Thời điểm Thiên Âm đi vào cửa Thiên Lưu điện thì thấy hoàng tử Kinh Ngô đang đứng trong đại điện nói chuyện với Thánh Phụ. Nhìn thấy Thiên Âm tiến vào Kinh Ngô liền lập tức hành lễ (1) với y.
(1) Hành lễ này mang nghĩa chào hỏi chứ không phải cái “lễ” kia ((((:
Thiên Âm trả lễ lại cho hắn rồi quỳ chào Thánh Phụ, Thiên Mẫn khoát tay bảo y đứng dậy.
“Thánh tử, vài lần ban phúc trước của ngươi ta đều xem qua rồi” Thiên Mẫn ngồi trên ghế chậm rãi nói: “Độ mẫn cảm thân thể, trình độ đầy đủ của chất lỏng tạm ổn”.
Thiên Âm cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Kinh Ngô đang chiếu tới, y cúi đầu lên tiếng: “Dạ”.
“Lần trước lúc ban phúc cho huynh đệ Lam gia ngươi đã bắn nguyên dương (2) , sau này nên cố gắng tránh điều đó. Ngươi còn chưa trưởng thành, thân thể không thể nhận tinh huyết cung phụng cho nên nguyên dương chính là thứ bảo vệ ngươi, trừ khi vạn bất đắc dĩ (3) thì ngươi mới được bắn. Đợi sau khi ngươi thành niên tiến hành lễ giao hợp, mỗi này thân thể có thể hấp thu một lượng lớn tinh huyết thì ngươi có thể bắn thoải mái không cần kiềm chế”.
(2): tϊиɧ ɖϊ©h͙
(3): không thể làm khác được
Thiên Âm đỏ mặt gật đầu: “Xin nghe lời giáo huấn của Thánh Phụ”.
Thánh Phụ tiếp tục nói: “Hôm nay gọi ngươi lại đây là để kiểm tra xem độ mẫn cảm thân thể ngươi đã đạt tới trình độ nào rồi. Tuy rằng ngươi biểu hiện hợp cách thế nhưng khoảng cách ngươi đạt được yêu cầu trở thành Thánh tử chân chính còn quá xa. Là Thánh tử đạt chuẩn thì độ mẫn cảm của ngươi phải đạt đến mức bị chạm vào liền chảy nước, ngươi cởϊ qυầи áo ra để ta xem xem”.
Thiên Âm ngẩng đầu nhìn Thánh Phụ rồi lại nhìn hoàng tử, từ nhỏ y đã được Thánh Phụ nuôi nấng nên trần trụi trước mặt người cũng bình thường nhưng hoàng tử còn đang ở đây nha.
Thánh Phụ nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của y thì khẽ cười : “Xấu hổ cái gì, đâu phải hoàng tử chưa từng nhìn thấy thân thể ngươi, huống chi sau này hắn còn sẽ nhìn thấy thường xuyên”.
Thiên Âm không thể làm gì khác đành phải thẹn thùng cởϊ qυầи áo ra, cung nữ đứng ở một bên lập tức tiến lên tiếp nhận quần áo đặt vào trong khay. Thiên Âm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi tới trước mặt Thánh Phụ, Thánh Phụ quan sát, đánh giá từ trên xuống dưới một phen rồi lại nhìn thân thể mở rộng của y, chợt người hơi nhíu mày.
“Kinh Ngô, ngươi lại đây”, Kinh Ngô tiến lên đứng bên cạnh Thánh tử.
“Ngươi đo kích cỡ và độ cao đầṳ ѵú với quầng thâm bên vυ" của Thánh tử đi”.
Thánh Tử thở phào, thì ra là đo lường kiểm tra, nghĩ đến thì trong Thánh điện ai cũng không có tư cách đυ.ng chạm thân thể của Thánh Tử, việc này chỉ có thể để cho hoàng tử làm mà thôi.
