Thiên địa tuần hoàn, thời gian luân chuyển chẳng biết từ khi nào thiên hạ hiện tại đã được chia làm bốn gọi là Thiên hạ tứ châu do Tứ đại thần quốc Thanh Phong - Đông Hỏa - An Nam - Bắc Vũ chia nhau thịnh trị.
Nhưng thời thế luôn bất ổn, có nơi an yên cũng có nơi loạn lạc, chính và tà cùng xuất hiện đối đầu và triệt tiêu lẫn nhau.
Nhưng tà ma ngoại đạo ồ ạt xuất hiện, mạnh mẽ khí thế mà tàn sát làm lòng người oán hận và lo sợ. Thiên hạ từ đó điều đại kị những thứ yêu phái, tà thuật, họa tinh xui xẻo.
Và rồi những con người đặc biệt sẽ xuất hiện. Mang theo năng lực đặc biệt và thực hiện sứ mệnh có thể bảo hộ chúng sinh hoặc cũng có thể hủy diệt đất trời. Nguồn sức mạnh mà ai ai cũng muốn có.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Trên bầu trời quang đãng của trấn Thiên Vân ở ranh giới Thanh Phong Quốc, bỗng nhiên mây đen kéo tới, trên trời sấm sét đánh liên hồi như báo trước sẽ bắt đầu một cơn mưa lớn.
Núi cây xanh mướt lay động trong gió lớn, trên bờ một con sông chảy dài những nữ nhân có già có trẻ giặt giũ sinh hoạt như mọi ngày thấy hiện tượng lạ liền đứng lên nhìn trời kinh ngạc bàn tán.
Còn nam nhân đốn củi trong rừng vác củi trên lưng cùng nhau chạy đến, người trong trấn điều không hiểu chuyện gì. Một lão nhân bước đến vuốt râu nhìn trời thần sắc già nua lo lắng.
Một vị nam nhân trung niên vội hỏi: “Trưởng trấn à, có chuyện gì vậy? Bao năm nay trấn ta mưa thuận gió hòa sau tự nhiên lại xuất hiện dị tượng?”
Lão trưởng trấn tỏ ra lo lắng nói: “Không hay rồi, thật sự không hay rồi, Tinh lôi hiện thế - Ngũ quang theo sau chính là báo hiệu điềm đại họa sắp ập đến.”
“Oe oe oe oe!” Tiếng khóc của trẻ con vang lên văng vẳng bên tai mọi người.
Một phụ nhân chỉ xuống sông kinh ngạc kêu lớn: “Nhìn xem, nhìn xem, có tiểu oa nhi đang trôi đến kìa!”
Mọi người nhìn trên dòng sông chảy mạnh có một cái thúng tre trôi theo dòng nước. Cùng lúc đó: “Ầm ầm ầm!” Sấm sét đánh vang trời, ngay sau đó trên trời hiện ra năm vệt ánh sáng ngũ sắc chói mắt rực sáng cả một vùng.
Không ai nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh đang khóc lớn, trên giữa trán ẩn hiện một huyết ấn liên hoa nhỏ xinh rồi biến mất, ánh sáng trên trời cũng ẩn đi.
“Đứa bé sắp đến chỗ chúng ta rồi, ai cứu lên đi, đến cứu nó lên đi.” Một nam tử e dè nói.
“Không! Không được.” Lão trưởng trấn vội nói:
“Đứa trẻ này xuất hiện cùng Ngũ Quang Tinh Lôi, nó sẽ mang tới điềm xấu là họa tinh khắc chết chúng ta.”
Mọi người nhìn đứa bé ai cũng bối rối cũng lo sợ cái chết sẽ đến với mình nên lùi bước.
“Các người đã suy tưởng nhiều rồi, một đứa bé sơ sinh thì làm được gì chứ, các người không cứu thì ta cứu!”
Một đôi phu phụ lưng đeo thúng tre đựng dược liệu bước ra giữ thúng tre của đứa bé lại. Vị phu nhân bé đứa bé lên khẽ vỗ về: “Ngoan nào, ngoan nào, con ngoan đừng khóc.”
Đứa bé ấy vừa thấy bà liền nín khóc ngay, còn nắm lấy ngón tay của nam nhân đang nựng mặt mình rồi cười đến vô cùng đáng yêu, cả hai bị làm cho tim mềm ra.
