Chương 3

Giờ giải lao.

Thay vì xuống căn tin với Bảo Vy như mọi hôm, Băng Hạ ghé qua thư viện. Hôm nay giảng viên Quản trị học giao cho sinh viên một bài tìm tư liệu. Trong thư viện có khá nhiều người, nhưng rất yên tĩnh. Các kệ sách im phăng phắc nằm sát nhau, trên cuốn sách nào cũng có gắn tên của học viện.

Băng Hạ ngồi ở một chiếc bàn tách biệt hẳn với những nhóm sinh viên khác. Cô ngồi giữa đống sách vở bừa bộn, cắm cúi viết gì đó, mái tóc đen rủ xuống chiếc cổ cao, làm nổi bật trên nền da trắng muốt, đôi lông mày chốc chốc lại nhíu lại. "Circulation and distribution of commodity", cô cắn bút khi gặp phải một từ tiếng Anh chuyên ngành của Quản trị. Băng Hạ đẩy ghế đứng dậy, tiến đến một kệ sách gần đó, ngón tay lướt trên từng giá sách tìm cuốn Tiếng Anh chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Thấy rồi.

Băng Hạ giơ tay, kiễng lên, với lấy cuốn sách đó, cùng lúc đó, một bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ của ai đó cũng đặt lên cuốn sách ấy. Cô theo phản xạ ngoái đầu lại, phát hiện mặt mình chỉ thiếu chút nữa thôi là dính sát vào mặt người con trai ấy. Gương mặt mịn, từng đường nét hoàn hảo như tượng tạc. Thiếu gia Hạo Thiên đang đứng sát sau lưng Băng Hạ, tay vẫn đặt lên cuốn sách, có vẻ anh ta đang đợi Băng Hạ bỏ tay xuống để có thể ngang nhiên lấy nó đi. Ngẫu nhiên hay do xui xẻo đây?

Cách đó không xa, trên chiếc bàn học cô vừa ngồi, điện thoại của cô rung lên bần bật.

“Không nghe máy, lại là không nghe máy…”

Bảo Vy vừa đi trên hành lang vừa lẩm bẩm với vẻ khó chịu. Cô đã gọi cho Băng Hạ cả chục cuộc nhưng cả chục cuộc đều không thấy ai nghe máy. Khiến cô đang ở dưới căn tin yên phận với bữa ăn nhẹ của mình cũng phải bỏ dở để lên thư viện tìm Băng Hạ. Có điều, cô và Băng Hạ chỉ mới đến đây chưa được một tuần lễ, thư viện ở đâu cô cũng không rõ.

“Hình như là ở tầng ba dãy nhà H…”

Bảo Vy vừa đi vừa ngó quanh, cô mừng đến suýt phát khóc lên khi nhìn thấy một căn phòng nằm cuối dãy hành lang có đề biển. “Thư viện.” Cô vặn nắm cửa toan mở ra, trong lòng thầm nghĩ phải mắng con chồn kia một trận mới thỏa lòng.

Nhưng ngay khi cô vừa mở cửa ra, khung cảnh bên trong thư viện lại không phải là nơi có nhiều sách, nhiều bàn học, và nhiều sinh viên đang chăm chỉ học hành như cô vẫn tưởng. Căn phòng trống không, chỉ có một chiếc bàn, cạnh đó có một đôi nam nữ đang dựa vào bàn để làm chuyện mà-ai-cũng-biết-là-chuyện-gì-đấy.

“Cái…”

Bảo Vy giật mình đến mức nói gần như hét lên. Đôi nam nữ trong phòng mặc đồng phục, chàng trai ép cô gái vào cạnh bàn, họ đang môi lưỡi dây dưa, đôi tay hư hỏng không yên phận sờ soạng khắp chiếc áo sơ mi của cô gái kia. Thiều Bảo Vy hết sức kinh ngạc, tại sao trong học viện danh giá thế này lại có cảnh phim nóng bỏng thế kia?

