Chương 10 (1)

Tối. Trong một ngôi biệt thự kiểu Pháp. Đèn chùm sáng trưng.

Phòng khách rất rộng, đèn tường tỏa ánh sáng êm dịu, cánh cửa sổ kéo lên một nửa, rèm cửa khá đẹp phất phơ nhẹ theo gió đêm thổi vào, không gian phảng phất mùi hương dìu dịu. Thảm nhung trắng, trên bàn có một chai Champagne đỏ và hai chiếc ly bằng thủy tinh. Không gian trầm lắng và tĩnh mịch như bức tranh sơn dầu.

Trên chiếc sofa tím nhạt, Hoàng Yến ngồi bất động, hai tay để trên đùi, sắc mặt nhợt nhạt.

“Anh hai, ba chưa về sao?”

“Chưa. Ba còn một số công việc cần giải quyết, em đừng đợi ba nữa, đi ngủ đi.” Người con trai trên chiếc sofa đối diện mắt dán vào màn hình laptop, bàn tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím.

Hoàng Yến với tay lấy ly Champagne trên bàn, người con trai kia chau mày.

“Mấy tuổi mà đã tập tành uống rượu?”

“Anh hai, em hai mươi hai tuổi rồi!”

“Nếu anh nhớ không nhầm thì sinh nhật này em mới được hai mươi hai.”

“Anh hai, anh uống rượu từ năm bao nhiêu tuổi?”

“Đừng cãi nữa. Anh nhiều việc lắm, không có thời gian ngồi đôi co với em đâu.”

Hoàng Yến lườm anh trai một cái, tay vẫn với lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn. Chất lỏng màu đỏ cay xè trườn qua cổ họng khiến cô muốn chảy nước mắt. Cô lắc lắc mái tóc xù hung đỏ của mình, nằm ườn ra chiếc ghế sofa, với lấy chiếc điều khiển tivi tinh thể lỏng.

Trên tivi đang phát bản tin thời sự cuối ngày, cô gái biên tập viên với nụ cười duyên dáng nhưng lại đề cập đến một tin tức làm Hoàng Yến muốn đập vỡ cả màn hình tivi.

“Hôm nay, cổ phiếu của tập đoàn Vương Thị lại tiếp tục giảm…”

“Anh hai, cả ngày hôm nay tivi đều nhắc đến tin tức này!”

“Không muốn nghe tới thì tắt đi.”

Hoàng Yến phát bực với thái độ phớt lờ của anh trai, cô bật dậy lay mạnh tay chàng trai kia, mục đích để anh ta chú ý tới mình.

“Anh, đừng coi em là trẻ con nữa, hãy nói cho em biết có chuyện gì đi. Mấy hôm nay ba đều về muộn, về nhà chỉ ngồi lỳ trong phòng làm việc, lại còn hay cáu kỉnh, em không dám hỏi.”

“Em biết để làm gì?”

“Chẳng lẽ giờ chuyện của gia đình mình em lại không được quyền biết nữa sao?”

Chàng trai kia cuối cùng cũng chịu thua trước sự phiền nhiễu của cô em gái, anh dừng đôi bàn tay đang lướt trên bàn phím, quay sang nhìn Hoàng Yến. “Ba chỉ là có chút tranh chấp với Trịnh Âu thôi, không có gì đáng ngại.”

“Tranh chấp?” Hoàng Yến mở to đôi mắt “Tranh chấp kiểu gì mà bên đó thì không sao còn bên ta thì thê thảm quá vậy?”

Vương Hàn Phong như bị chạm đúng chỗ ngứa, ánh mắt ngay lập tức tối sầm lại. “Em không cần thiết phải nhắc đến chuyện chúng ta còn thua kém Trịnh Âu.”

Hoàng Yến nhận ra mình đã lỡ lời, cô lại tiếp tục níu lấy tay anh trai. “Anh hai, chúng ta phải làm gì để giúp cho ba?”

“Em không cần làm gì là giúp cho ba rồi.”

“Anh hai !”

“Thế em nghĩ em còn làm được gì? Suốt ngày chỉ biết quậy phá với đám bạn ở trường học, em chỉ cần bớt gây chuyện đi một ngày thôi là thế giới hòa bình rồi đó biết không?”

“Anh, em đang học chung trường với Thiếu gia của Trịnh Âu đó!”

“Thì sao? Em làm gì được nổi anh ta sao?”

“Thương trường là chiến trường, nếu như không thể đường đường chính chính giúp ba được thì chúng ta cũng có thể chơi xấu để hạ bệ đối thủ chứ.”

Bàn tay đang gõ phím của Hàn Phong ngừng lại. Đáy mắt anh vụt qua một tia sáng. Anh quay sang nhìn em gái. “Được rồi, nói thử xem, em muốn chơi xấu như thế nào?”

“Anh hai, Niệm Phù Dung mới về nước rồi đó, anh biết không?”

“Thì sao?”

“Nếu như chúng ta không thể trêu đùa được với Trịnh Hạo Thiên thì hay là hãy trêu đùa với tiểu thư của Chim Ưng, biết đâu Trịnh Hùng sẽ nể tình thông gia của họ mà nhường chúng ta vài bước.”