“Này Sở bá, Sở thẩm hai người nên nghe lời trưởng trấn bỏ đứa bé đó xuống đi, lỡ nó thật sự là họa tinh thì trấn chúng ta sẽ bị liên lụy đấy.” Một người lo sợ nói.
Lão trưởng trấn lại nói: “Lẽ trời đã dẫn đến, theo tục lệ chúng ta đáng lẽ phải đem đứa bé này thiêu sống tế trời để cầu đại họa đừng giáng xuống, hai người không thể giữ nó.”
Phu thê Sở gia trong trấn là đại phu lương thiện hành y cứu người không cần tiền bạc, nào thấy chết mà không cứu. Và họ đã qua tam tuần nhưng vẫn chưa có con, vừa nhìn đứa trẻ xinh xắn đáng yêu lại không thể kiềm lòng được.
Sở thẩm nhìn phu quân của mình cả hai hiểu ý nhau, rồi bà lên tiếng: “Ta sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ này, họa tinh gì đó ta không biết, chỉ biết đây là đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi, cần được yêu thương.”
Sở bá cũng tiếp lời: “Họa tinh gì chứ, không chừng đứa trẻ Ngũ Quang Tinh Lôi này sẽ đem đến đại cát đại quý cho chúng ta, các người đừng tự dọa mình.”
“Đây... Đây...” Mọi người điều bối rối, đa số họ điều mang ơn phu thê Sở gia được chữa bệnh lúc ốm đau nên cũng quý trọng hai người, lão trưởng trấn trầm tư rồi thở dài:
“Được rồi, hai người cứ nuôi nó, nhưng mà, sau này trấn ta có chuyện gì xảy ra, lão và mọi người sẽ theo tục lệ từ xưa đến nay của trấn, đem đứa trẻ này ra tế trời trừ nạn.”
“Nhất định sẽ không có chuyện đó đâu.” Hai phu phụ Sở gia bồng đứa trẻ rời đi.
*****
Thời gian thấm thoát trôi qua 11 năm đằng đẵng. Tại trấn Thiên Vân ngày ấy đứa trẻ được nhận nuôi cũng dần lớn lên và được phu thê Sở gia đặt tên là Sở Nguyệt.
Ngôi nhà gỗ mái tranh của Sở gia, trước sân có trồng hai cây đào nở rộ, kệ gỗ đầy ắp thảo dược phơi dưới nắng, Sở thẩm đang băng bó vết thương ở tay cho một đại thẩm khác và trò chuyện, Sở bá từ trong nhà mang thêm dược ra phơi.
Dưới một góc đào, một bạch y tiểu cô nương đang nằm say giấc, mang một chiếc mạng che trắng đi dung mạo, đôi mi dài cong cong tinh tế, bên cạnh có hai chú thỏ trắng nép bên nàng, hoa đào khẽ rơi đọng trên tà váy.
Bên đây, vị đại thẩm khẽ liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang nằm hệt như một tinh linh xinh đẹp lạc trần gian kia, rồi nhìn Sở thẩm:
“Đứa trẻ của hai người đã lớn rồi, dung mạo bị làm sao mà cứ đeo mạng che mặt như thế?”
Sở thẩm hơi khựng lại, rồi cười cười: “Nha đầu chỉ bị rạn mặt thôi, ta sợ nó buồn và tự ti nên tạm che lại trước, sẽ khỏi ấy mà... À, Hoa thẩm này, tay của thẩm sắp lành rồi nhớ hạn chế đυ.ng nước đấy coi chừng trở nặng.”
“À à vâng... Ta nhớ mà, đa tạ hai người nhé, may mà có hai người trong trấn nếu không chúng tôi bị bệnh cũng không biết nhờ ai.”
“Đừng khách khí, đừng khách khí.”
“Nhà ta có làm một ít mứt quả hồng mang cho tiểu nha đầu nhà hai người ăn đây.”
Sở thẩm nhìn Hoa thẩm đang ngượng ngùng khi nói nhưng không có ý xa lánh đứa nhỏ nhà bà liền vui vẻ nhận.
“Đa tạ nhé, Tiểu Nguyệt nhi sẽ rất thích.”
“Vậy thì tốt ha ha, thôi ta về đây nhé.”
Sở bá đi tới mang theo một bao thuốc được buột kỉ càng cười phúc hậu.
“Thuốc của thẩm đây, ngày hai lần như mọi khi nhé.”
