Quý Minh Hà nhìn thấy Mục Giới, trong mắt trào ra nước mắt oan ức bắt đầu tố cáo: “Vương gia, ngài mau làm chủ cho tiểu nữ, nữ phạm nhân này dám đánh tiểu nữ…”
Mục Giới không thèm để ý đến nàng ta trực tiếp đi đến bên cạnh Quý Nghi Lệnh, hắn ngồi xuống kiểm tra thân thể nàng. Lúc này nhìn ở khoảng cách gần, không ít vết thương trên người Quý Nghi Lệnh đã mưng mủ, chỗ lộ ra cũng không có chỗ nào còn lạnh lặn, mắt hắn trở lên lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Nữ tử này là ai, phạm tội gì?”
Mồ hôi lạnh bất giác đổ đầy trên trán người đứng đầu trông coi nhà lao, ông ta vội vàng đáp: “Nữ tử này tên Quý Nghi Lệnh, là chất nữ của Hình bộ Thượng thư, bị cáo trạng nhốt vào ngục do độc chết di nương trong phủ.”
Nghe thấy có liên quan đến Quý phủ, Mục Giới bất ngờ liếc về phía Quý Minh Hà, lúc này Quý Minh Hà chột dạ, nghe xong lời nói của người đứng đầu ngục giam thì vội vàng nói: “Đúng vậy, nàng ta hạ độc gϊếŧ chết di nương, di nương chết thảm quá….”
Nói xong còn lấy khăn tay ra lau lau khóe mắt chẳng có một giọt lệ, vừa trộm đánh giá Mục Giới.
Mục Giới đột nhiên cười lạnh đứng thẳng: “Thông báo Quý thượng thư xét xử phạm nhân, bổn vương muốn nghe xét xử.”
Lúc này Quý Nghi Lệnh mới từ từ tỉnh lại, ánh mắt nhìn nam tử xa lạ trước mặt, nam tử này mặc trường bào màu tử sắc, đường nét góc mặt đẹp như lễ vật ông trời khắc họa, góc cạnh rõ ràng hơn nữa vô cùng lạnh lùng. Hình như cảm nhận được ánh mắt nàng, hắn đột nhiên quay người, ánh mắt như sương mù, đôi mắt này bớt mấy phần lạnh lùng lại thêm chút dịu dàng.
Cực phẩm, đây là đánh giá đầu tiên nhảy ra trong đầu Quý Nghi Lệnh, nhưng khóe miệng hắn hơi nhếch lên lộ ra sự trào phúng, hắn trực tiếp quay người rời đi.
Quý Nghi Lệnh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị một đám người tiến lên kéo đến công đường, Kinh triệu doãn vỗ mộc đường đã bắt đầu xét xử.
“Đại nhân, ngài phải làm chủ cho di nương…” Mấy nha hoàn của Trương di nương khóc thút thít trông vô cùng tủi thân.
Nhìn Mục Giới và Quý Thạch ngồi trên công đường, Quý Minh Hà vốn còn lo lắng hoàn cảnh của mình, nhưng lúc này đã yên tâm hơn, ánh mắt lộ ra sự đắc ý, Quý Nghi Lệnh ngươi đừng mơ hôm nay có thể trở mình.
“Đại nhân thương hại nàng ta từ nhỏ đã mất đi song thân, cho nàng ta ăn ngon mặc đẹp, không kém hơn đại tiểu thư chút nào, không ngờ nàng ta lại có tâm tư ác độc như vậy, chỉ vì tranh cãi vài câu với di nương mà hạ độc, đáng thương cho di nương đang mang thai ba tháng, vẫn còn trẻ mà đã chết.”
Mang thai ba tháng? Quý Nghi Lệnh bắt được trọng điểm, trong ký ức của nàng không hề có việc này, hai mắt nàng híp lại, khóe môi cong lên một độ cong xảo quyệt, dường như hiểu rõ gì đó.
Ý cười của nàng rơi vào trong mắt của Mục Giới người vẫn luôn chú ý nàng từ đầu đến cuối, Mục Giới nhớ ra từ lúc mình vào nhà lao Hình bộ đã bị nữ tử này chụp mũ dẫn dắt, ngón tay bất giác gõ lên tay vịn ghế, trong lòng nghĩ, nàng lại muốn làm gì?
Người ở ngoài công đường nghe xong đầu đuôi câu chuyện cũng bắt đầu bàn tán, ánh mắt nhìn Quý Nghi Lệnh đầy sự bất mãn.
“Không ngờ Quý đại nhân lương thiện lại nuôi ong tay áo, thực sự đáng thương.”
“Phi, lần trước ta còn nhìn thấy nàng ta và Quý đại tiểu thư cãi nhau ở Nhất Phẩm Hiên kìa, chỉ trích đại tiểu thư không mua kẹp tóc, vòng tay cho nàng ta…”
“Sói mắt trắng vong ơn bội nghĩa…”
Những lời khó nghe truyền vào trong tai những người có mặt trên công đường, Quý Minh Hà càng đắc ý nhìn Quý Nghi Lệnh, nhưng khuôn mặt bẩn thỉu của Quý Nghi Lệnh không có cảm xúc gì, vẻ mặt thản nhiên, bình tĩnh.
