Chương 22

Chương 22

"Đừng... Không được" Diễm Hồng sốt ruột ôm lấy người trước mắt, cắn chặt răng, giống như một giây tiếp theo sẽ liền không nhìn thấy nàng nữa, vẻ mặt tuyệt mỹ của Diễm Hồng hiếm khi xuất hiện vẻ lo âu kia.

"Đừng như vậy..." Bạch Thấm nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp mang theo nét buồn bã cùng sợ hãi dễ vỡ kia, là do sợ mình sẽ đi mất mà lo lắng, đau lòng hôn lên khóe miệng của nàng.

"Chị sợ... Sợ em sẽ biến mất" Diễm Hồng run rẩy nói, vùi đầu vào trong cổ nàng, ngửi hương thơm sữa bò nhàn nhạt làm cho mình được thả lỏng.

"Sẽ không... Em sẽ luôn ở đây với chị." Bạch Thấm nâng gương mặt bi thương kia nghiêm túc nói, chị không nên có vẻ mặt này, phải là vẻ mặt kiên cường lại xinh đẹp mới đúng.

"Được..." Diễm Hồng nhàn nhạt mỉm cười, nắm tay Bạch Thấm ở trong chăn, ôm lấy cơ thể ấm áp kia, chậm rãi nhắm mắt lại.

Chờ đến khi giai nhân ngủ say, có chút đau lòng sờ sờ chân mày đang cau mày, nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng mịn, đứng dậy bấm một dãy số điện thoại, mặc dù có chút do dự, nhưng trên dưới công ty nàng chỉ biết mỗi bằng hữu kia.

"Ôi trời... Nửa đêm canh ba mà không đi ngủ à!" Người bên kia điện thoại tức giận la to.

"Chị là Bạch Thấm, Đào Anh xin lỗi vì đã quấy rầy đến em."

"Là chị á... Có chuyện gì vậy?" Đào Anh hòa hoãn khẩu khí lại, ôn nhu nói.

"Chị muốn hỏi một chút về chuyện của bà chủ Diễm."

Nàng là cô nhi, khi đó nàng mới mười lăm tuổi, trong tay ôm Diễm Lỵ vừa mới tròn một tuổi, cứ như vậy bị ba mẹ nhẫn tâm kia ném ở trong cô nhi viện, chính mắt nhìn ba mẹ rời đi, chính tai nghe được bọn họ không muốn mình nữa, cũng bởi vì công ty vận hành không linh hoạt, lúc trước mẹ là một nữ nhân ngoại quốc, ba là một người cường đại coi trọng sự nghiệp quyền lực, hai người kết hôn sinh ra các nàng, bởi vì nghiệp của ba thất bại, lưu lạc thành một người nghèo bình thường, cứ như vậy bỏ lại các nàng, biến mất từ lúc đó.

Nghe được chuyện xưa này, Bạch Thấm không khỏi đau lòng, khó trách bề ngoài của nàng kiên cường nhưng trong lòng lại bất lực đến cỡ nào, sợ mình bỏ lại nàng giống như ba mẹ của nàng vậy.

Cúp điện thoại, Bạch Thấm trở lại trong ổ chăn ấm áp, cặp mắt nhu tình nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của Diễm Hồng, ngón tay mềm mại chậm rãi lướt qua ngũ quan tinh tế, trong thời gian chị bị vứt bỏ như vậy, chị rốt cuộc đã đem theo loli chống đỡ như thế nào, làm sao có thể dựa vào bản lĩnh của mình để sáng lập công ty, em càng muốn hiểu hơn tất cả mọi thứ về chị, đau khổ của chị nên để em gánh vác một phần.

Bởi vì em đã phát hiện bản thân mình đã không còn thuốc nào chữa hết tình yêu của em dành cho chị.

"Em sẽ không nói ra ở riêng hay bỏ chị lại, em yêu chị, Hồng."

Nhỏ giọng nói ở bên tai, coi như người bên cạnh không nghe được lời mình nói, Bạch Thấm vẫn vừa cười vừa nói, càng dùng sức ôm chặt Diễm Hồng, bên khóe mắt bất tri bất giác chậm rãi rơi xuống một giọt nước mắt, mang theo một tia chua xót xen lẫn hạnh phúc.