Cung nữ ở một bên lại bưng khay đi tới, trong khay đặt một cái thước dây. Kinh Ngô cầm lấy thước cẩn thận đo hết số liệu, quan nhân ở bên cạnh vội vàng đem số liệu ghi lại.
“Đem đầṳ ѵú Thánh tử trêu đùa cương lên”, vừa đo xong thì Thánh Phụ lại nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thánh Tử trượt chân, mém chút nữa té lộn mèo.
Kinh Ngô xoay người, con mắt đen như mực nhìn y, Thánh Tử cúi đầu bị hắn nhìn đến mức tay chân luống cuống
Kinh Ngô đi tới nửa quỳ trước mặt Thánh Tử, vóc người hắn rất cao nên môi hắn đúng lúc đối diện với đầṳ ѵú y.
Ngay tại lúc Thiên Âm kinh hoảng muốn lui về phía sau thì Kinh Ngô đưa tay ngăn cản thắt lưng y, ngậm đầṳ ѵú y vào miệng.
“A ——” Thiên Âm giật mình hô lên, bỗng y chợt nhớ ra đây là đang ở điện Thiên Lưu – có một đám cung nữ và thị vệ đang khoanh tay canh gác xung quanh – nên vội vàng ngậm miệng.
Nhìn bên kia thấy Thánh Phụ đang bình thản uống trà, vẻ mặt lạnh nhạt thì Thiên Âm thấy rất ngại ngùng, y cảm thấy mình quá đại kinh tiểu quái (4).
(4): Chuyện bé xé ra to
Miệng lưỡi Kinh Ngô nóng cháy hữu lực, cẩn thận liếʍ hút núʍ ѵú khéo léo của Thánh Tử, nhiều lần đặt trong miệng thưởng thức đến mức đem hai cái đầṳ ѵú đùa bỡn đến kiều diễm ướŧ áŧ như nụ hoa sau cơn mưa.
Một lúc lâu sau, Thánh Phụ mới hỏi: “Kinh Ngô, đầṳ ѵú của Thánh Tử đã trướng tới mức lớn nhất chưa ?”.
Hoàng tử đứng dậy gật đầu, cầm lấy thước cuộn đo lại kích thước của quầng vυ" sưng to và đầṳ ѵú rồi ghi chép lại.
Thánh Phụ liếc nhìn đầṳ ѵú đứng thẳng trước ngực Thiên Âm rồi lắc đầu, tiếp tục uống Trà.
Thiên Âm cho rằng đã xong xuôi thì Thánh Phụ lại nói: “Hoàng tử, làm Thánh tử ra nước huyệt, ta muốn đo kích cỡ hoa châu, hai phiến hoa môi, lượng nước với mức độ mở rộng hoa huyệt” .
Thiên Âm lảo đảo một chút, Kinh Ngô vội vàng đưa tay đỡ y. Nhìn vành tai đỏ như máu của Thiên Âm, Kinh Ngô nở nụ cười trấn an, thấp giọng nói: “Thánh Tử đừng sợ, có ta ở đây”. Kinh Ngô ôm Thánh Tử đặt lên trên ghế, tách mở hai chân đóng chặt của y, đem ngọc hành thanh tú gạt qua một bên, cúi đầu ngậm lấy hoa châu và hai phiến cánh hoa.
Thiên Âm cắn chặt răng kiềm chế tiếng rêи ɾỉ. Kinh Ngô đã từng thưởng thức hoa huyệt của Thánh tử nên rất nhanh liền ngựa quen đường cũ, chỉ trong chốc lát thì hắn đã đem tiểu đậu đậu và đôi cánh hoa mυ"ŧ đến sưng đỏ, trướng lớn. Hắn không bỏ sót một nơi nào cả, cẩn thận thưởng thức, chơi đùa tất cả.
Cũng may mà toàn bộ người hầu hạ trong đại điện đều cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim thì Thiên Âm mới hơi thả lỏng một chút.
