Chương 31

"Bò đến đây, khẩu giao cho ta."

K buông lỏng môi Đường Nhẫn, thuận lợi xoa xoa mớ tóc đen bóng của đối phương, lúc này mới giải khai trói buộc cho Đường Nhẫn, hắn dùng hai tay di chuyển để thân thể của mình thoải mái dựa vào gối lót, đợi Đường Nhẫn phản ứng.

Từ buổi sáng chân ta đã bị trói, cả người bị mặc bộ đồ da, hiển nhiên Đường Nhẫn không thể lập tức phục hồi như cũ.

Tay chân của hắn đã sớm bị buộc đến tê dại, bây giờ được cởi ra thân thể cũng chỉ còn dư lại từng trận tê dại khó tả, hắn ngửa đầu liếc nhìn K đã an vị, hắn cắn chặt hàm răng cố gắng đưa thân qua, sau đó giống như lúc ở hoa viên, lấy sức mạnh của cùi chỏ cùng đầu gối bò đến bên quần K.

"Tuân mệnh, chủ nhân của ta."

Đường Nhẫn nhìn K cười cười, hôn vào nam căn bên dưới lớp vải, sau đó hé miệng dùng răng ngậm lấy dây kéo cẩn thận kéo xuống.

K lộ ra cặp mắt nghiêm nghị lẳng lặng nhìn Đường Nhẫn làm tất cả, mãi đến khi đối phương bắt đầu dùng đầu lưỡi liếʍ lên qυầи ɭóŧ đang bao lấy nam căn, lúc này mới mở miệng lộ ra ý cười.

Đầu lữoi Đường Nhẫn rất nhanh đã liếʍ ướt qυầи ɭóŧ K, khi hắn nhìn thấy thứ bên trong qυầи ɭóŧ đang dần có phản ứng, tu mi hơi nhíu, trong lòng đầy đắc ý. Sau khi K bị thương, chức năng đó vẫn luôn chịu ảnh hưởng, bây giờ đối phương nhanh như vậy đã có du͙© vọиɠ, nói rõ chính mình đang đi đúng hướng.

K cùng Đường Nhẫn liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không có trực tiếp khen ngợi đối phương, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, hắn đưa tay qua nâng cằm Đường Nhẫn lên nói

"Làm rất tốt, tiếp tục."

Lúc này, tay Đường Nhẫn đã có thể chuyển động, thời điểm hắn móc bảo bối của K từ trong qυầи ɭóŧ ra nó đã cứng rắn, sau đó hắn cực kì thành kính nhắm mắt lại, dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào linh khẩu đối phương.

K cũng nhận ra từ sau khi chính mình khoẻ hơn Đường Nhẫn cũng có thay đổi, đối phương tựa hồ càng ỷ lại mình, mà loại ỷ lại này gần như một loại cố chấp.

"A..."

Miệng Đường Nhẫn bắt đầu động, K nhất thời cảm thấy dưới bụng đột nhiên căng thẳng, kìm lòng không được mà đưa tay vò tóc Đường Nhẫn.

Đầu lưỡi Đường Nhẫn linh xảo chuyển động, liếʍ theo chiều từ dưới lên, đầu lữoi bỗng nhiên dừng lại tại linh khẩu nóng bỏng, chuyên chú chăm sóc đỉnh nhạy cảm của đối phương.

Động tác co rút của K đã nói rõ tất cả, Đường Nhẫn cảm thấy người yêu đang hưởng thụ sung sướиɠ, há mồm ngậm toàn bộ nam căn của đối phương vào trong.

K trầm thấp rêи ɾỉ, thần sắc cũng dần trở nên mê ly, từ khi hắn trọng thương đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nếm rãi du͙© vọиɠ kɧoáı ©ảʍ rõ ràng đến như vậy.

Cổ họng Đường Nhẫn chậm rãi trượt đi, đột nhiên giữa chân mày hắn hơi nhíu lại, lập tức há miệng ra.

K đã bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙, Đường Nhẫn bị sặc, hắn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ K, có chút thống khổ nhếch miệng thở hổn hển, cũng không dám làm bất cứ động tác dư thừa nào, mãi đến khi K đẩy đầu hắn ra mới thôi.

"Được rồi. Biểu hiện của ngươi hôm nay rất tốt."

Đường Nhẫn nghe thấy K nói lập tức đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đối phương đang trong miệng nuốt xuống toàn bộ, hắn lau lau khoé miệng, lúc này mới như một con bạch tuộc dùng hai tay cuốn lấy K, chậm rãi ôm chặt.

