Chương 2: Được cứu

Tối hôm đó.

Trên đường phố rộng lớn, một giá gỗ được dựng lên, bên dưới là rơm và củi khô xếp chồng lên nhau, mọi người trong trấn tụ hợp chứng kiến.

Sở Nguyệt trong trạng thái nữa tỉnh nữa mê bị trói lên cột gỗ, dây thần siết chặt từng tất thịt, không còn sức phản kháng, cũng không muốn phản kháng... Được thôi, chết đi cũng tốt, nàng muốn ở cùng cha mẹ, chỉ có họ là thật tâm yêu thương nàng.

“Hỡi các hương thân, Thiên Vân trấn của chúng trước nay yên bình an ổn, giờ đây lại chịu tai kiếp tang thương, ta thân là trưởng trấn không thể trơ mắt nhìn, năm xưa chúng ta đã nói, nếu có chuyện gì sẽ mang đứa trẻ Ngũ Quang Tinh Lôi kia ra tế trời!”

“Đúng! Đúng!”

“Tế trời! Tế trời!”

Mọi người nhanh chóng cầm đuốc đã cháy đỏ rực rồi châm lửa, lửa bén lên nhanh chóng, cháy hừng hực, nàng nhắm mắt lại chờ đợi cái chết.

Bỗng, bầu trời trúc xuống một cơn mưa xối xả, ai nấy xôn xao, mưa làm tắt đi ngọn lửa đang cháy Sở Nguyệt bất ngờ nhìn cơn mưa rơi ướt người nàng.

Lão trưởng trấn mở miệng trấn định:

“Hỡi hương thân, thời tiết thất thường, sáng mai chúng ta lại làm lễ tế, đem người nhốt lại trước đã.”

Rồi Sở Nguyệt bị mang nhốt vào một nhà kho nọ, tay bị trói bởi dây thừng, toàn thân vô lực ngất đi.

Đêm càng sâu hơn, người trong trấn đã ngủ hết, một vị phu nhân dắt đi cùng hai bé trai và một bé gái lén đến nhà kho đang nhốt Sở Nguyệt.

Đứa bé gái chỉ vào căn phòng đã bị khóa:

“Dương phu nhân, con nghe mẹ nói người bị nhốt ở trong ạ.”

“Thanh Nhi ngoan, cảm ơn con.”

Một đứa bé trai cũng lấy ra chiếc chìa khóa:

“Dương phu nhân, con lén trộm của gia gia, người mở cửa cứu người đi ạ.”

“Được, cảm ơn con Vận Nhi.”

Khi họ vào trong, thấy trong góc tối một bóng dáng nhỏ bé đang nằm co ro run rẩy, vô cùng chật vật đáng thương:

“Nước... Nước...”

Đứa bé trai còn lại lấy bình nước nhỏ của mình ra:

“Mẫu thân nước đây ạ.”

Vị phu nhân liền nhanh chóng giúp Sở Nguyệt uống nước, nàng khó khăn mở mắt ra, tầm mắt mơ hồ dần thấy rõ những người trước mặt. Vị phu nhân ấy vuốt ve mặt nàng:

“Con à, nơi này không thể ở lại được nữa, mau đi đi càng xa càng tốt.”

Người ấy nhét vào tay nàng một con dao găm tinh xảo sắc bén:

“Dùng cái này phòng thân, mau đi đi.”

Sở Nguyệt cắn môi nhợt nhạt của mình giọng khàn đi:

“Không... Không muốn đi, cha mẹ... Ở đây.”

Dù người đã không còn, nhưng nơi này là nhà của nàng, còn có mộ của cha mẹ sẽ không có người thắp hương.

Vị phu nhân nhìn đứa trẻ nhỏ bé nhưng lại hiểu chuyện đến đau lòng, liền ôm nàng mà vỗ về.

“Nếu con ở lại thì sẽ chết, bọn họ đều muốn gϊếŧ con, khó khăn lắm con mới được phu thê Sở gia nuôi khôn lớn. Vậy con phải sống, sống thật tốt để trả ơn cho họ có biết không, đi đi!”

Phu nhân kéo nàng đứng lên, Sở Nguyệt nghe thấy liền nghẹn ngào. Phải, nàng không thể chết, cha mẹ sẽ đau lòng.

“Đi đi, đừng quay đầu lại!”

Người ấy đẩy nàng hối thúc Sở Nguyệt, nàng xoay người chạy đi cầm chắc dao găm trên tay chạy vào khu rừng bị bóng đêm bao phủ.

*****

Trong khu rừng đêm âm u lạnh lẽo, côn trùng kêu trong đêm, gió thổi lạnh khắp nơi bao phủ âm thanh thật đáng sợ.

Sau khi chạy thục mạng rời xa trấn Thiên Vân, Sở Nguyệt rất mệt đến nỗi chân đã không còn cảm giác, nàng vô lực tựa vào một gốc cây thở hổn hển.

Mệt quá, nàng thật sự rất mệt. Bỗng vang bên tai phía xa xa, tiếng sói tru trong đêm, cả người Sở Nguyệt căng thẳng mà run lên.

Nàng muốn gượng đứng lên để bỏ chạy nhưng sói hoang từng con, từng con khi nào đã đến nhìn chằm chằm nàng, nước dãi nhỏ xuống cùng hàm răng nhọn hoắc vô cùng ghê rợn.

Đ - Đáng sợ quá, nàng sợ... Thật sự rất sợ.

Đàn sói nhìn nàng như một con mồi ngon, nàng nhìn chúng lạnh lùng tuyệt vọng.

Sở Nguyệt nắm chặt dao găm trong tay, hóa nỗi sợ thành sức mạnh, từng con sói vồ đến, nàng cũng xông lên. Đột nhiên trên mi tâm của nàng ẩn hiện một huyết ấn liên hoa như theo sự phẫn nộ của nàng mà xuất hiện.

Sức mạnh từ đâu xuất hiện chảy sục sôi trong người Sở Nguyệt, từng nhát dao theo đó vung ra, người và sói đấu nhau. Chúng bị thương, nàng cũng chảy máu. Dù đau đớn nhưng nàng dốc sức mở con đường sống.

Mưa lại đổ xuống, máu của nàng và sói hòa lẫn trong mưa tạo nên từng cơn huyết vũ.

Cũng không biết khi nào, mười con sói đã nằm bất động trên đất, mưa ngừng rơi, Sở Nguyệt cũng ngã nằm trên đất, trên tay là dao găm đầy máu, mắt đã không nhìn rõ phía trước, ngất đi.

Thời gian trôi, bỗng trên bầu trời vang lên thanh âm của phượng hoàng kêu, một con phượng hoàng to lớn phát ra kim quang đang dang cánh bay, trên lưng là bạch y nam tử tuấn mỹ bất phàm. Khi người ấy nhìn xuống thấy giữa bầy sói là một tiểu cô nương thì vô cùng kinh ngạc vội nói với phượng hoàng của mình:

“Tiểu Hỏa, mau xuống chỗ ấy.”

Khi đến gần mặt đất, bạch y nam tử phi thân xuống bắt mạch cho Sở Nguyệt, vô tình nghe được lời nói trong lúc mơ màng của nàng.

“Không, ta không phải họa tinh, ta không khắc chết cha mẹ.”

Bạch y nam tử liền sững sờ. Sau khi nhìn thấy huyết ấn liên hoa đang ẩn hiện trên trán của nàng thì càng thêm khó tin.

Sau đó, bạch y nam tử bế nàng lên phượng hoàng rời đi, bay vào màng đêm bao la vô tận.