Sau khi người rời đi, Sở bá hướng về bạch y tiểu cô nương gọi lên: “Tiểu Nguyệt nhi, mau đến giúp phụ thân một chút nào.”
Sở Nguyệt khẽ nhúc nhích, từ từ mở mắt ra, một đôi mắt phượng hoàng sáng trong lấp lánh lay động lòng người, nàng vươn vai ngồi dậy, ba ngàn sợi tóc đen rũ xuống sau lưng, đôi mắt đọng tầng nước mơ hồ chưa tỉnh táo chuyển sang trong veo hệt như bảo thạch mà lấp lánh, nàng đứng dậy khẽ phủi bụi chạy tới chỗ của Sở bá híp mắt ngọt ngào gọi một tiếng:
“Phụ thân.”
Âm thanh êm dịu mềm mại khiến Sở bá yêu thương cười vuốt ve tóc nàng:
“Đi lấy dược liệu ra phơi cùng phụ thân nào, coi con đã nhớ được bao nhiêu dược rồi, không thuộc là tối nay không cho ăn cơm.”
“Người lại lấy việc không cho ăn để dọa con, sao con đáng thương vậy nè, con sẽ bỏ nhà đi bụi cho cha xem.”
Sở bá và Sở thẩm nhìn con gái đáng thương chấm chấm nước mắt mà nhịn cười, Sở bá kí vào đầu nàng một cái:
“To gan nhỉ, con đi đi, xem có nhà nào chứa một đứa trẻ háo ăn như con không?”
“...”
Sở Nguyệt trừng mắt nhìn ông.
Một già một trẻ mắt to nhìn mắt nhỏ xẹt lửa.
Sở thẩm lắc đầu bất lực mà cười: “Được rồi mà, mau đi phơi thuốc đi, đứng đây đấu khẩu là ta cho hai người khỏi ăn cơm tối bây giờ.”
“...”
Hai người nào đó nhanh chóng làm việc.
Sở thẩm nhìn hai phụ tử làm việc cùng nhau, thấy con gái còn hay chọc Sở bá cười ha hả, cảnh tượng yên bình ấm áp khiến bà vô cùng vui vẻ.
Tiểu cô nương năm nào được nhặt từ con sông giờ đã có một mái nhà nhỏ và có phụ mẫu yêu thương và cưng chiều.
Chỉ là người trong trấn vẫn e ngại số mệnh họa tinh của nàng nên dặn dò con họ đừng tới gần nàng, trấn nhiều trẻ nhỏ cùng lứa nhưng Sở Nguyệt lại không có bạn chơi đùa, bị xa lánh nhiều lần, nàng điều ở mãi trong nhà cô đơn lẻ loi.
Có lần, Sở Nguyệt bị các bạn dọa sợ, một đám con nít chặn đường chỉ để bắt nạt Sở Nguyệt để tạo niềm vui... Ngày ấy, khi Sở gia phu phụ tìm thấy nàng là lúc nàng nằm co ro dưới một cơn mưa lớn, dọa hai người họ sợ hãi một phen, lấy dù che chở nàng chạy vội trong mưa đi về nhà chăm sóc.
Sợ con buồn Sở bá đã dạy nàng đọc sách y, phân loại thảo dược. Sở Nguyệt là tiểu cô nương thông minh lanh lợi, học nhanh nhớ lâu khiến cho cả phu phụ Sở gia kinh ngạc và tự hào.
Thời gian trôi qua, dung mạo của Sở Nguyệt ngày một kinh diễm động lòng người hơn, lại sợ nàng bị gọi là yêu nữ mê hoặc chúng sinh phu phụ Sở gia đành phải cho nàng mang mạng che mặt để không ai nhìn thấy dung mạo này.
Sở thẩm đem mứt quả tới đưa cho Sở Nguyệt cười dịu dàng: “Mứt này Hoa thẩm làm cho con đấy, ăn xem có ngon không?”
Sở Nguyệt cười nhận lấy mạng che từ từ được tháo xuống, khẽ cắn một miếng... Hai phu phụ Sở gia nhìn nhau, dù đã nhìn thấy gương mặt con nhiều lần, nhưng cả hai vẫn ngây ngẩn.
Gương mặt non nớt trắng nà không một chút tì vết như kiệt tác của tạo hóa, có lẽ vì quá ngon, mắt nàng sáng lên, đôi môi xinh đẹp đỏ hồng tự nhiên với từng nét trên gương mặt điều hoàn mĩ tuyệt sắc.