"K, có thể ôm ngươi như thế này thật tốt quá."

Mặc dù du͙© vọиɠ của mình đã bắt đầu đứng thẳng thế nhưng Đường Nhẫn cũng không dám khẩn cầu K, đối phương để mình khẩu giao cho hắn đã là ban ân sủng, hắn sao có thể dám được voi đòi tiên?

Bất quá Đường Nhẫn cũng giảo hoạt, tuy rằng trong miệng hắn không hề cầu xin K bất cứ gì thế nhưng thân thể trần trụi lại lặng lẽ ma sát ở đầu gối K.

K trợn mắt nhìn Đường Nhẫn đang quấn chặt lấy mình, nhìn chằm chằm vào vết thương đã nhạt đi trên lưng đối phương

"Đường Nhẫn, khoảng thời gian này ngươi hầu hạ ta tốt vô cùng, ta hẳn nên thưởng cho ngươi nhiều một chút chứ."

Nghe thấy thâm ý trong lời K nói, thần kinh đang buông lỏng của Đường Nhẫn kêu lên một cái, hắn khẽ nâng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh mà thâm trầm nhìn K, không biết một khắc sau đối phương sẽ nói gì

"Chủ nhân, ta....ta có chỗ nào làm không tốt sao?"

K sờ sờ mặt Đường Nhẫn, ánh mắt rơi xuống lưng đối phương.

"Ta muốn biết lúc ta hôn mê ngươi đã làm cái gì?"

"Ta, ta làm cái gì? Ta cái gì cũng không làm a, ta chỉ chờ ngài tỉnh lại thôi!"

Đường Nhẫn vội vàng nặn ra một nụ cười, hắn vội vã bò dậy, vẻ mặt đầy vô tội giải thích, đoạn thời gian đó cả người hắn đều tan nát, nhưng lại khống chế được tâm tình của mình không có làm gì quá đáng, nếu nói đến việc xử trí Đàm Chính, hắn cũng đã kìm chế thủ đoạn, đối mặt với một tên có ý đồ hại chết K, Đường Nhẫn cảm thấy mình làm vậy đã rất lương thiện rồi.

Đường Nhẫn phát hiện hai đạo ánh mắt nghiêm nghị của K tựa hồ vẫn nhìn chừng sau lưng mình, hắn lấy làm kinh hãi, theo bản năng mà muốn quay đầu lại xem, kết quả lại bị K lạnh lùng gọi lại.

"Ta muốn ngươi gỉai thích một chút, vết thương phía sau ngưoi vì đâu mà có? Đừng nói với ta là Đàm Chính làm ngươi bị thương."

"Là ta kêu A Uy quật ta."

Tại trước mặt K, Đường Nhẫn không dám nói lý do, hắn sẽ không quên sự kiện Tạ Vấn Thiên lần trước, sau chuyện đó K đã hành hạ hắn một tháng.

"Ngươi còn nhớ trước khi hôn mê ta đã nói gì không?"

K tiếp tục hỏi

Đường Nhẫn đắng chát dắt khoé miệng, hồi ức thống khổ khiến trong lòng hắn vô cùng hổ thẹn.

"Ngài muốn ta hảo hảo sống tiếp."

"Cho nên, ngươi liền kêu A Uy quật ngươi là biểu thị sống tốt? Đường Nhẫn, ngươi như vậy là nghe lời ta? Nếu như ta chết rồi như vậy ngươi chẵng phải là cãi lại lời ta sao?! Rốt cuộc trong lòng ngươi có xem ta là chủ nhân hay không?!"

Lời chất vấn của K dần dần nghiêm nghị hơn, hắn đề cao giọng nói, thanh âm khàn khàn nghe vào càng uy nghiêm đáng sợ.

Đường Nhẫn hiển nhiên là không thể nào nguỵ biện, hắn cúi thấp đầu xuống, trong lòng sinh ra một ít sợ hãi đối với K nhưng cũng có một ít hưng phấn mong đợi.

"Được rồi, ngươi đã không chịu nói, như vậy, cuộc sống an nhàn của ngươi sẽ tạm thời kết thúc. Ngươi nhất định phải trả giá lớn cho hành vi ngu xuẩn đó."

Lúc này, K lại nở nụ cười, hắn nâng cằm Đường Nhẫn lên, nhìn mặt mũi tuấn mĩ của đối phương đang lộ ra oan ức cùng với một chút vui sướиɠ chờ đợi.