Chương 4

Buổi tối Thiên Âm đột nhiên bị gọi đến điện Thiên Lưu. Cửa điện Thiên Lưu mở rộng, Thiên Âm mang theo Lam Chiến Chu đi vào bỗng ngửi thấy hương thơm ngào ngạt đầy mờ ám, bên trong truyền ra tiếng rêи ɾỉ câu nhân cùng tiếng thở dốc trầm thấp.

Thiên Âm đứng lại không biết nên tiến vào hay lùi ra, Lam Chiến Chu cũng dừng bước theo. “ Là Tiểu Âm sao ? Ngươi đến rồi thì chờ một chút” bên trong truyền ra âm thanh mềm mại mang theo tiếng khóc của Thiên Mẫn.

Thiên Âm nhanh chóng đứng lại không tiến vào theo sau đó là tiếng Thiên Mẫn thấp giọng rêи ɾỉ “ Ân ~ rút ra đi, quá lớn rồi, nhét vào ăn muốn no, ân ~”.

Một giọng nói trầm thấp khác trêu đùa: “ Hoa huyệt của Thánh tử đại nhân rõ ràng có thể ăn nhiều hơn nha. Lần trước Trẫm cùng với Bách Lý tướng quân cùng nhau ra vào nơi này, ngươi cũng không bày ra bộ dạng này a, rõ ràng là phun nước da^ʍ ra khắp nơi.”

Thì ra là hoàng đế Kinh Hạo.

“Đừng nói mà, ân ~ nhẹ thôi, tiến vào sâu quá a…”

“Không phải ngươi thích bọn ta cùng nhau tiến vào sao ? Nhìn xem, lúc Trẫm nói như vậy huyệt nhi của ngươi co rút rất nhanh, đều muốn đem Trẫm cắn gãy có muốn ta gọi Bách Lý với Lam cùng đến làm ngươi ?”

Thiên Âm xấu hổ nhìn Lam Chiến Chu, Lam Chiến Chu mặt mày thản nhiên đứng phía sau y, Thiên Âm sờ sờ mũi ngại ngùng, bên trong tiếp tục truyền ra tiếng nói khàn khàn nhưng rõ ràng của Kinh Hạo.

“Nơi này của ngươi dù có bị khi dễ như thế nào thì cũng căng chặt như lúc ban đầu khiến cho chúng ta mỗi ngày đều muốn làm ngươi đến không xuống giường được. Lần trước khi chúng ta cùng nhau tiến vào là lúc nào nhỉ ? A, lần đó là tại lễ Quốc điển, bên trong hai cái hoa huyệt của Thánh tử đại nhân đều cắm đầy côn ŧᏂịŧ, cảnh tượng đó đẹp đến mức làm cho người ta say lòng, ngày đó nước da^ʍ của ngươi chảy nhiều kinh người, toàn bộ đài tế đều bị ngươi phun đầy chất lỏng.”

“Đừng…đừng nói, Tiểu Âm… còn ở bên ngoài” hơi thở Thiên Mẫn mỏng manh bị lời lẽ dâʍ đãиɠ của Kinh Hạo đùa giỡn không nói nên lời.

“Vì sao không thể nói, dù sao thì sau này y cũng sẽ trải qua thôi, đúng không nào ”. Đột nhiên Kinh Hạo kêu lớn “ Thiên Âm, ngươi đi vào đây”. Thiên Mẫn vội vàng ngăn cản hắn “ Không cần, đừng tiến vào”.

Thiên Âm tiến thoái lưỡng nan (1) không biết nên nghe ai, địa vị Thiên Mẫn cao hơn nhưng giờ giờ phút này tiếng nói đều mềm thành một bãi nước, nói như không có lực, còn Kinh Hạo tuy thân phận thấp hơn Thiên Mẫn thế nhưng giọng điệu uy nghiêm mười phần ra lệnh.

(1): lâm vào tình huống bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.

“Đừng mà, đừng cho y tiến vào, cầu xin ngươi” Thiên Mẫn thở phì phò cầu xin.

“Cầu ta sao? Vậy ngươi triều thổi (2) cho ta xem đi” thanh âm Kinh Hạo càng trầm thấp tựa như là dính sát thân mật nói nhỏ với Thiên Mẫn.

(2) bắn t*nh ở con gái ( chắc vậy =))))))

“Ta muốn toàn thân trên dưới nơi này, nơi này, nơi này và nơi này của ngươi cùng lúc triều thổi phun nước. Làm được không Thánh phụ đại nhân của ta ?” Kinh Hạo giống như đang vuốt ve cơ thể Thiên Mẫn làm cho Thiên Mẫn không nói nổi một tiếng chỉ có thể khó khăn thở dốc.

Thiên Mẫn ngâm nhẹ một tiếng thấp giọng nói “ Ân ~ sờ chỗ đó của ta đi”.