“Yên lặng, yên lặng.” Kinh triệu doãn dùng sức gõ mộc gỗ lên bàn, một đôi mắt như hạt đỗ xanh lướt qua mặt của Mục Giới và Quý Thạch, nhưng không nhìn ra cảm xúc của hai người, chỉ đành ‘công bằng’ hỏi: “Quý Nghi Lệnh, ngươi có gì muốn nói không?”
Rốt cuộc đã đến lượt nàng được nói, Quý Nghi Lệnh từ từ ngẩng đầu khóe miệng cong lên: “Mọi người đều đang kêu oan thay Trương di nương, vậy tiểu nữ tử phải kêu oan thay cho mình.”
“Tiểu nữ tử là đời sau của quan thần, theo luật pháp Đại Ngụy, không nhục sĩ tộc, vậy xin hỏi vết thương trên người nữ tử từ đâu mà đến?’ Nói xong nàng vén ống tay áo lộ ra cánh tay bên trong, huyết nhục mơ hồ, thậm chí có không ít chỗ đã mưng mủ, khiến rất nhiều người không nhìn thẳng nổi phải rời ánh mắt đi.
Kinh triệu doãn nhìn xong đồng tử cũng co lại, quay đầu qua nhìn Quý Thạch, cơ mặt Quý Thạch run run hai cái, lạnh lùng trừng Quý Minh Hà.
“Việc này…” Kinh triệu doãn do dự.
“Vậy xin hỏi đại nhân, Trương di nương bị trúng độc gì? Người nào phát hiện ở đâu, lúc độc phát tác có triệu chứng gì, tiểu nữ vẫn luôn sống ở bắc viện, mà Trương di nương ở tây viện, tiểu nữ và Trương di nương chưa từng qua lại, cũng không có tranh chấp về mặt lợi ích, vì sao tiểu nữ phải hạ độc bà ta?” Quý Nghi Lệnh thừa thắng xông lên.
Một đám người vừa nghe nàng sống ở bắc viện, lại ầm ĩ một lúc, phải biết rằng bắc viện thường là nơi hạ nhân nô bộc sống, Quý gia mở miệng ngậm miệng đều nói mình rất tốt với Quý Nghi Lệnh, nhưng lại cho nàng sống ở nơi hạ nhân ở, thực sự không hợp lẽ thường, vì vậy ánh mắt nhìn Quý Thạch bắt đầu có nghi ngờ, cảm thấy việc này không phải như bọn họ nhìn thấy.
“Hai ngươi không phải tận mắt nhìn thấy Quý Nghi Lệnh hạ độc Trương di nương sao? Còn không mau khai thật ra.” Kinh triệu doãn vội vàng hỏi hai nha hoàn làm chứng.
Hai nha hoàn bị hỏi một loạt câu hỏi nên hơi ngây ra, đồng loạt nhìn về Quý Minh Hà cầu xin giúp đỡ, Quý Minh Hà âm thầm mắng hai nha hoàn này ngu ngốc, lúc này nhìn về phía nàng ta làm gì, vì vậy nàng ta chế giễu: “Quý Nghi Lệnh, ngươi còn không mau nhận tội?”
Nhận tội? Việc nàng không làm vì sao phải nhận.
“Thi thể của Trương di nương ở đâu, có thể cho tiểu nữ xem không? Cho dù đại nhân muốn tiểu nữ chết, cũng phải chết cho rõ ràng.”
Kinh triệu doãn vốn định từ chối, nhưng Mục Giới đột nhiên mở lời nhìn Quý Nghi Lệnh nói: “Thi thể ở đâu đưa lên đây.” Ông ta chỉ đành phất tay kêu nha dịch khiêng lên.
Thi thể được khiêng lên đã bốc mùi hôi thối, không ít người bịt mũi lui lại phía sau, nhưng vẫn tò mò vươn cổ ra nhìn Quý Nghi Lệnh có hành động gì.
Quý Nghi Lệnh đi lên phía trước mở vải trắng đậy thi thể ra, sờ lên bụng thi thể, bụng trướng lớn, rồi lại vén ống tay áo lên thấy da đã xuất hiện mụn nước, phán đoán được đại khái Trương di nương đã chết năm sáu ngày, vì vậy nàng cười lạnh một tiếng hỏi: “Ngỗ tác đâu?”
Mọi người chỉ muốn tránh xa thi thể, không ngờ nàng trực tiếp dùng tay đi sờ mó, bọn họ không nhịn được lộ ra ánh mắt kỳ lạ nhìn Quý Nghi Lệnh, Quý Minh Hà sắc mặt trắng bệch dùng khăn tay bịt mũi.
Ngỗ tác là một người đã có tuổi, Quý Nghi Lệnh hỏi: “Trương di nương chết đã mấy ngày?”
“Khoảng năm sáu ngày.”
