Chương 7.2: Đưa về nhà

“Nơi đó không tồi.” Tần Trạch gật đầu, “Nghe nói công tác bảo an của khu này không tồi... Với lại cũng thật trùng hợp, thầy giáo của anh vừa lúc cũng ở khu này, lần đầu tiên thấy anh bởi vì không có thân phận chứng minh, mà anh còn bị bảo vệ đuổi ra đó.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì có thấy giáo nói chuyện giúp anh, với số lần anh tới lại tương đối nhiều, nên anh trai bảo vệ có thể thấy anh quen mắt hơn, nên bây giờ thấy anh sẽ chủ động mở cửa cho anh nữa.”

Đàn anh không hổ là đàn anh, trong lòng Giang Kỳ nghĩ như vậy. Có thể được nhân viên an ninh khu này coi như đã biết mặt hắn, thì số lần hắn tới nhất định là cực kỳ nhiều, đàn anh không chỉ đứng nhất trong phương diện học tập, mà đối nhân xử thế còn khiêm tốn biết ơn như vậy nữa.

Giang Kỳ cảm thấy trên thế giới này không có người nào tốt hơn Tần Trạch.

“Đúng rồi,” Tần Trạch đột nhiên giơ tay mắt nhìn đồng hồ, hơi mang ý xin lỗi mà cười cười với Giang Kỳ, “Anh chạy đến chỗ này cũng đã giữa trưa rồi, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không thì anh đưa em về nha?”

Cậu đỏ mặt mà vẫy vẫy tay, Giang Kỳ không thể không biết xấu hổ mà nhận ân tình này. Sợ đối phương vì những lời mà mình vừa nãy nói ra làm hắn thương hại mình, trong lòng Giang Kỳ ngũ vị tạp trần: “Đàn anh, anh không cần như vậy đâu... Em đã thành niên rồi, nên có thể bảo vệ tốt bản thân mình...”

“Phải không?” Như đang nói giỡn, người đàn ông duỗi tay nhéo nhéo bả vai không tính là rộng lớn của Giang Kỳ, gầy trơ xương cộm cộm làm Tần Trạch có chút khó chịu, “Em nhìn xem dáng vẻ bây giờ của em này, anh thật ra còn cảm thấy em còn ốm hơn đám sinh viên nữ trường chúng ta nữa đó.” Giang Kỳ bị động tác thân mật này dọa đến mức cứng đờ người, tay Tần Trạch vỗ vỗ đầu Giang Kỳ:

“Áp lực tinh thần lớn như thế sao? Tra tấn mình thành như vậy?”

Trên mặt không tự giác được mà hồng thành quả táo, Giang Kỳ mất tự nhiên tránh đi sự đυ.ng chạm của đối phương, ánh mắt rối loạn, cậu ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Không.. Không phải như thế... Em chính là không có nhiều thịt mà thôi...”

Tần Trạch cười cười, không miệt mài truy hỏi đến cùng nữa. Duỗi tay nắm tay Giang Kỳ, Tần Trạch cho cậu đi theo sau mình, lúc sau, hắn đã đưa cậu đến cửa khu.

“Đưa em đến đây thôi.” Hắn vẫy tay chào tạm biệt Giang Kỳ, “Anh không vào trong được, em ở một mình nên chú ý nhiều hơn một chút.”

Đến đây thôi cũng đã làm Giang Kỳ rất cảm kích rồi, hơi ngượng ngùng mà duỗi tay chào lại Tần Trạch, cậu xoay người, cúi đầu đi vào trong.

“Em nhớ cẩn thận đó.”