...

“Sao cứ nhìn tôi mãi thế? Bỏ tay ra đi chứ?” Hạo Thiên nhướn mày nhìn Băng Hạ, cô nàng này không biết ăn phải cái gì mà đứng đấu mắt với anh nãy giờ đã mấy phút rồi.

“Tôi là người nhìn thấy nó trước mà?” Cô cau mày nhìn anh.

“Làm gì có gì chứng minh em là người nhìn thấy nó trước? Tôi là người đặt tay lên trước.”

“Cũng làm gì có gì chứng minh anh là người đặt tay lên trước? Tiền bối, anh năm ba rồi, vốn ngoại ngữ chuyên ngành không đủ hay sao mà phải dùng đến cuốn sách này vậy?”

“Hậu bối, em không biết sao, ngoại ngữ luôn cần phải trau dồi. Cả thư viện này chỉ còn đúng cuốn sách này thôi, ai lấy trước thì được trước.”

Băng Hạ không muốn tranh cãi nhiều với tên này, cô hung hãn giật cuốn sách xuống khỏi giá sách. Nhưng Hạo Thiên cũng không vừa, tay anh cũng giữ chặt lấy cuốn sách không buông. Hai người, một nam một nữ, mỗi người giữ một nửa cuốn sách.

“Tiền bối đi giành giật với hậu bối không thấy xấu hổ sao?” Băng Hạ trừng mắt.

“Cô hậu bối vô lễ với tiền bối mới đáng phải xấu hổ.” Anh nhếch miệng.

Cuốn sách thảm thương bị hai người giành giật qua lại mà không thể kêu lên tiếng nào. Băng Hạ mặt mũi tối sầm, vì quá mất kiên nhẫn nên đã dùng lực thật mạnh giật nó về. Hạo Thiên bị tuột tay, để cuốn sách nằm gọn trong tay Băng Hạ. Nhưng không may thay, Băng Hạ vì dùng lực quá mạnh nên khi Hạo Thiên buông tay ra đột ngột đã làm thành một công thức hoàn hảo để cô mất đà mà va vào kệ sách đằng sau tạo ra một chấn động không nhỏ. Chưa dừng lại ở đó, vì những kệ sách này được kê song song với khoảng cách khá gần nên chấn động vừa rồi khiến các kệ sách thay nhau đổ xuống, kệ này xô vào kệ kia theo hiệu ứng domino.

Hạo Thiên và Băng Hạ cũng không tránh khỏi hậu quả, hai người còn chưa kịp chạy thì chiếc kệ gần nhất, cũng là chiếc kệ lớn nhất đổ ập xuống trước họ.

Thôi rồi! Lần này đi rồi!

Băng Hạ nhắm chặt mắt lại, chỉ nghe một tiếng “Rầm!” và tiếng hét rú lên của những sinh viên trong thư viện. Cô hoảng loạn chỉ biết nằm im tại chỗ.

Một giây. Hai giây...

Có phải cô chết rồi không? Sao không thấy đau gì cả vậy nhỉ?

Xung quanh tĩnh lặng khác thường, ngước lên, đôi mắt cô thực sự không thể mở to hơn được nữa. Băng Hạ đang nằm gọn trong vòng tay của Hạo Thiên, anh che cho cô khỏi những kệ sách nặng nề vừa đổ xuống. Đôi mắt nhắm nghiền, hình như anh đang bất tỉnh. Băng Hạ càng hoảng hốt hơn khi thấy trên thái dương anh, một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống.

“Này…này…” Băng Hạ hoảng sợ gọi khẽ, Hạo Thiên vẫn nằm im, không nhúc nhích. “Có…có ai không…? Ở đây có người đang bất tỉnh…”

Tiếng lao xao ồn ào của các sinh viên trong thư viện, họ gọi nhau đến bên chiếc kệ sách đang đè Hạo Thiên và Băng Hạ. Từng chiếc kệ sách được nâng lên, Băng Hạ áp mặt vào l*иg ngực Hạo Thiên, thấy hơi thở anh yếu ớt, càng lúc càng hoảng sợ.