Kinh Ngô hết sức chuyên chú đùa bỡn hoa huyệt y, mang đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ cho y. Thiên Âm cảm thấy hoa huyệt của mình đã thấm ướt, mật hoa chậm rãi chảy ra. Y ngứa ngáy muốn khép hai chân nhưng lại bị tay Kinh Ngô ngăn chặn.
“Mật hoa đã chảy ra chưa? Đo chiều sâu và kích cỡ miệng huyệt khi bị banh ra đi”, Thánh Phụ nói.
Kinh Ngô ngẩng đầu đáp ứng, trên môi hắn long lanh ánh nước, mật dịch cũng bị dính đầy lên chóp mũi. Thiên Âm ngại ngùng nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt không biết nhìn đi đâu.
Đáp ứng xong Kinh Ngô lại cúi đầu ngậm lấy hoa huyệt của Thiên Âm cho đến khi hắn đem hoa châu và hai cánh hoa mυ"ŧ sưng to lên hoàn toàn, sau đó hắn dùng ngón tay cắm vào bên trong không ngừng xoa nắn hoa huyệt y. Nước bên trong hoa huyệt bị hắn khuấy văng khắp nơi, toàn bộ đại điện tĩnh lặng chỉ còn tiếng vang “phốc, phốc” do hoa huyệt phát ra. Thiên Âm cắn chặt răng kìm nén nhưng tới lúc cao trào y vẫn không kìm chế được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, Kinh Ngô thấy vậy bèn vô cùng săn sóc dùng miệng ngăn chặn môi y.
Thiên Âm kinh ngạc mở mắt, kɧoáı ©ảʍ khi hoa huyệt cao trào kéo dài trong một lúc, may là có Kinh Ngô hôn y nên y mới không rên ra vài tiếng ngượng ngùng kia. Không biết có phải bị ảnh hưởng khi cùng Kinh Ngô hôn môi hay không mà Thiên Âm cảm thấy hoa huyệt cao trào lâu hơn mọi lần một chút.
Kinh Ngô dùng một cái cốc đo lường tinh xảo đem mật hoa phun ra thu thập toàn bộ, đứng dậy lấy thước đo, cẩn thận đo kích cỡ hoa châu và độ dày hai mảnh hoa môi. Sau đó hắn để Thánh Tử dùng ngón tay banh hoa huyệt ra rồi tỉ mỉ đo chiều sâu, đường kính miệng huyệt.
Thánh Phụ lại bảo Kinh Ngô đem hậu huyệt của Thánh tử liếʍ đến cao trào sau đó đem các hạng mục số liệu ghi lại.
Làm xong tất cả Thánh Tử đã mệt mỏi đến tê liệt ngã sâu vào trong ghế, trước mặt mọi người hai huyệt động trước sau đều bị liếʍ đến cao trào, còn bị yêu cầu tự mình banh hai cái huyệt động ra để đo lường tỉ mỉ từ trong ra ngoài, y thật sự rất xấu hổ.
Kinh Ngô đứng ở bên cạnh Thiên Âm , nửa ôm y vào trong lòng nhẹ nhàng an ủi.
Quan nhân đem cuốn tập đã được ghi chép đầy đủ đưa tới tay Thánh Phụ, Thánh Phụ càng xem thì chân mày nhíu lại càng chặt.
“Thiên Âm, không thể không nói khi so sánh ngươi với tiêu chuẩn Thánh Tử thì ngươi làm còn chưa đủ tốt”, Thánh Phụ bỗng nhiên lên tiếng, Thiên Âm liền sửng sốt.
“Đầṳ ѵú, hoa châu và hai phiến hoa môi không đạt chuẩn cho lắm nên nó sẽ ảnh hưởng đến mức độ nhạy cảm, dẫn đến thời điểm mật hoa chảy ra bị kéo dài, độ mở rộng hoa huyệt và hậu huyệt quá kém”, Thánh Phụ nhìn xong liền nghiêm túc nói với hoàng tử: “Tuy rằng một phần là do Thánh tử thế nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do các ngươi, ở cái tuổi này thì Thánh Tử không nên ngây ngô như thế”.