“Ngon không con?”
Sở Nguyệt cười rạng rỡ: “Ngon lắm ạ, cha mẹ cũng ăn đi.” Nàng đưa mứt quả cho hai người, họ ăn trong vui vẻ hạnh phúc.
Cuộc sống đơn sơ giản dị nhưng vô cùng ấm áp đầy ấp tình thương. Sở Nguyệt biết đó là sự may mắn đời này của nàng và nàng sẽ trân trọng nó mãi mãi.
Nhưng... Cứ ngỡ sự bình yên ấy sẽ kéo dài mãi mãi, nào ngờ không lâu sau bi kịch lại xảy đến.
Cuối năm nay, thời tiết vô cùng thất thường, một trận ôn dịch xuất hiện trong trấn Thiên Vân từ từ lan rộng khiến nhiều người mất mạng, nhà cửa đìu hiu cô quạnh.
Rồi từ sợ hãi sang phẫn nộ, họ bảo là họa tinh đã ứng nghiệm, mọi thứ điều đỗ lên đầu của tiểu cô nương Sở gia - Sở Nguyệt.
Và tại nhà của Sở Nguyệt, phu thê Sở gia chữa bệnh cứu người bận rộn ngày đêm, rồi họ cũng không khống chế được bị dân của trấn lây bệnh cho. Sở Nguyệt bị tất cả mọi người chỉ trích thậm tệ, nàng nhìn cha mẹ dần dần yếu đi, dù nàng có kê thuốc nào cũng không thể trị cho họ, hoàn toàn bất lực.
Và điều gì đến cũng đã đến, phu thê Sở gia qua đời bởi cơn bạo bệnh ấy, họ chỉ lưu luyến nữ nhi của mình phải làm sao đây?
Bầu trời của Sở Nguyệt như sụp đổ, mặc kệ sự chỉ trích buộc tội từ mọi người, ngày chôn cất cha mẹ nàng, trời cũng đỗ một cơn mưa như khóc thương, Sở Nguyệt lê thân thể nhỏ bé đến quỳ bên mộ họ như một cái xác không hồn, che dù cho mộ cha mẹ còn nàng thì ướt sũng.
Năm đó, cha mẹ che ô dẫn nàng về nhà...
Hiện tại, nàng lại che ô chính là mộ phần của họ...
Bên tai nàng nghe rất rõ những lời mắng nhiếc, ghét bỏ cùng chỉ trích:
“Đồ họa tinh xui xẻo, là ngươi mang lại ôn dịch hại chết người nhà chúng tôi.”
“Ngươi khắc chết cha mẹ nhận nuôi ngươi, họ là đại phu duy nhất của trấn, chúng tôi phải làm sao đây! Phải làm sao đây!”
“Đồ nhẫn tâm, độc ác, xui xẻo không nên sống trên đời!”
“Gϊếŧ nó! Gϊếŧ chết nó đi!”
“Thiêu sống nó để tế trời, mau thiêu họa tinh để tế trời!”
*****
Bọn họ mặc kệ thân thể bé nhỏ đáng thương đang quỳ nơi đó đau đớn tuyệt vọng, chửi mắng thậm tệ, còn ném đá vào người của Sở Nguyệt không một chút nương tay, từng cơn đau nhức ập đến, một vệt máu từ đầu nàng chảy xuống... Sở Nguyệt cắn răng chịu đựng.
Một phu nhân xinh đẹp không kìm lòng được dắt con trai mình xông ra dùng thân che chắn đá ném tới cho nàng: “Mọi người đừng ném nữa, nó chỉ là tiểu hài tử, không làm gì có lỗi cả, mọi người đừng buộc tội cho nó nữa.”
Rồi phu nhân ấy nhìn xem nàng, tay run lên không dám chạm vào vết thương trên đầu đang chảy máu không ngừng của nàng:
“Con à, không sao chứ? Đừng sợ, đừng sợ.”
Sở Nguyệt thấy đôi mắt mình nặng trĩu, bóng tối hiện ra, nàng ngất đi trong lòng của vị phu nhân kia.
Rồi người trong trấn quyết định sẽ mang Sở Nguyệt ra thiêu sống tế trời, vị phu nhân tốt bụng kia cũng bị mang về nhà mặc cho có cầu xin tha cho nàng nhưng không thể.