...

Đôi nam nữ trong thư viện kia cuối cùng cũng bị Bảo Vy làm cho phân tâm phải dừng lại. Cô gái mái tóc nhuộm vàng, cúc áo sơ mi bật mở, quay lại nhìn Bảo Vy bằng ánh mắt hình viên đạn. Chàng trai kia hơi nheo mắt, Bảo Vy cũng hơi nheo mắt, có cảm giác anh ta quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.

“Chuyên gia thích phá đám người khác.” Anh ta nhếch môi cười khẩy.

Chuyên gia? Bảo Vy cau mày. Cô đã nhớ ra. Anh ta chính là một trong hai người hôm trước va phải cô ở căn tin.

“Làm gì có chuyện gì không có lý do chứ?” Cô gái kia õng ẹo vuốt cổ áo sơ mi của chàng trai. “Nhật Long, liệu có phải cô ta muốn thu hút sự chú ý của anh không?”

Nhật Long bật cười. “Gì cơ? Sự chú ý của anh?” Anh nhìn Bảo Vy từ đầu đến chân. “Với vốn liếng thế kia, e rằng không đủ tiêu chuẩn.”

Đầu óc Bảo Vy hơi lộn xộn, anh ta vừa nói cái gì của cô không đủ tiêu chuẩn cơ?

“Baby, em về lớp trước đi, buổi hẹn hôm nay bị phá đám rồi, anh cần xử lý cô ta đã.”

Cô nàng tóc vàng kia phụng phịu giận dỗi, nhưng vẫn lả lướt bước ra khỏi phòng. Không quên để lại cho Bảo Vy một ánh nhìn tóe lửa và một cú huých vai khiến cô lảo đảo suýt ngã. Sinh viên trong học viện này sao toàn là những kẻ thô lỗ vậy chứ. Bảo Vy cảm thấy mình không còn phận sự gì ở đây nữa, hơn nữa cô còn phải đi tìm Băng Hạ, nên quay người toan đi khỏi.

“Này” Nhật Long hất hàm gọi với theo, anh đã tiến đến gần cô từ bao giờ. “Cô phá đám chuyện vui của tôi, còn định cứ thế mà rời đi?”

“Cái gì mà chuyện vui?” Bảo Vy quay lại. “Hoàng tử à, ngoài kia khách sạn nhà nghỉ bây giờ đâu có thiếu, có nhất thiết phải lôi con gái nhà người ta vào thư viện giở trò không? Nếu tôi biết trong đây có cảnh đẹp như vậy anh nghĩ tôi thích vào lắm sao?”

Nhật Long chỉ lên tấm biển trên cửa phòng. “Tiểu thư dưa chuột ạ, cô có biết đọc chữ không? Thư viện này đã không còn sử dụng nữa rồi.”

Bảo Vy nhất thời đuối lý, cô từ từ nhìn lên tấm bảng hiệu đó. Mặc dù là hơi nhỏ, nhưng quả thực trên đó có ghi dòng chữ “Đã hỏng”.

Chuyện này… Cô cười cười cầu hòa…

“Sao hả? Giờ muốn đền bù lại cho tôi sao đây?” Nhật Long cười nham hiểm.

Ngửi thấy mùi nguy hiểm quanh đây, Bảo Vy cuống cuồng định chạy thì bị anh nhanh như chớp túm vào bên trong, đóng sập cửa.

“Anh định làm gì?” Bảo Vy hoảng hốt hét toáng lên. Nhật Long bịt chặt miệng cô lại, miệng ghé sát vào tai cô “Ở hành lang này toàn những phòng không còn sử dụng đến, không còn sinh viên nào lui tới đây đâu, kêu gào vô ích.”