“Vậy thì đúng rồi, tiểu nữ bốn ngày trước bị tố báo hạ độc hại chết Trương di nương, nhưng Trương di nương rõ ràng đã chết năm sáu ngày, hai ngươi là nha hoàn thϊếp thân hầu hạ Trương di nương, vì sao bà ta chết lâu như vậy rồi mới phát hiện?”
Hai nha hoàn nhìn nhau rồi lại nhìn Quý Nghi Lệnh, lập tức ngã ngồi ra đất thút thít nói: “Các người nói điêu, rõ ràng di nương chết trước mặt bọn ta, chính là bốn ngày trước.”
Quý Nghi Lệnh không đáp mà hỏi tiếp: “Lão tiên sinh có tra ra được Trương di nương chết vì trúng độc gì không?”
Ngỗ tác hơi do dự, nhưng nhìn ánh mắt tò mò bốn phía xung quanh, Quý Thạch sắc mặt đen xì, trong lòng hơi bất an, ông ấy đấu tranh một lúc mới mở hòm thuốc treo bên người ra: “Trước đây tôi đã kiểm tra thi thể của Trương di nương, trúng một loại độc dược tên là đoạn hồn thảo, đây là một loại độc của Tây Vực, Trung Nguyên rất ít khi thấy.”
“Ông nhìn xem có phải loại độc dược này không?” Quý Nghi Lệnh lấy một bao vải trước đó chuẩn bị ra, nhìn thấy bao vải đó Quý Minh Hà lập tức lộ ra ánh mắt không thể tin được, nàng ta không ngờ rằng Quý Nghi Lệnh đã chuẩn bị sẵn đường lui cho mình.
Ngỗ tác mở bao vải ra lật qua, cuối cùng khẳng định nói: “Phải.”
Quý Nghi Lệnh càng nắm chắc hơn, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Kinh triệu doãn: “Tiểu nữ còn một nỗi oan muốn trình bày, trước đó lúc tiểu nữ ở trong ngục suýt chút nữa bị độc chết do đồ ăn Quý Minh Hà đưa đến, thứ tiểu nữ cầm đây chính là chứng cứ, người làm chứng chính là lính cai ngục trực hôm nay Hồ Đại. Còn về lúc tiểu nữ bị hạ độc, Vương gia tận mắt nhìn thấy, đúng không Vương gia?”
Lúc này Mục Giới đã hoàn toàn hiểu rõ, bất giác khâm phục sự thông minh của Quý Nghi Lệnh, bởi vì sự xuất hiện của mình mà lập tức bắt lấy cơ hội, phản bác lại người vu oan, vì thế hắn cười gật đầu.
Kinh triệu doãn thấy Mục Giới gật đầu, trán đổ mồ hôi, vỗ mộc đường phẫn nộ nói: “Quý Minh Hà, đây rốt cuộc là việc gì, còn không mau khai thật ra.”
Lúc này Quý Minh Hà đã bình tĩnh lại: “Đại nhân chỉ nghe lời một phía của Quý Nghi Lệnh làm sao biết được nàng ta vì muốn thoát tội nên cấu kết với người khác muốn hãm hại tiểu nữ?”
“Đưa Hồ Đại lên.” Kinh triệu doãn hơi buồn bực.
“Đại nhân, Hồ Đại điên rồi, mồm cứ nói có xác chết vùng dậy, lần sau hắn sẽ không làm như vậy nữa…”
Lời này vừa nói ra gần như tất cả mọi người đều chắc chắn lời của Quý Nghi Lệnh nói là sự thực, thì ra nàng bị oan.
“Đúng là đáng thương, từ nhỏ không còn song thân, lại còn bị đổ cho việc này…”
“Đúng vậy, có lẽ đắc tội với ai rồi.”
Quý Minh Hà lúc này thực sự hoảng loạn, vội vàng nhìn Quý Thạch cầu cứu.
“Kỳ độc Tây Vực, ta chỉ có một mình cả ngày ở trong phủ, từ đâu lấy được kỳ độc Tây Vực? Nhưng mà ta nhớ rằng, nhà đẻ của bá mẫu có một người thúc thúc buôn bán ở Tây Vực…” Quý Nghi Lệnh bình tĩnh vứt ra câu cuối cùng trở thành ngọn cỏ đè chết Quý Minh Hà.
“Hai ngươi còn không mau khai thật ra, còn không khai thật bổn quan sẽ phạt đánh hai mươi đại bản, phán các ngươi tội vu cáo.” Kinh triệu doãn cảm thấy đầu thật đau, một bên là thượng cấp của mình, một bên là Vương gia, đều không thể đắc tội, bao nhiêu đôi mắt nhìn vào ông ta, ông ta chỉ có thể trút giận lên hai nha hoàn cáo trạng này.
Hai mươi đại bản hoàn toàn có thể đánh chết người, hai người nhớ đến lời cảnh cáo và thủ đoạn của Quý Minh Hà, không nhịn được run rẩy, một bên là chết, một bên là sống không bằng chết, không nhịn được khóc lớn gào to ‘Oan quá…” Nhưng không nói ra.
Mục Giới cau mày nói: “Nói thật ra bổn vương sẽ chuộc tội cho các ngươi thoát khỏi nô tịch.”