Chương 10.2: Ác mộng

“Đồ đã lấy lại đây rồi, em trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút đi. Để anh đi tìm chăn mềm cho em, em rửa mặt xong thì đến phòng ngủ bên cạnh của anh ngủ đi.” Hắn vỗ vỗ sô pha bằng da màu đen, ý bảo Giang Kỳ không cần khách khí, “Em muốn làm cái gì thì làm cái đóđi, không cần ngại đâu. Trong nhà chỉ có anh và em thôi, cứ thoải mái đi.”

Giang Kỳ theo bản năng gật đầu, thuận theo mà kéo vali của mình ngồi ở trên sô pha, ánh mắt nhìn theo Tần Trạch biến mất ở chỗ ngoặt tối tăm, sau đó cậu bất an liếc loạn khắp nơi.

TV màn hình lớn được sắp xếp ở giữa, bên cạnh trang trí thêm hai bình hoa pha lê, bên trong là đoá hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, nhìn qua như là mới được đặt vào vậy. Trên bàn trà không có vật linh tinh nào khác, chỉ có gạt tàn thuốc cách đó không xa, mặt trên còn có một ít tàn thuốc.

Thì ra người như đàn anh cũng sẽ biết hút thuốc sao?

Giang Kỳ có chút tò mò. Cậu chưa từng thấy đàn anh hút thuốc.

“Có chăn rồi đây.” Tần Trạch bước ra từ trong phòng, hắn vẫy tay với Giang Kỳ đang ngồi trên sô pha,, ý bảo cậu có thể đi vào. “Em có muốn đi tắm trước không? Để anh pha nước ấm cho em, em chờ một chút rồi hãy đi vào.” Giống như là đã làm qua trăm ngàn lần như vậy rồi, Tần Trạch rất tự nhiên mà tiếp nhận chuyện trong nhà có thêm một người nữa, rõ ràng đây chỉ là hành vi nhất thời nảy lòng tham của cậu mà thôi.

Giang Kỳ không biết cảm ơn như thế nào hắn mới phải nữa.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây sẽ là một giấc mơ đẹp, và ban đêm sẽ không mộng mị nữa, trong đó bao gồm cả Giang Kỳ.

Nhưng trên thực tế, nỗi sợ hãi lớn hơn đã vọt vào cậu rồi, vai chính trong cơn ác mộng không hề chỉ là một mình cậu nữa, mà Tần Trạch cũng bị liên lụy vào trong đó.

“Anh yêu em như vậy, nhưng sao em lại muốn ép anh chứ?”

Trong mộng, người đàn ông kia nói như thế. Trong tay hắn cầm một con dao phay, trên con dao đầy máu tươi, chảy tí tách. Máu không ngừng rới xuống mặt đất, Giang Kỳ theo dấu vết chất lỏng đỏ tươi kia nhìn lại, cuối cùng ở cách đó không xa cậu thấy một người.

Một nguời ngã vào trong vũng máu.

“Anh là ai?” Giang Kỳ thấy chính mình ở trong mộng che miệng lại hỏi.

Thi thể là sẽ không làm ra phản ứng gì, đây là dựa theo lẽ thường mà nói. Nhưng người đàn ông nằm trên mặt đất này như là nghe thấy được lời Giang Kỳ nói, hắn chậm rãi nâng đầu lên, động tác cứng đờ như là tang thi bị cảm nhiễm vậy, mặt hắn chậm rãi hiện ra trước mắt Giang Kỳ ——

Thì ra là Tần Trạch đang mỉm cười!

Cậu hoàn toàn tỉnh lại từ trong lúc giấc mơ.