Ngay lập tức, hai tay cô bị anh giữ chặt, đôi chân không yên phận đá bay lung tung cũng bị anh né được “Hung dữ quá không tốt đâu cô gái. Ngoan ngoãn phục tùng đi.”

“Hm….” Bảo Vy giãy dụa đành đạch, cô cố há miệng cắn vào tay Nhật Long. Anh bị đau vội buông tay ra, cô cuống cuồng mở cửa phòng chạy biến ra ngoài.

Còn lại một mình Nhật Long trong phòng, anh tuy bị đau nhưng vẫn phá lên cười sằng sặc.

Đang cuống cuồng chạy trên hành lang thì Băng Hạ gọi lại.

“Này đồ con chồn, cậu biết tớ gọi cậu biết bao nhiêu cuộc rồi không? Cậu đang ở chỗ quái quỷ nào thế hả?”

“Tớ về lớp rồi.”

Nghe giọng Băng Hạ có vẻ mệt mỏi, Bảo Vy liền đổi giọng. “Cậu sao thế?”

“Không sao. Có chuyện gì vậy?”

“Hồi nãy có loa thông báo có người tìm cậu ở phòng Giáo vụ, tớ đi tìm cậu nhưng không thấy, không biết giờ có còn ở đó không.”

“Ừ tớ biết rồi.”

Sau khi chuyện kia xảy ra, có người đã đến đưa Hạo Thiên xuống phòng y tế. Băng Hạ thừa thãi không biết nên chạy theo hay nên ở lại, nên đành đi dọn sách vở đi về lớp. Nhìn thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của Bảo Vy, không biết có chuyện gì nên gọi lại.

...

Tan học.

Băng Hạ đi dọc theo hành lang dẫn đến phòng y tế. Trong lòng cô từ đầu buổi học đến giờ cứ xảy ra một cuộc hỗn chiến, bản thân cô thì lại cảm thấy cô không cần thiết phải đi thăm Hạo Thiên. Thiếu gia như anh ta thì có biết bao nhiêu người quan tâm, hỏi han. Một kẻ như cô đến đó chỉ khiến bản thân thêm thừa thãi. Nhưng con người khác trong cô lại đấu tranh lại, rõ ràng anh ta bị thương là để đỡ giúp cô cơ mà, nếu như không đến hỏi thăm anh ta một câu thì lương tâm con người của cô để ở chỗ nào rồi?

Trong khi hai nhân cách trong cô vẫn còn đang chiến tranh với nhau đổ máu, thì đôi chân của cô đã vô thức dừng trước phòng y tế. Thôi, đâm lao thì đành phải theo lao vây. Băng Hạ giơ tay định gõ cửa thì một giọng nói trong veo cất lên từ bên trong khiến cánh tay cô lơ lửng giữa không trung mà không tài nào bỏ xuống được.

“Hạo Thiên, anh có cần phải đến bệnh viện không?” Giọng một cô gái có vẻ rất lo lắng.

“Anh không sao mà. Phù Dung, em đã hỏi câu này hơn một lần rồi đấy.” Tuy giọng nói của Hạo Thiên vẫn còn phảng phất nét mệt mỏi nhưng cũng đủ để trấn an Băng Hạ rằng anh ta không đến nỗi bị chấn thương sọ não.

“Lúc nghe thấy Nhật Long nói anh bị thương, em rất lo. Mà anh lên thư viện đọc sách như thế nào để bị như thế này?”

“…”

“Tài xế đã đến đón anh về chưa?” Phù Dung không có dấu hiệu muốn dừng lại những câu hỏi của mình.

“Phù Dung, em có thể ra ngoài không? Anh muốn nghỉ ngơi.”

"Vậy được. Chiều em sẽ quay lại thăm anh. Nếu anh có cần gì cứ nói với em.”

Nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía cửa ngày càng gần, Băng Hạ liền chạy lại trốn sau bức tường của hành lang. Cô cũng không thể lí giải nổi hành động của mình nữa. Nhưng cô gái nào cũng vậy thôi, chẳng ai thích đang chăm sóc cho người yêu lại có những kẻ thứ ba vô duyên quấy rầy, và cũng không thích có những cô gái chẳng có quan hệ gì đến thăm bạn trai mình khi anh ta hơi có chút không khỏe. Cho dù có là vì cô là người gián tiếp gây ra tai nạn ấy cho anh ta đi nữa, trong mắt Phù Dung cô cũng không khác gì những kẻ hay thích bám theo bạn trai của người khác.

Phù Dung bước ra, chiếc váy đồng phục trắng ngắn qua đầu gối càng làm tôn thêm vẻ đẹp cho đôi chân thon dài, cô nhè nhẹ khép cửa lại, rồi đi khỏi. Băng Hạ đứng đó một lúc rồi quyết định bước về lớp.

Trong phòng y tế, Hạo Thiên nằm trên chiếc giường trong cùng, có phủ một tấm rèm màu trắng ngăn cách giữa các giường bệnh. Anh ngồi dựa lưng vào thành giường bấm điện thoại, bên thái dương trái dán một miếng băng.

“Anh ạ?”

“Nhật Long, qua nhà tôi nói với ba tôi, hôm nay tôi ngủ bên nhà cậu.”

“Gì vậy chứ? Anh đang bị thương như thế lại muốn đi đâu?”

“Bị thương như thế là sao? Có chảy một chút máu thôi. Hôm nay tôi không thích về nhà, cứ làm theo lời tôi nói đi, công thỏa thuận sau.”

Hình như đầu dây bên kia còn cố thương lượng điều gì đó, Hạo Thiên không buồn nghe, anh dập máy luôn.

Một cơn gió sà vào phòng, thổi tung tấm rèm trắng lên. Một vài cánh hoa Bằng Lăng theo cơn gió bay vào, nắm tay nhau nhảy một điệu Valse tuyệt đẹp trên không trung. Loại Bằng Lăng do Thánh Ân trồng là loại rất đặc biệt, trong khi Bằng lăng bình thường chỉ nở vào mùa hạ, Bằng lăng của Thánh Ân lại nở quanh năm, khiến cho học viện vào bất cứ thời điểm nào trong năm cũng ngập chìm trong sắc tím thơ mộng và trữ tình.

Hạo Thiên nhìn cánh hoa Bằng lăng lúc này đã nằm im dưới đất, không ngăn được bản thân thoát khỏi những dòng suy nghĩ lan man. Phải nói rằng đây là lần đầu tiên Trịnh Thiếu gia bị thương. Mà lại là bị thương vì che chở cho một người con gái. Lần đầu tiên Trịnh Thiếu gia cảm thấy trái tim ngừng đập khi thấy 1 người gặp nguy hiểm.

Lúc đó nhìn thấy chiếc kệ sách đổ xuống, nhìn thấy Băng Hạ nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên ôm đầu, bỗng dưng có một thứ gì đó thôi thúc anh, bắt anh lao đến, ôm cô vào lòng, che chở cho cô khỏi những kệ sách đó. Rốt cuộc đây là thứ cảm xúc gì?

Trời tối rất nhanh. Ký túc xá nữ. Phòng 2514.

Bảo Vy đang ngồi xem tivi, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách. Cô vừa xem vừa ăn vặt, chợt nhớ ra chuyện gì đó, liền quay sang hỏi Băng Hạ đang đọc sách bên cạnh: “Người hôm nay gặp cậu ở phòng Giáo vụ là ai thế?”

Băng Hạ đang mải đọc sách, trả lời qua loa: “Một người không đáng phải bận tâm đâu.”

Bảo Vy không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Băng Hạ là đang nhắc đến ai. Nhưng nếu như cô ấy không muốn nói rõ ràng thì cô cũng không muốn gặng hỏi làm gì.