Kinh Ngô cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nghe Thánh Phụ răn dạy.
“Thân thể Thánh Tử như vậy thì tương lai làm sao y có thể thừa nhận tinh huyết do các ngươi cung phụng ? Sợ rằng một người y cũng chịu không nổi chứ nói chi là bốn người” .
Tính tình Thánh Phụ luôn luôn ôn hòa, trong trí nhớ Thiên Âm chưa bao giờ thấy ngài nổi giận nhưng lúc này đây Thiên Mẫn thật sự bất mãn: “Thánh Tử, thân thể của ngươi vô cùng yếu ớt, ngây ngô, cứ như vậy thì ngươi không cách nào có thể đảm nhiệm được trách nhiệm của một Thánh Tử. Lúc ngươi ban phúc ngươi có mở rộng thân thể một cách triệt để hay không ? Về phần Kinh Ngô, bốn người các ngươi, ngoại trừ Bách Lý Huân đang ở nơi biên cương xa xôi hai năm nay chưa về thế nhưng khi Thánh Tử thành niên chắc chắn hắn sẽ trở về, Lam Chiến Khả, Lam Chiến Chu còn đang ở phương Nam, một tháng sau mới có thể trở về, nên trong khoảng thời gian này trọng trách phụng dưỡng Thánh Tử sẽ do ngươi gánh vác”.
Thánh Phụ vung tay lên, một người cung nữ bưng tới một cái khay, trên khay bày la liệt đầy đủ các loại đồ vật nhỏ.
“Ta sẽ dạy ngươi phương pháp sử dụng những thứ này”.
Thánh Phụ đứng dậy, lấy ra một đôi kẹp vυ" bằng gỗ khảm bảo thạch kẹp lên trên đầṳ ѵú sưng to của Thiên Âm, Thiên Âm giật mình vì bị kí©h thí©ɧ, Thánh Phụ nhàn nhạt liếc mắt nhìn y: “Đây là nhẹ nhất rồi, đầṳ ѵú không to lên, dựng thẳng lên thì sau này làm sao ban phúc bằng vυ" được”.
Thánh Phụ lại lấy ra một cái ống lụa tơ tằm đeo vào côn ŧᏂịŧ thanh tú của Thiên Âm, phía sau nó có một sợi dây thắt ở bên hông, ống lụa tơ tằm ấy đem nấm nhỏ trói buộc, dán sát vào bụng y, làm lộ ra hoa châu và hoa môi đã bị hút đến sưng to.
Lại thêm một cái kẹp khéo léo, lả lướt kẹp vào trên hoa châu, tiểu đậu đậu vốn là nơi nhạy cảm đến cực điểm nên khi bị kẹp Thiên Âm “ai u” kêu lên một tiếng.
Thánh Phụ không để ý tới y tiếp tục lấy ra một đôi kẹp tinh xảo màu vàng có 4 đầu, hai đầu nhỏ hai đầu lớn. Hai đầu lớn kẹp vào hai phiến hoa môi, hai đầu nhỏ móc một sợi xích nhỏ liên kết với nhau.
Điểm nhạy cảm trên người Thiên Âm đều bị kí©h thí©ɧ làm cho hai chân y run cầm cập.
“Đứng thẳng lên”, Thánh Phụ nói rồi đưa qua một sợi xích thật dài đính đầy chân châu, một viên lớn một viên nhỏ luân phiên, ma sát qua lại giữa hai chân Thiên Âm. Viên nhỏ thì cỡ ngón tay cái, viên lớn thì to gấp đôi, phân biệt nhét vào trong cúc huyệt và hoa huyệt.
Hai huyệt dưới thân đều bị mài làm cho Thiên Âm gần như đứng không vững, Kinh Ngô bất động thanh sắc (5) đỡ vai của y để cho y tựa vào trong ngực mình.
(5): không chút dấu vết, thản nhiên, bình tĩnh
“Sau này lúc nào cũng phải mang theo bộ dụng cụ này. Trừ khi cầu phúc thì mới được cởi ra, cứ cách năm ngày lại thay một bộ”.