“Nếu được như thế thì cũng tốt, có điều…” Hàn Phong chú tâm vào màn hình laptop, cười khẩy “…chỉ sợ chuyện không thành, Trịnh Hùng không những không nhường bước chúng ta, mà còn lôi kéo cả Niệm Huy Hùng vào chuyện này. Lúc ấy không chừng chúng ta sẽ bị bóp nghẹt dưới nanh vuốt của cả hai kẻ đó.”

Hoàng Yến ngừng lại một lát, rồi nói tiếp. “Không phải ba vẫn thường nói, trên thương trường phải biết mạo hiểm sao?”

Hàn Phong nhấn nút Enter trên bàn phím laptop, khóe miệng nở nụ cười mê hoặc, đẹp ma mị, tựa như có làn sương mờ bao quanh.



Sáng. Những tia nắng trong suốt như thủy tinh chiếu xuống chói lóa, lấp lánh đọng trên những giọt sương.

Con đường khuôn viên rộng rãi thoáng đãng đầy bóng mát, không khí thoang thoảng mùi lá cây và ngan ngát hương thơm dìu dịu.

Buổi học chính của học viện Thánh Ân là buổi sáng, nên cứ sáng ra cổng trường lại bị tắc nghẹt bởi những dãy xe nối đuôi nhau đi vào. Từ khi vào học tại ngôi trường này Bảo Vy mới thấm thía, không phải đi xế hộp lúc nào cũng là tiện lợi, vừa làm ách tắc giao thông, mất thời gian, còn làm ảnh hưởng đến những người khác.

Băng Hạ tay khoác balô, tay đút túi áo đi trên đường, gió khẽ len qua mái tóc óng mượt. Cô vừa đi vừa mải mê ngắm hoa Bằng lăng. Đây chính là điều duy nhất khiến cô cảm thấy vào học tại Thánh Ân là một điều đúng đắn.

Cổng trường đang có một chiếc Limousine lừng lững tiến vào như tên hung thần lạnh lùng.

Băng Hạ vốn dĩ sẽ không tự mình cắt ngang mất nhã hứng ngắm hoa của mình nếu không phải vì cô nàng Bảo Vy đa sự thích để ý chuyện linh tinh kia.

“Băng Hạ, cậu nhìn kìa!”

Cô lười biếng rời ánh mắt, phát hiện thứ mà Bảo Vy muốn kéo cô chú ý đến bằng được là chiếc Limousine có biểu tượng một đóa uất kim hương màu vàng thanh nhã trên mui xe. Chiếc xe đó gần như hôm nào cũng là tâm điểm sự chú ý của các học viên. Xe của Thiếu gia độc nhất gia tộc Trịnh Âu.

Băng Hạ nghĩ cô không có trách nhiệm gì phải chú ý đến chiếc xe đó cũng như kẻ ngồi trong đó làm gì, thế nhưng ngay khi vừa định rời ánh mắt thì một bóng người tha thướt bước ra khỏi xe khiến cô ngừng lại.

Mái tóc nâu xoăn lọn to của cô gái kia khẽ tung bay trong ánh nắng sớm trong suốt. Làn da trắng như ngọc ngà khiến ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ. Từ cửa xe bên kia, một chàng trai cao lớn bước ra, ánh nắng đậu trên vai áo anh ta, hùng vĩ như thần mặt trời Apollo vững mạnh. Băng Hạ không muốn phải thừa nhận điều này, nhưng nơi nào có hai người đó xuất hiện, ánh sáng của cả thế giới dường như chỉ tập trung vào họ. Nụ cười của cô gái kia, ánh mắt của chàng trai ấy, đến ngay cả chiếc áo đôi họ mặc trên người tưởng chừng như bình thường cũng lấp lánh đến chói mắt vô cùng.

Hôm nay Công chúa đến trường trên xe của Thiếu gia. Tất cả mọi tin đồn về chuyện tình cảm không được vui vẻ của họ dường như đều bị dập tắt vào giây phút cô công chúa xinh đẹp bước chân ra khỏi chiếc xe của nhà Trịnh Âu. Hôn ước giữa hai gia tộc lớn cũng là một nước cờ khẳng định vị trí của họ trên thương trường. Cho nên để tránh sự dòm ngó của những kẻ chỉ thừa nước đυ.c thả câu, phụ huynh hai bên gia đình đã phải sắp xếp ngay việc gần gũi cho hai người để tránh tin đồn xấu ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của họ.

Phù Dung tươi cười tiến gần đến bên Hạo Thiên, khoác tay anh cùng đi về hướng dãy phòng học của sinh viên năm ba, làm như không để ý đến sắc mặt của anh hôm nay khó coi hơn mọi hôm. Anh vốn dĩ không quan tâm đến chuyện dàn xếp này nọ của ba mẹ, có thêm Phù Dung cùng ngồi trên xe đến trường cũng không khiến không khí chật hẹp đi, có điều việc đặt may riêng một đôi áo tình nhân để hai người mặc đến trường thì đúng thật là phô trương thái quá rồi.