“Nơi nào ? Nói rõ ràng ra, không nói rõ ta sẽ không sờ”.

“Đừng! là hoa châu, đùa bỡn hoa châu của ta”

“Chơi như vậy sao ?”

“Ân, a~a~aa~~~”

“Thánh phụ đại nhân ngươi có biết hiện tại trông ngươi dâʍ đãиɠ như thế nào không, hoa châu của ngươi đã sưng to đến mức hai mảnh hoa môi đầy đặn cũng không thể che được nó rồi”.

“Ân ~ a ~” Thiên Mẫn đã không nói ra lời “Nha aa ~ đừng kéo a, hư mất, nhẹ thôi, nhẹ thôi mà ~”

“Sẽ không hư đâu, ta biết Thánh phụ đại nhân thích bị chơi hoa châu nhất, lần trước chỗ đó của ngươi bị Lam hút to gấp đôi so với bây giờ. Khi đó ta cắm vào hoa huyệt còn hắn ghé sát vào giữa hai chân tách hai mảnh hoa môi của ngươi ra dùng ngón tay chơi đùa tiểu đậu đậu, lúc cắn lúc xé. Hắn kéo hoa châu ra rồi buông tay để nó bắn trở về, lúc đó hoa huyệt của ngươi liền phun nước đầy mặt hắn”.

“Không cần a…. không cần vừa kéo vừa ma sát bên trong a ~ ta chịu không nổi, ta muốn phun rồi a ~~”.

“Ta muốn làm cho toàn thân ngươi trên dưới đều phun nước” Kinh Hạo nói rồi tay càng dùng thêm lực , ngay sau đó là âm thanh va đập hung mãnh cùng tiếng nước “phốc” “phốc”. “ Ngươi tự lấy tay mình một bên xoa đầṳ ѵú một bên kéo hoa châu, ta muốn ngươi tự chơi mình phun nước”.

“Aaa ~~~~” bên trong truyền ra âm thanh cao vυ"t lâu dài của Thiên Mẫn cùng với mấy tiếng nước “rào” “ rào” bắn mạnh lên sàn nhà.

Thiên Âm chân tay luống cuống, mặt đỏ tai hồng nghe động tĩnh bên trong phòng.

Tiếng quần áo thưa thớt ma sát, tiếng nói mềm như giọt nước của Thiên Mẫn truyền ra “Vào đi Thiên Âm”.

Thiên Âm chầm chầm vòng qua tấm bình phong (3), bên trong dày đặc mùi thơm cùng với hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam tính hòa quyện vào nhau, trên giường trên sàn đều ướt nhẹp, Thiên Mẫn ngồi trong lòng Kinh Hạo che khuất đi bộ phận quan trọng của hoàng đế. Trên người Thiên Mẫn chỉ phủ một tấm lụa mỏng manh, mặt trên của tấm lụa bị nước thấm ướt nên hoàn toàn không có chút hiệu quả che đậy nào, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng hai vυ" cao ngất, vết hôn lớn nhỏ đỏ thẫm hai bên vυ" cùng với đầṳ ѵú sưng đỏ như trái dâu tây.

Đầṳ ѵú cong nẩy tròn vo ánh lên ánh nước, sữa tươi tinh tế thấm ra ngoài tấm lụa làm tản ra mùi hương sữa nhàn nhạt.

Thậm chí tấm lụa còn không che khuất được hai chân mở lớn của Thiên Mẫn, Thiên Âm có thể nhìn thấy rõ ràng Thiên Mẫn đang ngồi trên chỗ dâng trào của Kinh Hạo, người phía sau còn đang cọ sát nhẹ nhàng.

“Đi ra đi Kinh Hạo” Thiên Mẫn thở hổn hển nói. Kinh Hạo một chút cũng không thèm để ý bị Thiên Âm nhìn thấy, hắn vén tấm lụa trên người Thiên Mẫn lên rồi lấy tay xoa nắn hạ thể y.

Thiên Mẫn nhanh chóng đè tấm lụa lại thế nhưng Thiên Âm vẫn nhìn thấy được đỉnh hoa châu sưng lớn dị thường, sáng bóng ánh nước không biết là nước miếng hay nước hoa huyệt, hai mảnh hoa môi đỏ thẫm vừa phì vừa lớn nhìn qua là biết chúng đã bị liếʍ mυ"ŧ mạnh bạo. Một cây côn ŧᏂịŧ to lớn màu tím đen cắm vào giữa hoa huyệt, thứ đó quá lớn làm cho hoa huyệt bị nhồi đầy, hai phiến hoa môi đầy đặn bị tách mở thật lớn. Từ trong khe hở giữa côn ŧᏂịŧ và hoa huyệt có một dòng mật nước uốn lượn chảy ra thấm ướt bộ phận kết hợp của hai người

Thiên Âm cuống quýt cuối đầu, mặt đỏ như mông khỉ.

