Chương 10.3: Phát sốt

Bóng đèn ở trên đầu đang phát ra ánh sáng, Giang Kỳ cảm thấy trên người dính dính, sờ lêи đỉиɦ đầu, thì ra đã ra đầy mồ hôi do mình bị doạ sợ. Đầu giường cậu có một người đàn ông đang ngồi, cậu suy yếu không có sức lực mà ngẩng đầu, Giang Kỳ thấy Tần Trạch không chút nào che giấu sự lo lắng.

“Em bị sao vậy? Gặp ác mộng à?” Đối phương lo lắng hỏi, duỗi tay sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi của Giang Kỳ, sắc mặt Tần Trạch trở nên khó coi, “Em sốt rồi.”

Là phát sốt sao, trách không được lại khó chịu như thế.

Giang Kỳ ở trong lòng nghĩ.

Bất quá sốt thì sốt đi, còn tốt hơn nhiều so với chuyện cậu nằm ngủ rồi gặp cơn ác mộng đó tiếp.

“Em uống miếng nước trước đi đi, chờ anh mang em đi bệnh viện coi sao.” Cũng không biết Tần Trạch từ lúc nào đã đi ra bên ngoài lấy ly nước ấm, Giang Kỳ thậm chí ngay cả việc Tần Trạch vì sao lại xuất hiện ở đây cậu cũng không biết. Cậu chỉ cảm thấy cả người đều mơ mơ màng màng, cậu rất buồn ngủ, nhưng cậu lại ngủ không được.

Tần Trạch kề ly nước ngay cái miệng nhỏ cửa cậu mà cho cậu uống được mấy ngụm nước.

“Em mơ thấy cái gì vậy? Anh ở phòng kế bên cũng nghe được tiếng em nữa đó.” Thấy mặt Giang Kỳ không tái nhợt như vừa rồi, Tần Trạch lúc này mới yên lòng dò hỏi.

“Em… Em gặp ác mộng.” Cậu không thể nói bởi vì ở trong mơ thấy Tần Trạch bị gϊếŧ nên mới bị doạ tỉnh được, cho nên lúc này đây cậu lại trả lời qua loa lấy lệ

“....” Tần Trạch nhìn Giang Kỳ, thở dài. “Được rồi, nếu em chưa mới nói thì anh tất nhiên cũng sẽ không ép em. Anh bên này còn có thuốc hạ sốt, em uống thuốc xong, rồi chờ em tỉnh lại thì chúng ta liền đi khám nha, được không?”

Nhưng Giang Kỳ không dám đồng ý.

Cơn ác mộng kia quá mức chân thật, chân thật đến mức cậu hiện tại còn đang sợ hãi đây. Cậu sợ Tần Trạch sẽ biến mất ở trong tầm mắt cảu cậu, hắn sợ không thể khống chế được điều bất ngờ sẽ xảy ra.

Cho nên cậu bắt lấy góc áo Tần Trạch, hai con mắt ngập nước mà nhìn người đàn ông trước mặt, như muốn nói hắn đừng đi.

“Em đây là xảy ra chuyện gì?” Tần Trạch bị cậu chọc cười, “Sao lại làm vậy? Sợ mơ thấy ác mộng nữa nên muốn anh ngủ chung hả”

Ánh mắt Giang Kỳ trốn tránh một chút, cậu không có phủ nhận, nhưng cũng không xác nhận.

Tần Trạch trong lòng hiểu rõ. Biểu cảm trở nên đứng đắn, hắn ngồi xổm xuống, nắm bàn tay Giang Kỳ đang nắm chặt góc áo hắn vào ở trong tay, ánh mắt hắn ôn nhu, trong miệng an ủi nói: “Giấc mơ đều là giả mà thôi, anh mặc kệ em mơ thấy cái gì, nhưng em chỉ cần biết rằng, những chuyện đó sẽ không xảy ra là được... Anh biết em đang sợ hãi cái gì, nên em cứ yên tâm, người đàn ông kia anh sẽ nghĩ cách giải quyết, em không cần lo lắng. Hiện tại điều em cần làm nhất chính là uống thuốc xong rồi ngủ một giấc, được không?”

Giang Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Không tự giác mà sờ đầu đối phương một phen, Tần Trạch buông ra bàn tay chỉ còn da bọc xương của cậu ra, đi tới phòng khách tìm hộp thuốc, sau khi lấy được thuốc hạ sốt xong, hắn lập tức trở lại trước mặt Giang Kỳ.

“Em uống đi, anh sẽ ở đây với em.” Hắn an ủi nói.

Nhưng Giang Kỳ vẫn không yên tâm, cậu hiện tại đã không có cách nào ngủ lại được nữa, cái gì cậu cũng sợ. Như là sợ người đàn ông trước mặt này sẽ nhân lúc cậu không chú ý mà chạy trốn mất, nên đôi mắt cậu khi đang uống thuốc cũng không rời khỏi hắn nửa giây.

Tần Trạch tâm tình tốt mà cong cong khóe miệng.

Hắn cực kỳ chủ động mà nắm tay Giang Kỳ, tay hai người chặt chẽ dán vào nhau, tay chân vì bị bệnh mà trở nên lạnh lẽo Giang Kỳ cảm nhận được ấm áp trong nháy mắt.

“Hôm nay anh sẽ ngủ ở chỗ nãy, nên em yên tâm, amh sẽ không đi đâu đâu.” Hắn nhẹ giọng nói với chàng trai nhìn qua người khác sẽ tưởng cậu bị bệnh nặng lắm đang ngồi trên giường.

Giang Kỳ biết điều này rất không nên, không có lý do gì mà kêu đàn anh trông cậu một đêm như vậy cả. Cũng không biết từ đâu mà cảm giác an toàn và buồn ngủ rất nhanh bao phủ đại não cậu, cậu như là không thể chống đỡ được nữa, đôi mắt chớp chớp hồi lâu, cuối cùng vẫn không thắng nổi phản ứng của thân thể cứ như thế nắm ngủ trong tay đàn anh.

Anh sẽ giúp em giải quyết hết tất cả.

Chờ sau khi Giang Kỳ hoàn toàn ngủ say, Tần Trạch giật giật cơ thể sắp cứng ngắc của mình. Hắn đem bàn tay thật lớn đối lập với tay Giang Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve ở trên mặt đối phương, từ lông mi thật dài đến cái mũi cao thẳng, cuối cùng là đôi môi không tự giác mà hơi mở ra.

Bộ dáng cậu yếu ớt, không hề phòng bị bày ra trước mặt hắn.

Tần Trạch nghĩ, còn có cái gì vui vẻ hơn chuyện này sao?

Hơi đau lòng mà sờ cánh tay gầy trơ xương của đối phương, Tần Trạch hôn lên lòng bàn tay khô gầy ấy một cái.

Rất nhanh sẽ kết thúc mà thôi.

Em yên tâm, người đàn ông kia rất nhanh sẽ không tồn tại nữa đâu.