Câu hỏi của Bảo Vy khiến Băng Hạ phân tâm, cô không còn tập trung vào cuốn sách mình đang đọc nữa, đành gập nó lại, đứng lên vươn vai đi vào phòng ngủ. Thả người xuống giường, đôi mắt cô vô hồn nhìn lên trần nhà. Hình ảnh người phụ nữ tìm gặp cô trong phòng Giáo vụ hôm nay lại hiện lên cùng từng lời từng chữ bà ấy nói liên tục vọng về trong tâm khảm.

...

Lúc Băng Hạ bước vào phòng Giáo vụ, bên trong đã có một người phụ nữ chờ sẵn. Bà ta ăn mặc sang trọng, trên gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng thoáng hiện lên vài nét kinh ngạc khi thấy Băng Hạ. Dấu vết thời gian đi qua hình như đã để lại trên đó những vết tích nặng nề, khó xóa bỏ.

“Băng Hạ…” Bà ta nghẹn ngào “Cháu là Băng Hạ sao?”

Cô hơi nheo mắt. Nhất thời chưa nhớ ra được bà ta là ai.

"Cháu là con của mẹ Khiết Anh đúng không? Bác là Hoài Anh, là chị gái của mẹ cháu."

Băng Hạ sững người. Tạ Khiết Anh, Tạ Hoài Anh, cặp đôi nghệ sĩ vĩ cầm – dương cầm nổi tiếng một thời. Bà ta cũng chính là người đã cùng với những kẻ độc ác đó năm xưa cướp đi Dương Dương, đuổi Băng Hạ ra khỏi nhà, khiến cô trở thành kẻ vô gia cư, phải đi ăn nhờ ở đậu nhà ba con Bảo Vy. Con người này, đã tám năm rồi cô chưa gặp lại, nhưng đêm nào cũng nguyền rủa cho bà ta sớm bị nhân quả báo ứng. Thế nhưng khi gặp lại, lại thấy bà ta vẫn sống sung túc trong lụa là gấm vóc, không tránh khỏi Băng Hạ ngùn ngụt lửa giận trong lòng, hận bản thân không thể một tay cầm dao gϊếŧ chết bà ấy ngay tức khắc. Có điều, cô chưa tìm gặp để hỏi tội bà ta, sao tự bà ta lại dẫn xác tìm đến đây?

"Thời gian qua cháu sống tốt chứ?" Tạ Hoài Anh nhìn sâu vào mắt Băng Hạ "Cháu có đôi mắt thật giống Khiết Anh."

"Bà không có tư cách nhắc đến tên mẹ tôi." Băng Hạ lạnh lùng đáp lại.

Hoài Anh hơi cụp mắt xuống "Đã lâu như vậy rồi, Băng Hạ, cháu vẫn chưa tha thứ cho bác sao?"

Cô cười nhạt, lời nói sắc như dao đâm "Cho dù ngay bây giờ bà có chết ngay trước mắt tôi, cho dù gia đình bà có tuyệt tự, không bao giờ sản sinh ra thêm những kẻ tráo trở nào như bà nữa, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho bà."

Tạ Hoài Anh sững sờ nhìn Băng Hạ. Thời gian trôi qua đã khiến đứa cháu bé nhỏ ngày nào thay đổi quá nhiều. Gương mặt thiên thần kia càng ngày càng đẹp rung động lòng người, nhưng từng lời nói lại độc địa đến đáng sợ.

"Bác… Băng Hạ, bác xin lỗi, bác xin lỗi rất nhiều." Đôi mắt đẹp của Hoài Anh sóng sánh nước. “Mấy hôm nay… bác cứ nằm mơ thấy mẹ cháu, nó không hề trách móc bác chuyện năm xưa mà chỉ cầu xin bác hãy trông nom cháu. Bác đã đi dò hỏi khắp nơi nhưng không ai biết cháu đang ở đâu. Cho đến khi có người hàng xóm năm xưa nói với bác, cháu đang sống cùng ba con quản gia của gia đình cháu năm xưa và đang học ở học viện này, ta lập tức tìm đến đây."

