Chương 46: Tiểu Đệ Thần Phục Lão Đại
Sắc mặt Trương Đại Thiểu lạnh như băng khiến Tôn Đại Phúc thấy mình như bị rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh ngắt.
Bỗng nhiên hắn nhặt khẩu súng dưới đất lên, quay lại và nổ súng liên tục vào vệ sĩ của mình, vừa chỉ chớp mắt một cái là Tôn Đại Phúc đã gϊếŧ sạch mọi người.
Bọn vệ sĩ và mấy gã đàn ông nhìn chằm chằm vào Tôn Đại Phúc, gục xuống đất chết mà không cam lòng. Bọn họ thật không ngờ kết quả không phải Trương Đại Thiểu chết mà lại là mình.
Trương Đại Thiểu vốn đã điều khiển được Tôn Đại Phúc, khiến Tôn Đại Phúc trở nên ngu ngốc, thế nhưng hắn cũng tạm thời buông tha cho Tôn Đại Phúc xem thử cuối cùng Tôn Đại Phúc muốn làm gì.
- Đại ca.
Giọng nói Tôn Đại Phúc có chút run rẩy, giữa ranh giới sự sống và cái chết thì hắn không thể bình tĩnh được:
- Tôi biết anh không sợ Long lão đại, anh chỉ là không muốn gặp phiền phức mà thôi. Tuy nhiên Long lão đại ở Tĩnh Hải một tay che trời, hắn mà ra lệnh thì toàn bộ Tĩnh Hải sẽ ầm ĩ lên, nếu tôi điều tra ra được anh thì người của những bang phái khác cũng có thể. Chi bằng như vầy, đại ca tha cho tôi một mạng, tôi sẽ giúp anh dẹp bỏ phiền phức này, tôi bảo đảm sẽ giúp anh tìm một bia đỡ đạn, như vậy thì những bang phái khác và Long lão đại sẽ không tìm được anh....
Tôn Đại Phúc đã thuyết phục được Trương Đại Thiểu, tất nhiên hắn không sợ người của những bang phái kia, thế nhưng một người cũng không thể đối đầu với ba người được, có thể thấy là Tôn Đại Phúc này là người rất có năng lực.
- Nếu như vậy thì cái mạng của mày cứ giữ lại đi.
Trương Đại Thiểu chậm rãi cầm súng giơ lên, dùng một chút lực bóp méo khẩu súng.
- Nếu như có một người nào tìm ra được manh mối về tao thì mày nhất định sẽ chết.
Chiêu thức vừa rồi của Trương Đại Thiểu làm Tôn Đại Phúc sợ đến vỡ mật, hắn nuốt nước bọt, không thể tin vào hai mắt mình, đây là khẩu súng, không phải đậu hũ, sao lại bị bóp méo một cách dễ dàng như vậy?
- Vâng, vâng đại ca, tiểu đệ cho dù liều mạng cũng không dám để ai quấy rầy đại ca đâu.
Tôn Đại Phúc gật đầu liên tục.
Suy nghĩ một chút, Trương Đại Thiểu nói:
- Chỉ cần mày làm tốt chuyện này thì tao sẽ không bạc đãi mày đâu, Tĩnh Hải sớm muộn gì cũng sẽ là của mày.
Tôn Đại Phúc nghe vậy thì cả người bị chấn động mạnh, run rẩy, thiếu chút nữa là hắn quỳ gối xuống trước Trương Đại Thiểu rồi.
- Đại ca yên tâm, tiểu đệ sau này sẽ là người của đại ca, đi theo làm trâu làm ngựa cho đại ca, mặc cho đại ca sai khiến.
Tôn Đại Phúc là một người có dã tâm, hơn nữa là người có thủ đoạn và quyết đoán, nói cách khác thì không phải là không thể trong vòng 30 năm đứng được vào một trong mười bang nhóm lớn nhất Tĩnh Hải, tuy rằng xếp hạng chót nhưng đã rất khó có được rồi.