Bóng đôi tiên đồng ngọc nữ vừa đi khuất khỏi, ở trên hành lang tầng ba của dãy phòng học dành cho sinh viên năm ba, Vương Hoàng Yến lạnh lùng lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn nội dung vô cùng ngắn gọn.

“Áo đôi.”



Giờ giải lao tiết ba. Nhà vệ sinh nữ dãy phòng học năm Nhất.

“Này, hôm nay Thiếu gia và Công chúa đi chung đến trường đấy.”

“Bởi vậy mới nói, không có gì có thể chia cắt được tình cảm của hai người họ đâu. Con bé hôm trước bị đánh kia tự dưng lại chuốc họa vào thân, bị đánh đến sưng cả mặt, rốt cuộc cũng chẳng có cửa chen chân vào giữa hai người họ.”

“Sao nghe Công chúa bảo chỉ là sự hiểu lầm mà.”

“Không có lửa thì làm sao có khói, sự thật như thế nào chỉ có người trong cuộc là rõ nhất. Giữa mấy nghìn sinh viên của cả cái Thánh Ân này, tại sao lại chỉ có nó là người bị hiểu lầm mà không phải đứa con gái nào khác?”

Câu chuyện giữa hai nữ sinh bị cắt ngang bởi tiếng chuông vào lớp, họ vội vã kéo nhau đi, để lại phòng vệ sinh nữ im phăng phắc.

Ở gian phòng cuối cùng, Băng Hạ bước ra. Miệng lưỡi thiên hạ kiểu gì cũng nói được, chuyện đã qua rồi cũng không để yên. Hạo Thiên và Phù Dung tỏ ra hạnh phúc thì Băng Hạ bị họ nhìn như nhìn một kẻ thất bại, rắp tâm chen chân vào chuyện tình cảm chỉ dành cho hai người rồi không thành công. Mà nếu như hai người kia tỏ ra không hạnh phúc, vẫn là Băng Hạ bị chửi mắng là loại hồ ly lẳиɠ ɭơ không có lòng tự trọng đi phá hoại tình cảm người khác.

Băng Hạ lơ đễnh bật vòi nước rửa tay, cô đã không còn quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì về mình từ lâu lắm rồi, thế nhưng vẫn không khỏi muốn cười mỉa mai một cái.

“Àooooooo!”

Băng Hạ giật bắn mình vội vàng lùi ra đằng sau. Ai đó đã quên không khóa van vòi hoa sen cho nên khi cô bật vòi nước, nước không mở từ vòi bên dưới mà lại phun ra từ vòi hoa sen ngay trên đầu khiến cô phút chốc ướt nhẹp hết.

Tâm trạng hôm nay không hiểu vì lý do gì đã không được tốt cho lắm thì lại gặp đủ các thứ chuyện. Băng Hạ rủa thầm một câu rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh, định sẽ về kí túc xá thay quần áo rồi mới vào học tiết sau.

Phòng vệ sinh ở cuối hành lang, Băng Hạ toàn thân ướt nhẹp vừa bước ra ngoài thì một cơn gió vô cùng đúng lúc thổi vào khiến cô lạnh run người. Từ phòng vệ sinh nam đối diện, một người con trai bước ra, anh ta khựng lại nhìn Băng Hạ, cô cũng theo phản xạ ngước lên nhìn anh ta.

Đóa uất kim hương trên ngực áo của anh ta lặng lẽ mỉm cười.

Đúng là Thiếu gia và Công chúa của hai tập đoàn lớn trên thương trường, đến cả áo đôi của hai người cũng phải có biểu tượng của gia tộc.

Hạo Thiên nhìn Băng Hạ từ đầu đến chân đầy vẻ khó hiểu, anh tiến đến gần cô.

“Em làm sao mà ướt hết thế này?”

Băng Hạ nhất thời không biết trả lời thế nào, cô hơi ngẩn người. Không biết có phải cô bị ướt và lạnh nên thân nhiệt xuống thấp hay không, mà cảm thấy hơi thở của Hạo Thiên sao mà ấm áp quá đỗi.

Lại một cơn gió đột ngột thổi vào, Băng Hạ lạnh đến giật mình, cô đưa hai tay ôm lấy vai, mặc kệ Hạo Thiên, quay đầu đi về phía cầu thang.

“Này…” Anh nắm lấy cánh tay cô. “Em định đi đâu?”

Băng Hạ hít một hơi, cô không quay đầu lại, trả lời lạnh lùng. “Tôi không muốn lại khiến trường học náo loạn vì một chuyện hiểu lầm nào nữa đâu.”

Hạo Thiên im lặng. Anh thả tay cô ra. “Xin về sớm thay quần áo đi, để nhiễm lạnh không tốt đâu.” Rồi như nghĩ đến điều gì đó, anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra, trùm lên người Băng Hạ. Cô quay sang đang định nói không cần thì anh đã đi lướt qua cô, không nói thêm gì nữa.

Trong hương gió thoảng qua có phảng phất hương hoa Bằng lăng.