Nước mắt đã chảy thành dòng trên mặt Hoài Anh. Bà ta nhào về phía trước nắm lấy bàn tay Băng Hạ, cô lạnh lùng giật tay về.

“Băng Hạ, bác thực sự cảm thấy có lỗi với cháu… cháu có thể cho bác cơ hội để bù đắp lại được không?”

“Bác đã diễn xong chưa?” Băng Hạ nhìn Tạ Hoài Anh bằng vẻ chán ghét tột độ. “Nếu như hôm nay bác đến đây để nói những lời vô nghĩa này thì bác nên về đi. Dương Băng Hạ mười tuổi của ngày ấy đã chết theo ba mẹ nó rồi. Người trước mặt bác bây giờ không còn chút quan hệ gì với bác nữa. Bác hãy về và đợi báo ứng của ông trời đi. Mọi chuyện chưa kết thúc đâu.”

Băng Hạ đẩy ghế đứng dậy, toan bước đi thì Tạ Hoài Anh vội giữ lại: “Khoan đã, bác có thứ này muốn đưa cho cháu, đưa xong bác đi ngay.”

Băng Hạ đứng im những không quay đầu lại, người phụ nữ nham hiểm này rốt cuộc định làm gì?

Tạ Hoài Anh nhấc lên một chiếc túi đựng đàn Vĩ Cầm, đưa cho Băng Hạ.

“Trước kia, có lần Khiết Anh nói với bác, khi nào cháu lớn sẽ tặng thứ này cho cháu, nhưng chưa kịp đợi đến lúc ấy thì đã… Lúc ta nằm mơ thấy nó, nó cũng nhờ ta trao lại thứ này cho cháu, đó cũng là lí do ta tới đây. Cháu hãy giữ lại, đó là kỉ vật cuối cùng của Khiết Anh.”

Băng Hạ đón lấy chiếc đàn bằng đôi tay gần như vô lực, ánh mắt nhìn xuống chiếc túi bi thương không tả nổi.

“Bây giờ bác về. Nếu như sau này cháu có chuyện gì cần bác giúp, cứ liên lạc với bác, nhất định bác sẽ giúp cháu.”

Căn phòng trống rỗng chỉ còn Băng Hạ đứng đơn độc.

...

Cô từ từ ngồi dậy, bước xuống giường. Một cây đàn Vĩ Cầm rất đẹp và sang trọng nằm yên lặng trên bàn, mặt trước làm bằng gỗ vân sam, hai bên và cổ làm bằng gỗ thông. Bên cạnh là 1 cây vĩ đc làm từ pernambuco. Cây đàn thuộc loại đắt tiền, tuy hơi cũ nhưng có vẻ đc chủ nhân của nó thường xuyên lau chùi.

Băng Hạ đưa tay miết trên cây đàn, kí ức năm xưa chợt ùa về.

...

“Mẹ! Mẹ chơi đàn là số một!”

Nghệ sĩ Vĩ Cầm Tạ Khiết Anh đưa tay vuốt má Băng Hạ, mỉm cười.

“Băng Hạ, con có muốn sau này giống mẹ không?”

“Dạ có! Con rất thích! Mẹ dạy nhạc cho Hạ nha!”

“Được rồi, nhưng phải đợi Băng Hạ lớn thêm đã.”

Một giọt nước mắt rơi xuống cây đàn. Vỡ tan. Mọi thứ như nhạt nhòa trước mắt cô. Mới đây thôi mà? Sao bây giờ đã xa vời vợi? Hình như bên tai cô vẫn còn văng vẳng tiếng đàn của mẹ.

