Chương 14.2: Cuộc nói chuyện của bạn chung phòng

Một nơi cậu có thể đến nữa là quán cà phê gần trường.

Giang Kỳ tùy tiện chọn một ly cà phê, sau đó cầm cặp ngồi ở chỗ góc bàn, cậu mở ra vòng bạn bè đã lâu chưa coi ra, lại phát hiện load không ra tin tức gì mới cả.

Cậu và mấy bạn cùng phòng ít nhất ngoài mặt cũng là xã giao hời hợt, mà bốn người lúc ấy đã thêm WeChat của nhau rồi. Nếu Vương Xuyên nói thấy bọn họ đã đăng dòng động thái mới, thì rõ ràng, Giang Kỳ đã bị bọn họ ẩn đi rồi.

Kỳ thật cũng có thể suy nghĩ một cách tích cực mà. Giang Kỳ cầm ống hút quấy cà phê, lộ ra nụ cười khổ. Tốt xấu gì thì bọn cũng để ý tới cậu, không muốn làm cậu thấy mà buồn thêm.

Cậu và bạn cùng phòng tuy rằng quan hệ không thân, nhưng cũng không phải là trở mặt. Mà mọi chuyện thay đổi từ khi bắt đầu học kỳ này.

Ngày đó cậu cảm giác có chút không thoải mái, ngày thường đều sẽ ra cửa sớm để đi làm thực nghiệm mà nay lại hiếm thấy ở trong ký túc xá ngủ tới buổi chiều luôn, cậu ngày thường ngủ cũng không có thói quen xấu, lần này cũng vậy không hề phát ra tiếng vang nào.

“Giang Kỳ đâu? Hắn lại đi rồi sao?” Phòng ngủ lớn trong ký túc xá vang lên câu hỏi, hai bạn cùng phòng khác đang làm chuyện của mình, nên không ai trả lời. Giang Kỳ vốn chuẩn bị trả lời một tiếng, nhưng yết hầu cậu lại phát đau, khi cậu coi như chuẩn bị trực tiếp đứng dậy đi xuống tới phòng ngủ lớn, thì đối phương tiếp tục nói tiếp.

“Xem ra là đi rồi.” Y thở dài một hơi, sau khi xác định không có người nên lá gan lớn hơn, “Ngày thường còn thấy được, mỗi ngày đều siêng đi điểm danh lắm mà, mà sao hôm nay cố tình không đi điểm danh vậy chứ?”

“Hắn không điểm danh à?” Một người khác cười nói, “Vậy cậu nhắn tin cho hắn đi, tốt xấu gì cũng ngủ chung phòng mà, nhắc hắn đi.”

“Nhưng hắn bây giờ ở phòng thí nghiệm, điện thoại chắc chắn là để chế độ im lặng rồi, các cậu lại không phải không biết, chúng ta có thể liên lạc với người này được mấy lần à? Mỗi lần đều là "thực xin lỗi mình không nhìn thấy", "ngại quá, mình không thấy điện thoại" mấy câu này nói nhiều rồi mình cũng không muốn nghe nữa.”

“Thế thì làm sao bây giờ?”

“Đúng vậy, mình cũng muốn nói vậy đó. Người phụ trách đang thúc giục kìa, hay chúng ta đi đến phòng thí nghiệm tìm hắn đi?” Ngữ khí một người mang theo chút bất mãn, “Mình với bạn gái đã hẹn buổi chiều gặp mặt rồi nên mình không muốn đem thời gian lãng phí cho người này đâu!”