Chương 3: Cốt Truyện Cổ Đại (Bách Hợp)

Quân Vũ là khuê mật của Khương Vân. Hai người sớm quen biết nhau từ thủa còn thơ, nhưng Quân Vũ không muốn nói ra việc mình yêu mến Khương Vân. Lễ giáo, tam tòng cùng với luân thường, làm sao một nữ tử nhỏ nhoi như Quân Vũ có thể đem lòng mến mộ Khương Vân đây?

Cha của Quân Vũ là đại nguyên soái Quân Thương. Nhận ra tài năng của con gái mình, ông bất chấp miệng lưỡi thế gian, đưa cô vào trong quân ngũ.

Đêm trước ngày Quân Vũ rời đi, cô trèo tường sang nhà Khương Vân cách vách.

"Có chiếc vòng cổ này làm tín vật, sau này... Đừng quên tớ nhé."

Quân Vũ nuốt lại lời yêu vào trong, để lại chiếc vòng cổ khắc chữ Vân, mặt sau khắc chữ Vũ do chính mình làm cho Khương Vân.

Nàng cười tựa như ánh trăng trong đêm tối, nói ra lời hứa hẹn: "Ừm, tớ hứa."

Ba năm sau, hai người mười tám tuổi. Quân Vũ trở thành nữ tướng quân đầu tiên, mà còn là Đại tướng quân dưới trướng của nguyên soái. Cô gϊếŧ không ít người, toàn thân đẫm sát khí, oai phong lầm lẫm cưỡi ngựa mang ba quân khải hoàn, không kém uy thế của nguyên soái.

Khương Vân đẹp tựa như ánh trăng rằm, thanh thoát mà nhẹ nhàng, dẫn đầu hàng ngũ đón đoàn quân từ bên ngoài thành trở về. Đêm hôm đó, Quân phủ mở tiệc linh đình. Quân Vũ đương nhiên nhập tiệc, uống không ít rượu.

Trong cơn say, Quân Vũ lảo đảo đi tìm hình bóng của Khương Vân. Theo đường cũ, cô trèo tường sang Khương phủ.

Khương Vân vui vẻ nói cười cùng một tên nô gia, sau đó tên kia chạy đi. Quân Vũ mặt tối sầm, tiếp cận nàng từ phía sau.

"Ba năm không gặp, còn nhớ ta chứ?"

Trái tim của Quân Vũ đập nhanh hơn, cô bá đạo đè nàng lên tường. Men rượu có sẵn, Quân Vũ ngang nhiên chiếm tiện nghi của Khương Vân. Sáng hôm sau, Khương Vân cả người đều có dấu răng, bên hông còn ân ẩn điểm nhức nhối.

Nàng chỉ vào tên vô lại đang nằm ngủ trên giường, khóc: "Ngươi... Quá đáng."

Quân Vũ đầu nặng như búa bổ, ngỡ ngàng nhìn vệt máu đỏ chót trên giường: "Ta có thể chịu trách nhiệm."

Lời hứa được thực thi, sáng hôm đó Quân Vũ liền nói hết chuyện đêm hôm qua, xin Quân Thương được thành thân cùng Khương Vân. Quân Thương nổi trận lôi đình, lệnh cô quỳ trong từ đường: "Nào có chuyện hoang đường như vậy! Nữ tử không thể thành thân cùng nữ tử! Ông trời thật không có mắt khi cho người sống!"

Quân Vũ giật lấy thanh đao treo bên cạnh án thư, trực tiếp thảm sát Quân gia, huyết tẩy gia tộc.

"Ta có thể tạo phản vì nàng, các ngươi liệu có thể để cho ta thành thân với nàng hay không!"

Thanh đao nhuốm máu trong tay, toàn thân đầy sát khí, Quân Vũ trực tiếp cùng Khương Vân chạy trốn.

"Ta không cần biết sau này khó khăn như thế nào, nhưng ngươi mãi mãi là của ta!"