Kinh Hạo cười nói: “Mới thấy như vậy mà đã thẹn thùng thì về sau làm sao ngươi có thể phù hộ cho hoàng gia cùng hậu duệ quý tộc ?”

Thiên Mẫn ngăn chặn tay hắn tức giận nói “Ngươi đừng lộn xộn cũng đừng nói nữa. Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Thiên Âm”.

“Tuân lệnh Thánh phụ đại nhân của ta” Kinh Hạo rốt cuộc thành thật lấy tay ra, trên tay hắn dính đầy mật dịch của Thiên Mẫn, hắn đưa tay lên miệng chậm rãi liếʍ láp nhấm nháp chất lỏng trên đó.

Thiên Âm nhìn mà mặt đỏ tai hồng, thanh thanh cổ họng nói: “Kính chào Thánh phụ đại nhân và hoàng đế”.

“Biết tại sao ta gọi ngươi qua đây không ?” Thiên Mẫn hỏi y.

Thiên Âm lắc đầu.

“Hừ” Kinh Hạo ở phía sau đột nhiên hừ lạnh một tiếng , Thiên Âm có chút ngạc nhiên vì không biết mình đắc tội hoàng đế ở đâu.

“Hôm nay ta đã nghe chuyện của Kinh Ngô” Thiên Mẫn chậm rãi nói, âm thanh của y còn mang theo ướŧ áŧ cùng biếng nhác sau khi làʍ t̠ìиɦ “Ngươi có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không ?”

Thiên Âm tiếp tục ngây ngốc lắc đầu. Thiên Mẫn nhìn y khẽ thở dài.

‘Thần dân của ngươi đi đến Thánh điện đều dùng toàn bộ sinh mệnh và toàn bộ tín ngưỡng để thỉnh cầu ngươi che chở. Kinh Ngô cầu xin ngươi ban phúc, sự ban phúc của ngươi là tấm bùa hộ mạng cho hắn. Ngươi không ban cho hắn đồng nghĩa với việc ngươi bỏ qua tín ngưỡng và sinh mệnh của hắn. Ngươi có biết hắn sẽ bị gì không ? Có khả năng hắn sẽ thua trận và mất mạng ở chiến trường”.

“Không thể nào !” Thiên Âm kinh ngạc mở to hai mắt “Ta đã ban phúc cho hắn !?”.

“Không. Đó không phải là loại cầu phúc hắn muốn nên nó sẽ không có hiệu quả”.

“Ta…” trong lòng Thiên Âm hỗn loạn, làm Thánh tử, mục tiêu mà y theo đuổi suốt đời là che chở cho con dân của mình, vậy mà y không làm được, người mà y muốn che chở chỉ vì bị y giận dỗi nhất thời mà có khả năng mất mạng. Tâm Thiên Âm loạn như ma.

“Thánh phụ đại nhân, xin hãy giúp ta, xin người hãy cứu hắn”.

Thiên Mẫn lắc đầu “ Đứa nhỏ, ta cũng không có biện pháp, tuy ta là Bán Thần (4) nhưng nếu có người không muốn được ta che chở thì ta cũng không có cách nào để cứu hắn”.

(4): nửa thần

‘Trừ khi hắn đến nơi này thỉnh cầu ta ban phúc, thế nhưng hắn không có” Thiên Mẫn nhìn Thiên Âm thật sâu “ Hắn chỉ muốn ngươi”.

Thiên Âm đứng đó tâm như bị dao cắt, đối với Thánh tử mà nói không có gì khổ sở bằng việc con dân của mình bị thương hoặc mất mạng.

Nhìn bộ dáng của Thiên Âm Thiên Mẫn không đành lòng bèn nói thêm: “Có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ tới mức đó, hoàng đế tới nơi này để thỉnh cầu ta che chở cho hoàng tử của hắn. Ta đã đáp ứng lời thỉnh cầu của hoàng đế, thế nhưng ngươi cũng biết rồi đó, lời ban phúc của Thánh tử chỉ có tác dụng đối với riêng người cầu phúc mà thôi”.

Tâm Thiên Âm lại lạnh, đúng vậy Thánh tử chỉ phù hộ cho bản thân người cầu phúc còn đối với người ngoài thì không có hiệu quả, cho dù nội dung cầu phúc là phù hộ cho người khác.

“Có lẽ chúng ta nên nghĩ theo hướng tích cực. Kinh Ngô là chiến sĩ dũng mãnh nhất Tuyết quốc nên hắn sẽ không sao đâu” Thiên Mẫn an ủi nói.

“Trở về cẩn thận suy nghĩ lại đi Thánh tử, sự tình vẫn còn khả năng cứu chữa, chỉ cần Kinh Ngô còn một hơi thở ngươi vẫn có thể cứu hắn. Ta hy vọng sau này ngươi đừng phạm phải sai lầm như vậy bởi vì điều đó sẽ làm người đau khổ vạn phần.”

(3) Tấm bình phong