"Tuyết mùa hè rơi đầy trắng xóa

Tuyết mùa hè rơi tràn đắng mi

Tuyết mùa hè quạnh lòng hiu vắng

Tuyết rơi... hòa vào trong đất..

Tan..."

Băng Hạ lấy cây đàn ra khỏi chiếc túi, vuốt ve nó. Trên thân cây đàn có khắc một dòng chữ thanh mảnh: “Tặng con gái Dương Băng Hạ sinh nhật mười tám tuổi. Mẹ yêu con.”

Cô ôm cây đàn ra ngoài ban công phòng ngủ. Nhìn cây đàn, cô thì thầm: “Con tặng mẹ bản nhạc này.”

Cố ngước lên trời cho nước mắt không tràn ra khỏi khóe mắt, Băng Hạ mỉm cười.

Tiếng đàn Violin vang lên tràn ngập cả học viện Thánh Ân. Tiếng đàn lặng lẽ, cô đơn, buồn bã. Băng Hạ đứng trên ban công, nhìn xuống bên dưới không một bóng người, trong đôi mắt là tình cảm mờ mịt. Tiếng đàn của cô rõ đến từng âm vực, lúc trầm, lúc bổng, rõ như hơi thở nhẹ trong màn đêm tĩnh mịch, hơi thở dường như không có, giấu đi tất cả nước mắt để không ai hay.

Từng nốt nhạc như đong đầy nước mắt. Bi thương, ai oán. Dưới ánh trăng tĩnh mịch, một bóng người đứng trên ban công chơi đàn, từng nốt nhạc thê lương như cào xé lòng người.

Cổ họng Băng Hạ như nghẹn lại.

“Băng Hạ, con yêu ai nhất?”

“Băng Hạ yêu ba Dương Ân Trung, yêu mẹ Khiết Anh.”

“Yêu bằng bao nhiêu?”

“Bằng trời bằng đất, Băng Hạ không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần có ba mẹ thôi.”

“Giỏi lắm, gia đình chúng ta sẽ mãi mãi không bao giờ xa nhau nhé!”

Hàng mi Băng Hạ rung rung, khuôn mặt trắng bệch, làn da mỏng manh tái nhợt đi trong gió đêm”

Con nhớ mẹ. Tiếng đàn vẫn réo rắt. Ảo giác! Thực sự là ảo giác rồi!

Trước mặt Băng Hạ bây giờ là mẹ cô, bà đang nhìn cô, trìu mến, đầy yêu thương. Bà vòng tay ôm lấy cô. Gió đêm như ngừng thổi, vòng tay Khiết Anh ấm áp lạ thường.

Cô mỉm cười, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt len qua hàng mi, rơi xuống.

Tiếng đàn vẫn vang lên, thấm vào lòng người.

“Mẹ, con sẽ đứng vững.”

Qua tiếng đàn, Băng Hạ khẽ nói. Giọng nói như gió thoảng. Là nói với mẹ cô hay cô đang nói với chính mình?

Chiếc bóng mẹ cô mỉm cười rồi biến mất, trở lại một màn đêm đen kịt.

"Tuyết mùa hè… Rơi xuống... tan… Vỡ òa…”

Ở bên khu kí túc xá nam, phòng VIP.

Một bóng người ngồi bên cửa sổ. Tuy ánh sáng trong phòng không được bật, nhưng vẻ đẹp cao quý của anh cũng ko bị bóng tối vùi lấp, trái lại, ánh trăng còn làm tăng thêm bội phần sự tà mị, kiêu sa đó.

Hạo Thiên như nuốt trọn tiếng đàn của Băng Hạ, từng nốt nhạc xuyên thấu vào trái tim anh, ấm áp lạ thường.

Hai con người, một người đàn, một người nghe. Tuy hai người không nhìn thấy nhau, nhưng tiếng đàn của người này là sợi dây kết nối trái tim người kia.

Là ngẫu nhiên, hay do thần giao cách cảm?