Thiên Âm tái mặt liếc nhìn cái khay đặt một đống đồ vật từ nhỏ đến lớn kia.
Thánh Phụ chỉ vào xích chân châu còn to hơn quả trứng gà đang được đặt trong khay nói: “Chờ hai huyệt của ngươi có thể thích ứng với vật thể lớn như vậy thì đó cũng là lúc ngươi có thể thừa nhận tinh huyết do một người cung phụng, thế nhưng hiện giờ ngươi còn kém xa lắm”, nói xong Thiên Mẫn xoay mặt hướng về phía Kinh Ngô nói: “Những vật phẩm này chỉ có thể dùng ở mặt ngoài thân thể của Thánh Tử, còn ở trong thì chỉ có thể dùng chính thân thể các ngươi điều giáo y thôi. Vì tương lai Thánh Tử có thể thừa nhận được tất cả các ngươi thì các ngươi cũng phải góp sức. Chờ huynh đệ Lam gia trở về thì ba người các ngươi phải cùng nhau làm”.
“Sau này dù không cầu phúc thì các ngươi cũng có thể đυ.ng chạm thân thể của Thánh Tử, thế nhưng các ngươi chỉ có thể uống mật nước chảy ra vào thời điểm ban phúc, ngươi có hiểu không ?”.
“Kinh Ngô đã hiểu”, hoàng tử ©υиɠ kính cúi đầu.
Thánh Phụ dạy bảo nửa ngày không chừng cũng đã mệt mỏi, ngoài điện lại có cung nhân báo rằng có Bách Lý tướng quân cầu kiến.
Thánh Phụ phất tay một cái để cho bọn họ lui ra.
Kinh Ngô lấy quần áo mặc giúp Thánh Tử, hắn cúi người muốn ôm Thánh Tử đi thì không nghĩ tới Thánh Phụ ở phía sau lại nhàn nhạt nói: “Nếu như không muốn về sau y phải chịu khổ thì hiện tại hãy để cho y tự đi đường đi”.
Thánh Tử bất đắc dĩ chỉ có thể kẹp chặt hai chân, nương theo cánh tay Kinh Ngô bước ra ngoài. Vừa bước ra cửa thì đã gặp Bách Lý tướng quân bước vào.
Có thể là vì trấn thủ biên quan trong khoảng thời gian lâu nên tướng mạo Bách Lý tướng quân cũng không giống tướng mạo tuấn tú thường gặp ở người Tuyết Quốc. Mũi cao, con mắt sâu, lông mày và đường cong cằm cực kỳ sắc bén, vóc người cao lớn mạnh mẽ, toàn thân hắn tản ra khí tức hùng hậu của giống đực.
Nhìn thấy Thánh Tử và hoàng tử, Bách Lý tướng quân không kiêu ngạo, không siểm nịnh (6) hành lễ, thanh âm trầm thấp từ tính, sau đó sải bước đi vào bên trong
(6): nịnh hót, tưng bốc
Trong nháy mắt ra đến cửa cung thì Thiên Âm quay đầu lại, đúng lúc đó y thấy Bách Lý tướng quân dễ dàng đem cả người Thiên Mẫn ôm vào trong lòng ngực, bàn tay to bóp lấy mông thịt đầy đặn. Hai chân Thiên Mẫn trần trụi kẹp bên hông tướng quân, cái đầu xinh đẹp ngẩng lên thật cao, nhô bộ ngực tuyết trắng lên thật cao để đối diện với đầu của tướng quân. Tướng quân vừa cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú sưng to cực lớn của Thánh Phụ vừa ôm ngài nhanh chóng đi vào tẩm điện (7).
(7): phòng ngủ
Trong nháy mắt đó, nhu và cương đối lập mãnh liệt, năng lực cường thế tuyệt đối mang đến cảm giác chinh phục triệt để. Điều đó như một cú đập mạnh từ búa tạ chạm vào trong trái tim Thánh Tử trẻ tuổi.