Chương 7.1: Em ở đâu

Sau đó người đàn ông phảng phất như đã bốc hơi ra khỏi thế gian, không còn xuất hiện ở bên cạnh Giang Kỳ nữa.

Nhưng tin nhắn trên điện thoại thì lại đang liều mạng vang lên.

【Không được làm hư cameras nha, nếu không nhìn thấy em thì anh sẽ rất lo lắng đó ~】

【Anh sợ khi không liên lạc được với Tiểu Kỳ thì anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.】

Nhìn những lời người đàn ông như trêu đùa mà thật ra là uy hϊếp đó làm Giang Kỳ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cậu chưa bao giờ là một người lớn mật, dưới tình huống bị người khác nắm được nhược điểm thì càng là như thế. Sau mấy ngày, cậu tựa như con chuột bị người khác rình coi, chỉ dám một mình cuộn mình vào ở trong góc.

Cơm cũng không dám ăn, cửa cũng không dám ra.

Lúc sau thì nhận được lời mời của Nhạc Phong Ngô. Cậu biết mình nên từ chối, không riêng gì người nọ có thể sẽ theo dõi cậu, mà chỉ nói một cách đơn giản là có thể sẽ kéo theo Tần Trạch vào trong sự phiền toái này, đây không phải điều cậu muốn thấy.

Nhưng cậu vẫn nhịn không được mà muốn làm như thế.

Đây dù sao cũng là lần cuối cùng mà, cậu nghĩ. Không vì cái gì khác, cậu chỉ là muốn được nhìn thấy Tần Trạch lần cuối thôi. Huống hồ khi lún vào càng sâu, cậu còn nảy sinh ra sự ảo tưởng, ảo tưởng Tần Trạch sẽ là kỵ sĩ mang theo bảo kiếm, đi vào huyệt động quyết đấu với ác long, cuối cùng cứu vai phụ nhỏ đáng thương như cậu

Trong lòng cậu vẫn còn có một tia ảo tưởng như vậy.

“Vậy hiện tại em như thế nào? Dọn đi sao?” Tần Trạch ngồi bên cạnh cậu. Vẻ mặt hắn nghiêm túc, như đang lo lắng cho Giang Kỳ.

“Em không biết nữa...” Giang Kỳ lắc đầu, chần chờ hồi lâu thì cậu cúi đầu thấp xuống, nhẹ giọng nói: “Sau đó hắn cũng không tới tìm em nữa...” Cậu chỉ nói với đàn anh chuyện trong trường thôi, còn tất cả chuyện xảy ra sau khi về nhà thì cậu cũng không dám nói với người đàn ông trước mặt mà mình đang ôm mơ mộng tốt đẹp này.

Cậu yêu hắn, nên tất nhiên không hy vọng mình ở trong lòng đối phương biến thành một “người bị hại yếu đuối”.

Cho dù cậu là người bị hại, nhưng cái xưng hô này cũng làm cậu khinh thường như cũ.

“Cá nhân anh cảm thấy đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.” Tin vào lời cậu nói, Tần Trạch đem đôi tay giao nhau, ra ý kiến đưa kiến cho chàng trai đáng thương trước mắt, “Nếu hắn có thể tùy ý đi lại trong trường, thì rất có khả năng là người trong trường chúng ta... Nếu em gần đây còn chưa nói ra chuyện gì, thì cũng chứng minh được đối phương chưa tìm được địa chỉ hiện tại của em... Đúng rồi, em bây giờ đang ở đây vậy?”

Giang Kỳ thành thật báo luôn khu nhà mình đang sống.