Chương 12.3: Ba mẹ về

Sau khi Giang Kỳ trở về liền giống như cái xác không hồn, camera trong nhà không lâu trước đó đã được Tần Trạch dỡ xuống, khi đó bọn họ vẫn còn là “bạn bè”, Tần Trạch cũng không bủn xỉn mà giúp đỡ Giang Kỳ.

Nhưng hết thảy tới đây đã kết thúc rồi.

Ba mẹ Giang không lâu sau đã về nhà, bọn họ mở cửa phòng đã lâu không bật đèn lên, nhìn thấy con trai không lâu trước đây qua video, sắc mặt hồng nhuận mà hiện tại đang sưng hai con mắt, cảm xúc nặng nề mà ngồi xổm ở góc tường. Hai người liếc nhau, thật sự là không biết lý do tại sao.

“Tiểu Kỳ à, con xảy ra chuyện gì vậy?” Mẹ Giang kéo cậu từ trên mặt đất lên, lại tìm một đôi dép mang vào cho cậu, “Mặc dù đây là ở nhà, nhưng không thể để chân trần nha, chân con bị lạnh thì làm sao đây? Mẹ đã nói với con rồi, mùa hè mà để bị cảm là khó chịu lắm, con phải chú ý đó.”

Giang Kỳ ngơ ngác mà gật đầu, tai cậu xác thật là nghe, nhưng tâm cậu, tựa hồ đã sớm bay tới một nơi nào đó không biết tên rồi.

Hai người liếc nhau, thế nhưng trong lúc nhất thời không thể nghĩ được ra cách nào khác.

“Hỏi ông Ngô đi, Tiểu Kỳ lúc trước không phải tới nhà ông Ngô ăn cơm sao? Sau đó Tiểu Kỳ liền khôi phục lại không tồi mà, mấy ngày nay tinh thần cũng tốt nữa.”

“Vậy anh mau gọi điện thoại đi, sững sờ ở chỗ này làm cái gì?”

Hai người nhìn, hoặc là nói đã ép Giang Kỳ ăn xong cơm chiều, không yên tâm mà nhìn cậu một mình không hé răng mà trở lại trong phòng, như kiến bò trên chảo nóng, bọn họ sau khi Giang Kỳ đóng cửa lại thì nhỏ giọng thảo luận.

Cứ thế mà gọi điện thoại.

“Cậu nói Tiểu Kỳ sao?” Ngô Vũ ở đầu dây điện thoại bên kia đang pha trà, dòng nước chảy ra đánh vào ly sứ phát ra tiếng vang thanh thúy. “Nó không phải ở nhà mình nha, đứa nhóc kia không phải đã nói với các cậu rồi sao? Ngày đó vừa lúc có sinh viên của mình tới, là đàn anh cùng ngành với Tiểu Kỳ, hai bọn nó nói là sẽ ở chung, có thể chăm sóc lẫn nhau mà, đứa nhỏ Tiểu Kỳ này thật là, trước khi đi mình đã nhắc nó phải nói cho các cậu rồi, không nghĩ tới đứa nhỏ này quay đầu liền quên luôn...”

“Vậy cậu có cách liên lạc với đứa nhỏ kia không?” Ba mẹ Giang không nghe ông Ngô oán giận, bọn họ vội vàng quan tâm tới tình huống con trai nhà mình hơn, trước mắt chỉ có tìm người đàn anh này, bọn họ mới có thể biết con trai mình đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

“Các cậu nói Tần Trạch sao? Muốn liên lạc với nó à? Tiểu Kỳ có chuyện gì sao?” Đối phương cực kỳ kinh ngạc, ông Ngô lập tức bổ sungthêm một câu, “Tiểu Tần là đứa trẻ tốt, hắn sẽ không làm ra chuyện xấu gì đâu!”

Ba Giang bị ông lão thầy giáo mù quáng bảo vệ học trò cưng của mình làm tức rồi, cũng mặc kệ câu văn lộn xộn mà kể cho đối phương nghe về trạng thái hiện tại của Giang Kỳ, tận lực làm chính mình bình tĩnh một chút.

“Trước mắt chỉ có tìm người đàn anh này, đây là cách duy nhất để chúng mình biết được con trai mình đã xảy ra chuyện gì mà thôi.”

Sau khi mãi bảo đảm trong điện thoại với hai người bọn họ rằng học trò tốt của ông không có ác ý gì xong, Ngô Vũ lúc này mới sảng khoái mà giao số điện thoại của Tần Trạch l cho bọn họ, “Đây chính là học trò tốt của mình đó, các cậu nói chuyện phải chú ý một chút...”

Lời này còn chưa nói xong, Ngô Vũ liền nghe thấy tiếng đối phương cúp điện thoại.

Ông có chút tức giận mà cầm điện thoại, gọi lại cũng không được, mà không gọi lại cũng không được.

“Ầy.... Thật là tức chết tôi rồi!”

Giáo sư đã được giáo dục đàng hoàng chỉ có thể cả người run rẩy mà chỉ vào điện thoại, mượn hành động mãnh liệt này tỏ vẻ mình bất mãn.

Chờ sau khi Tần Trạch lại lần nữa đi vào nhà Giang Kỳ thì đã là ngày hôm sau.

Đêm hôm qua ba mẹ Giang đã mạo muội mà cho gọi cho hắn, hỏi hắn về chuyện con trai nhà mình dạo gần đây có chỗ nào không thích hợp không. Biểu hiện Tần Trạch ngay từ đầu là cực kỳ lễ phép, cho đến khi nghe đến chuyện Giang Kỳ lại không ăn cơm tốt, thì biểu cảm hắn đã trở nên tối tăm.

“Giang Kỳ ở nhà con thì không có chỗ nào không thích hợp cả, thứ lỗi cho con vì không thể giúp gì cho cô chú ạ” Ngữ khí hắn nhàn nhạt, như là không chút nào liên quan nào đến mình.

Ba mẹ Giang đột nhiên không biết nói tiếp như thế nào nữa.

“Bất quá nếu có thể thì xin phép cô chú cho con đến thăm em ấy ạ. Dù sao con với Tiểu Kỳ cũng là bạn bè... Em ấy như thế thì con cũng lo lắng ạ”