Chương 33: Nhân bằng chí khí hổ bằng uy (1)

Âm thanh binh khí va chạm vào nhau, tiếng gào thét đau đớn, tiếng dị thú gầm rú lên từng đợt tạo nên một khung cảnh hỗn loạn. Mộ Dung Hiểu Nguyệt từ trên cao nhìn xuống, bên dưới là la liệt xác người, máu nhuộm đỏ thẫm cả một khu, Bạch Thố sợ hãi run rẩy, nép sát người sau lưng Bạch Lang, hai mắt nhắm tịt không dám nhìn cảnh tượng tàn khốc này, Bạch Lang đổ mồ hôi lạnh, dưới ống tay áo gắt gao nắm chặt bàn tay, ngay cả Hầu Thất âm trầm khuôn mặt cũng phải nhăn nhó. Mộ Dung Hiểu Nguyệt nhíu chặt mày, tổn thất không nhỏ, mười vạn binh sĩ chết gần một nửa, những kẻ còn đứng so với những người ngã xuống cũng không khá hơn là bao.

Bán thập vạn binh sĩ yếu ớt chống đỡ, người bị phế tay, người thì bị lấy đi xương bánh chè, không một ai hoàn hảo trọn vẹn. Binh khí cũng là cướp của thủ về hộ tống, kẻ có người không, vô vọng chém về phía dị thú như một phản xạ, bọn họ muốn sống, dù là một chắp niệm nhỏ nhất. Mùi màu tràn ngập trong không khí, càng hấp dẫn dị thú tiến vào, người ngã xuống ngày một nhiều, dị thú ngày một đông, tiếng gào thét ngày càng thảm thiết, khiến cho lòng người ngày một tê tái.

Hú!!!!

Một tiếng tru dài vang lên, từng bóng trắng tuyết khổng lồ mạnh mẽ phi xuống, tàn khốc đem dị thú cắn nuốt. Toàn bộ binh lính như nín thở, họ dừng động tác, kinh hãi tột cùng nhìn cảnh tượng trước mắt. Dị thú cường hãn bị một cắn đứt đôi, có con quay đầu chạy chối chết, mùi máu tanh lần nữa xộc lên, xác dị thú không nguyên vẹn vương vãi khắp nơi, nội tạng nhầy nhụa cũng trải dài trên đất, binh lính sợ hãi bịt miệng mình, ngăn không cho bản thân phát ra tiếng, bây giờ cảnh tượng kinh dị hơn khi nãy thập lần, có phải hay không họ sẽ làm mồi dưới nanh sói.

Hơn một canh giờ sau, toàn bộ dị thú đã bị gϊếŧ sạch, đàn sói lông tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ bởi máu, thậm chí còn nhỏ thành từng giọt, mũi đen động đậy hít ngửi những cái xác không nguyên vẹn dưới chân, hừ mũi khinh thường , chắc chắn rằng không còn con nào còn sống sót, lúc này mới đưa ánh mắt hổ phách sắc lạnh trừng đám người trước mặt.

Binh lính giật mình, khô khan nuốt nước bọt, họ theo bản năng run rẩy lùi về phía sau. Năm vạn người, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nhưng cũng đủ để lấp đầy động Tàn Ti. Tuy vậy, nơi đây chật cứng người, dưới đất cũng là vô số xác chết, nhưng giờ đây cảm thấy họ nhỏ bé vô cùng, chỉ cần đàn bạch lang lao tới, sợ chưa đến một canh giờ, năm vạn người đến xương cốt cũng chẳng còn. Thế nhưng nửa ngày trôi qua, đàn bạch lang vẫn bất động nguyên đó, không có ý tứ tấn công, chỉ nhìn chằm về phía năm vạn người, như đang chờ đợi một điều gì đó.

Tách!