Tuy nhiên khuyết điểm lớn nhất của Tôn Đại Phúc chính là sự từng trải, điều này khiến cho sự phát triển của hắn gặp nhiều khó khăn, muốn bước thêm một bước là rất khó. Vậy nên Tôn Đại Phúc rất muốn làm một cái gì đó đột phá.
Lúc này Tôn Đại Phúc nhạy bén nhận ra được là duyên đã đến, Trương Đại Thiểu là một cao nhân, theo hắn lăn lộn thì nhất định sẽ trở nên nổi bật.
Trương Đại Thiểu biết rõ đạo làm người, trao tặng ân huệ thì mới kinh bang tế thế được, còn dựa vào uy hϊếp thì không thể làm nên đại sự, sở dĩ Trương Đại Thiểu vừa đánh vừa xoa Tôn Đại Phúc là vì muốn hắn làm việc cho đàng hoàng.
Còn nữa Trương Đại Thiểu rất coi trọng sự quyết đoán và thủ đoạn của Tôn Đại Phúc, có một thủ hạ để sai việc như hắn thì đúng là có thể giảm đi không ít phiền phức.
Sau khi để lại cách liên lạc cho Tôn Đại Phúc xong thì Trương Đại Thiểu xoay người rời đi, nghênh ngang đẩy cửa đi ra.
Trở lại biệt thự tranh luận với Thanh Thanh vài câu thì Trương Đại Thiểu về phòng, mở máy tính ra, kiểm tra một vài vấn đề liên quan đến Tam Giản Khẩu.
Tam Giản Khẩu ở một ngọn núi phía Đông của Tĩnh Hải, bên trong có ngọn núi Đại Lương, ở chân núi Đại Lương có một thung lũng.
Ở núi Đại Lương rất hiếm dấu chân người, tương truyền có một mãnh hổ cùng ít mãnh thú thường lui tới, cắn chết người, vậy nên núi Đại Lương vốn đã ít người đến thì giờ còn ít hơn.
Ông chủ ở Yến Kinh kia đương nhiên là từng du ngoạn Tam Giản Khẩu rồi, Trương Đại Thiểu không thể không phục hắn.
Tuy nhiên đối với Trương Đại Thiểu mà nói thì những chuyện đó không thành vấn đề, đừng nói là mãnh thú, đến cả yêu thú hắn cũng không sợ. Từ hình ảnh về địa hình và vị trí cơ bản của Tam Giản Khẩu thì Trương Đại Thiểu đã hiểu được cơ bản và liền xuất phát.
Cộng cả đi xe và đi bộ thì ước chừng ba giờ đồng hồ là hắn đến được núi Đại Lương, mới bước chân vào núi Đại Lương thì hắn liền rùng mình một cái, ngạc nhiên nói thầm:
- Âm khí rất nặng!
Âm khí, người bình thường căn bản không phát hiện được, bọn họ nhiều lắm chỉ là cảm giác được bầu trời âm u mà thôi.
Thần sắc Trương Đại Thiểu trở nên nghiêm trọng, xem ra núi Đại Lương này không đơn giản giống như vẻ bên ngoài.
Thần thức tản ra, Trương Đại Thiểu đi theo hướng của Tam Giản Khẩu.
Càng đi về phía trước thì Trương Đại Thiểu càng cảm giác được âm khí càng nặng, hắn thấy thật kì lạ, trên địa cầu sao lại có nơi có âm khí nhiều như vậy chứ? Căn cứ vào thiên địa linh khí loãng ở trên địa cầu mà nói thì khả năng xuất hiện loại âm khí này là rất nhỏ.
- Thảo nào âm khí ở đây nồng đậm như vậy, hóa ra âm khí đều phát ra từ trong Tam Giản Khẩu.
Đi về phía trước được nửa dặm thì Tam Giản Khẩu đã xuất hiện trước mắt, Trương Đại Thiểu ngạc nhiên khi phát hiện ra Tam Giản Khẩu lại là nơi bắt nguồn của âm khí, cũng khó trách là linh thảo Thất bộ linh lung thảo lại xuất hiện ở đây, hắn càng thấy tò mò với Tam Giản Khẩu này.