, cô gái tốt đẹp như vậy như thế nào lại yêu mình ?
Rốt cuộc nhịn không được, chỉ vì vài câu nói cuối cùng: không muốn xa rời, vì Trạch, không có gì là không thể. Tốt như thế, vậy là đủ rồi.
Hai tay nâng hai má phấn nộn của Hàn Hân Nghiên lên, rốt cuộc nội tâm nhịn không được kích động, Mộ Vũ Trạch hướng tới đôi môi mỏng manh hôn xuống. Một nụ hôn định chung thân, nụ hôn này khiến nội tâm Mộ Vũ Trạch lơ lững không thôi, nàng thừa nhận trong lòng nàng là muốn cô gái này, nàng nghĩ sẽ dắt tay cùng nhau cả đời, giờ phút này, nàng thầm nghĩ đem toàn bộ thứ tốt nhất đều tặng cho cô gái nhỏ trong lòng, nàng sẽ đem cô gái nhỏ này sủng tận trời, nàng muốn cùng cô gái này dây dưa triền miên......
Nụ hôn không biết qua bao lâu đến khi hai đôi môi tách nhau ra, đầu Hàn Hân Nghiên choáng váng ......
"Bảo bối, tôi yêu em rất yêu em......" Mộ Vũ Trạch thâm tình nhìn Hàn Hân Nghiên.
"Trạch..Trạch nói cái gì......" Hàn Hân Nghiên có chút ngây ngẩn cả người.
"Tôi nói bảo bối tôi yêu em chết mất...... Ha ha ha ha !"
"...... Trạch? Trạch......" Hàn Hân Nghiên kích động nói không ra lời, nàng nói gì đó? Là mình nghe nhầm sao? Mười mấy phút trước nàng còn lo lắng mình không thủy chung, không tín nhiệm mình, ngay sau đó cư nhiên nàng lại cho mình một kinh hỷ.
Mộ Vũ Trạch biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, cũng không giải thích, chỉ là ôm Hàn Hân Nghiên, nhẹ nhàng nói bên tai nàng "Bảo bối, từ giờ trở đi tôi sẽ cho em biết Thiên Đường là thế nào, tôi sẽ cho em hạnh phúc tìm không thấy phương hướng, chỉ vì em đã nói, em yêu tôi, một phút cũng không rời, tôi cũng thế! trời biết, hiện tại tâm tình tôi là cỡ nào kích động, em nhất định là món quà mà ông trời ban cho tôi, nhất định là vậy! ha ha, bảo bối, bảo bối!!!". (điên zồi)
Nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Mộ Vũ Trạch, Hàn Hân Nghiên rốt cục cũng tỉnh, thật lâu sau, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn
Như vậy hạnh phúc của mình rốt cuộc đã đến sao?
Nghe tim Mộ Vũ Trạch đập, Hàn Hân Nghiên chưa từng có một khắc nào thỏa mãn như vậy.
Bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gi, hung tợn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười đến sáng lạn của Mộ Vũ Trạch nói "Trạch! từ giờ trở đi, em muốn định gia quy!"
Mộ Vũ Trạch sửng sốt, di? Gia quy? Vừa không phải rất tốt sao? Hiện tại lập gia quy cái gì? Bất quá, lời nói của bảo bối là lớn nhất, nàng nói cái gì chính là cái đó, nói lập cái gì chính là lập cái đó! (tố chất thê nô đã xuất hiện rồi)
Vì thế, Mộ Vũ Trạch liền đáp ứng "Hảo, bảo bối nói đi!"
Ân, không sai. Biểu hiện nghe lời của Mộ Vũ Trạch khiến trong lòng Hàn Hân Nghiên càng ngọt ngào cùng hạnh phúc.
"Khụ khụ khụ! điều thứ nhất, không cho liếc mắt đến bất cứ một cô gái nào,nửa mắt cũng không được." ( cưng ghê)
"Hảo !"
"Thứ hai, không cho cùng nữ nhân khác có nhiều tiếp xúc! trừ phi cần thiết, nếu không tiếp xúc cũng không cho phép, đương nhiên, nam nữ đều giống nhau !" Không có biện pháp, ai kêu vị đại nhân nhà mình, nam nữ đều muốn, mị lực không cưỡng được.
"Hảo!"
"Thứ ba, về sau lời em nói Trạch phải nghe, em sai thì Trạch cũng phải làm theo, em không vui Trạch phải dỗ em vui vẻ, em muốn làm gì thì Trạch phải theo giúp em làm, em nghĩ muốn cái gì Trạch trước tiên phải mua cho em......"
"Hảo !"
"Thứ tư, Trạch chỉ được sủng ái em, nghe lời em, không cho mắng em, ngay cả chỉ trích đều không được!"
"Hảo !" Mắng em? Tôi làm được sao?
"Thứ năm...... Ngạch......" Hàn Hân Nghiên suy nghĩ nửa ngày, phát hiện giống như chính mình không nghĩ ra được cái khác, ra vẻ như không còn, vì thế nói tiếp "Đã không còn, bất quá Trạch đáp ứng rồi phải làm được!".
"Hảo, tôi đáp ứng chỉ cần là em nói tôi đều đáp ứng cho dù em muốn toàn bộ thế giới này tôi cũng sẽ cho em!" Mộ Vũ Trạch cười nói. Lời này là thật sự, tại đây trên thế giới, mình có thể nói là Hoàng đế, không ai dám phản đối ý mình, ngay cả tổng thống cũng phải xem sắc mặt mình, ai bảo thực lực của mình quá lớn......
"Ha ha thân ái em yêu Trạch chết mất......" Nghe thấy Mộ Vũ Trạch nói như vậy, Hàn Hân Nghiên ngọt ngào nói, câu cuối cùng chỉ cho là nàng nói đùa, biết thực lực Mộ Vũ Trạch rất lớn, nhưng lớn đến đưa cho mình toàn thế giới, mình vẫn là có chút không tin, bất quá Trạch có thể nói như vậy, mình cũng đã rất vui vẻ ......
Bảo bối, tôi sẽ cho em biết, những điều tôi nói đều là thật sự, để em biết làm tuyệt sủng phu nhân của tôi tốt thế nào.
Ngọt ngào hạnh phúc chỉ đang ở giai đoạn bắt đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp cực ngọt ngào a, thực sủng a......
🫡