Có tiếng búng tay vọng lại, ngay lập tức đàn bạch lang cụp mắt, quay đầu và rút về phía bìa rừng, trong chốc lát đã không còn bóng dáng của bạch lang. Binh sĩ ngơ ngác chưa tiếp thu được hoàn cảnh, vẫn chưa xác định được chuyện gì vừa xảy ra. Sinh tử chỉ cách nhau nhất phân, bây giờ đường sinh trải ra trước mắt, có chút ngỡ ngàng không tin được điều đang diễn ra. Đưa mắt nhìn về phía tiếng động vừa vọng đi, khi vừa ánh mắt vừa chạm vào dung nhan ấy, họ tức khắc sững sờ.

Diễm lệ cao quý, yêu mị lạnh lùng, nhan sắc tiên nhân cũng phải e ngại, yêu nữ cũng phải hờn ghen, thiên cũng phải si mê nàng, làm thời gian chậm lại để tôn nàng làm chúa tể, mê hoặc vạn vật. Năm vạn binh sĩ quên cả thở, quên cả cảnh tượng ghê sợ hồi nãy, cũng bỏ qua luôn mùi máu tanh đang lởn vởn trong không khí, tâm trí họ như chỉ còn hình ảnh nàng.

- Các vị huynh đệ!

Âm thanh thanh thúy của nữ tử cất lên, như kéo bọn họ rời khỏi ảo mộng, ngã về thực tại. Họ giật mình, nữ tử này đẹp tựa thiên tiên nhưng lại mang khí chất lãnh như bước ra từ Âm Ti, tuyệt đối không thể chạm vào.

- Nửa đời phục vụ quốc gia, hi sinh mọi lợi ích thậm trí cả mạng sống của bản thân để bảo vệ con dân có cái ăn cái mặc. Bây giờ thì sao? Một tấm bài, hủy diệt cuộc sống các ngươi, tương lai các ngươi. Phục vụ hoàng quyền ? Các ngươi nhận lại được cái gì ?

Năm vạn người cứng người, nỗi đau từ các chi bị phế nhói lên. Phải! Họ phục vụ quốc gia, phục vụ hoàng quyền đổi lại được điều gì? Một cánh tay, một cái chân, liệu bọn hắn còn có thể sống như cuộc sống như trước đây. Ở quốc gia nào cũng vậy, không ai hi sinh bản thân nhiều như binh sĩ bọn họ, họ như quân cờ, mặc cho người ta điều khiển, mặc cho người ta sử dụng, cuộc sống chiến trường chỉ có gϊếŧ và bị gϊếŧ, vinh quang thắng thua cũng không tới đầu họ. Hai quyền viết chặt, một số người cúi đầu, như kìm nén nỗi uất hận, thống khổ, tủi nhục cùng đau đớn mà họ phải chịu đựng. Nàng ta nói đúng, sinh mạng bọn họ tùy ý để một tấm bài sắp đặt.

- Cô nương! Xin hỏi vì sao cô nương lại biết rõ chúng ta như vậy?

Một tên trong cả đoàn lên tiếng, ngay lập tức xung quanh bắt đầu có tiếng nghị luận to nhỏ, cũng đúng, bất luận thế nào cô nương kia cũng chỉ là một tiểu cô nương, sợ chưa qua thập tam thập tứ, hơn nữa có thể đứng tại động Tàn Ti hiểm ác này, quả nhiên đáng ngờ. Hơn nữa, ban nãy là cô nương này một cái búng tay cũng khiến đám bạch lang khổng lồ kia rút chạy, e rằng nàng ta không đơn giản a. Nghĩ đến đây trong lòng bọn hắn không khỏi hít một ngụm lãnh khí, nàng chưa còn chưa qua thập tam thập tứ mà.

Không khí xung quanh vẫn trùng trùng máu tanh, tiểu cô nương trên đỉnh cửa động lạnh nhạt không có phản ứng gì, càng làm cho bọn hắn thêm rùng người. Nửa ngày, chỉ thấy nàng kéo môi nhấc lên một nụ cười tà, khiến lòng người ngay lập tức rét run. Từ trong tay áo lấy ra một vật, ánh kim lóe lên một tia sắc bén, năm vạn người đồng một lúc bùng nổ!

- Là Hổ Phù!!!

Tình hình là ta mới đi thi văn về, khốn lắm mọi người ạ :)